Cố gia hiện tại náo nhiệt vô cùng, cao thủ tụ hợp.
Nhưng trong lòng Cố Tuyết không vui vẻ chút nào, nàng hiểu rõ trong bụng những kẻ ngồi đây toàn chứa âm mưu nham hiểm, mỗi một kẻ đều có toan tính của riêng mình. Cố gia giãy dụa sinh tồn trong cục diện như vậy tựa như đi trên một miếng băng mỏng, chỉ cần hơi vô ý là có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng đối diện với chấp sự đoàn hùng hổ như thế, Cố gia không còn sự lựa chọn nào khác.
Đi tới bên ngoài đại sảnh, Cố Tuyết điều chỉnh tâm trạng, ánh mắt lấy lại vẻ kiên nghị, nụ cười mỉm trở lại trên gương mặt nàng.
Bước vào đại sảnh, liền nghe được âm thanh sang sảng của Vu lão truyền đến: “Cố tiểu thư đến đây nào! Vị thiếu niên tài tuấn này, ngươi phải giao thiệp một ít đấy. Thanh Phong Kiếm Ngô Trạch Hành. Lúc Ngô lão tiên sinh còn tại thế chính là mạc nghịch chi giao* với lão hủ. Lần này, lão hủ truyền tin đến Ngô gia, Trạch Hành hiền chất đã tự mình đến đây, thật khiến lão hủ kinh hỉ!”
*Giao tình tâm đầu ý hợp.
Ngô Trạch Hành tầm khoảng ba mươi tuổi, thần sắc kiên định, thân hình cao lớn, mặt vuông mày rậm, bày tay thô to. Gã chính là cao thủ nổi danh ở Phỉ Lâm tinh, năm năm trước xếp hạng thứ bốn mươi mốt, hơn nữa một lòng hướng võ, bình thường không quản thế sự, thực lực hiện tại không ai biết rõ. Nhưng gần như tất cả mọi người đều cho rằng thứ hạng của Ngô Trạch Hành bây giờ chỉ e là đã tăng lên rồi.
Ngô Trạch Hành mỉm cười, khiêm tốn nói: “Thế thúc quá khen! Thế thúc mới chính là tâm điểm của chúng ta, không có thế thúc vung tay kêu gọi thì làm sao có nhiều anh hào đến tụ hợp như thế!”
Trong mắt Vu lão hiện lên mấy phần đắc ý. Ngô Trạch Hành đại biểu cho Ngô gia, Ngô gia cũng không phải là một gia tộc nhỏ bé gì, mà chính là một trong năm đại gia tộc ở Phỉ Lâm tinh.
Cố Tuyết dịu dàng thi lễ, cười nói: “Các vị anh hùng tiểu nữ gặp mặt trong những ngày này quả thật nhiều hơn so với mười mấy năm qua.”
Khi Cố Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt Ngô Trạch Hành hiện lên vẻ kinh diễm. Dung mạo Cố Tuyết vốn xinh đẹp, da trắng như tuyết lại vô cùng mịn màng, sau khi trải qua vô số gian khổ có thêm một loại khí tức cứng cỏi, kiên cường, so với trước đây càng vượt xa.
Từ lúc Cố Tuyết bước vào đại sảnh, thì vô số ánh mắt lập tức trở nên cháy bỏng. Trong đôi mắt bọn người Lý Tín rực lửa, hau háu nhìn Cố Tuyết từ trên xuống dưới mà không hề che giấu.
Ngô Trạch Hành mỉm cười đáp: “Cố tiểu thư nói đùa rồi, cái danh anh hùng này ta đảm đương không nổi đâu.”
“Ài!!!” Vu lão cố ý kéo dài thanh âm: “Nếu Trạch Hành hiền chất còn không xứng với hai chữ anh hùng thì còn ai là anh hùng nữa? Không lẽ, lão già như ta lại đi làm anh hùng? Mỹ nhân phối anh hùng, lẽ nào Trạch Hành hiền chất muốn chắp tay đem mỹ nhân nhường đi?”
*Dg: Thằng già dê mắc dịch!
Ngô Trạch Hành lộ ra vẻ bối rối, mà sắc mặt những kẻ khác thì trầm xuống. (Nguồn: bachngocsach.co)
Cố Tuyết nghe giọng điệu huỵch toẹt như thế trong lòng không vui, nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nở ra một nụ cười yếu ớt, xem như không có gì.
Vu lão thản nhiên nói: “Cố tiểu thư đang độ hoa nở, lại chưa có hôn phối. Trạch Hành hiền chất cũng chưa lấy vợ, đây còn không phải là duyên trời ban sao? Cố gia không tầm thường, Ngô gia lại càng là gia tộc đếm trên đầu ngón tay ở Phỉ Lâm tinh, thật môn đăng hộ đối. Cha mẹ các ngươi đều không còn, bây giờ lão hủ đã đến, không bằng để lão hủ này làm bà mối, tác thành đoạn nhân duyên này.”
Trong lòng Ngô Trạch Hành rất hoan hỉ. Bất luận là dung mạo hay gia thế của Cố Tuyết đều không thể chê vào đâu được. Điều khiến gã động tâm nhất chính là phong phạm đại khí mỗi lần Cố Tuyết giơ tay nhấc chân, làm gã yêu thích vô cùng.
Sắc mặt Cố Tuyết thoáng cái trắng nhợt, tay chân lạnh đi. Nàng miễn cưỡng cười nói: “Vu lão quá sủng ái rồi! Cha mẹ Cố Tuyết đều đã mất, con đã sớm lập lời thề cả đời không lấy chồng, chấp chưởng Cố gia, nguyện một lòng bảo vệ Cố gia.”
Bộ dáng tươi cười trên mặt Vu lão biến mất, nheo mắt lại: “Ồ, cũng không sao! Có Trạch Hành hiền chất trông nom, Cố gia nhất định sẽ xuôi chèo mát mái. Ta tin rằng trưởng lão mỗi chi của Cố gia cũng nhất định đồng ý.”
Cố gia đã lung lay sắp đổ. So với Ngô gia, Cố gia kém xa. Nếu các trưởng lão trong tộc biết nàng có thể gã cho Ngô Trạch Hành thì nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng…
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt đang nhếch miệng cười khúc khích của Đường Thiên, tức thì lòng quặn đau.
“Chậm đã! Lý Tín ta cũng chưa lấy vợ, mà Lý gia ta cũng không kém Ngô gia. Vu lão nói vậy không khỏi nhất bên trọng nhất bên khinh rồi.” Bỗng nhiên Lý Tín đứng ra, sắc mặt âm trầm.
“Không sai!” Kỷ Thiên cũng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chúng ta đều theo Vu lão, hiện giờ Vu lão làm vậy, làm sao khiến bọn ta tín phục được!”
Trong sảnh lập tức vang lên một trận xôn xao nghị luận. Hiển nhiên mọi người đều đồng ý với những lời Kỷ Thiên nói.
Biến cố đột nhiên sinh ra khiến Vu lão trở tay không kịp. Trong lòng lão vừa giận vừa sợ. Nhưng nháy mắt lão liền cười ha ha, giơ hai tay lên nói: “Không ngờ một lời nói đùa của lão hủ lại khiến nhiều anh hùng xuất hiện như vậy. Xem ra phen này Cố tiểu thư gặp khó khăn rồi, đều là thiếu niên anh hùng, không ai không phong thái hiên ngang. Ài, chuyện này đúng là ưu phiền trong hạnh phúc mà. Người khác muốn tìm một người còn không được, mà chỉ thoáng cái Cố tiểu thư lại nghênh đón đến ba vị thiếu niên hào kiệt. Việc chọn thế nào lão hủ không dám mở miệng rồi. Đều dựa vào bản lĩnh các vị thôi.”
Thần sắc Kỷ Thiên, Lý Tín hơi thả lỏng. Hai người khiêu khích nhìn Ngô Trạch Hành, sắc mặt Ngô Trạch Hành càng thêm âm trầm.
Lý Tín xếp hạng thứ bốn mươi lăm, còn Kỷ Thiên xếp hạng thứ bốn mươi ba. Thứ hạng cả bọn không khác biệt bao nhiêu, thực lực cũng xêm xêm như nhau, nên Lý Tín và Kỷ Thiên đều không sợ chút nào.
Năm nay, Lý Tín hai mươi hai, mà Kỷ Thiên chỉ có hai mươi mốt, tuổi còn rất trẻ tiền đồ không thể đo lường. (Dg: A Thiên nhà ta mới cho mười bảy kìa!) Ngô Trạch Hành đã ba mươi, tuy thực lực mạnh hơn hai người kia, nhưng tương lai thế nào thì không ai dám khẳng định.
Sắc mặt Ngô Trạch Hành dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi bước lên, trầm giọng nói: “Chúng ta đều là võ giả, nếu như vậy thì dùng thực lực để nói chuyện đi! Kẻ nào thắng thì có thể đem mỹ nhân về!”
Kỷ Thiên, Lý Tín còn trẻ khí thịnh, lập tức đáp ứng.
“Được!”
“Ai sợ ai chứ!”
Cố Tuyết cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt. Cảm giác khuất nhục chưa bao giờ có tăng lên trong lòng. Nàng cảm giác bản thân mình như một loại hàng hóa mặc cho người khác cướp đoạt, không một ai thèm hỏi ý kiến của nàng.
Ngô Trạch Hành lạnh lùng nói: “Ai lên trước?”
Lý Tín nhảy vào, ngạo nghễ nói: “Ta tới trước!”
Ngô Trạch Hành cũng không nói nhảm thêm, rút bảo kiếm trong tay ra, thản nhiên nói: “Kiếm này tên Ưng Trảo kiếm, là bí bảo cấp Thanh Đồng của Thiên Ưng tinh tọa, ngươi nên cẩn thận đó!”
Bảo kiếm trong tay gã vừa nhìn đã biết là vật bất phàm. Trên thân kiếm tỏa ra một tầng hào quang trắng nhè nhẹ, chuôi kiếm như ưng trảo bắt lấy thân kiếm.
Lý Tín hừ lạnh, trên tay gã hiện ra hai chiếc vòng Thanh Đồng: “Một mình ngươi có bí bảo chắc? Bí bảo Thanh Đồng của Kình Ngư tinh tọa, Kình Thôn quyển*!”
*Cái vòng.
“Tốt!” Ngô Trạch Hành quát lên một tiếng, khí thế bỗng nhiên tăng vọt, bước lên đâm ra một kiếm.
Vô số ánh sáng màu xanh, giống như tơ nhện, chui vào Ưng Trảo kiếm trong tay gã. Chỉ thấy ưng trảo bắt lấy thân kiếm đột nhiên tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ. Ba ưng trảo bắn ra ba luồng ánh sáng dọc theo thân kiếm rồi tụ lại ở mũi kiếm.
Đột nhiên Ưng Trảo kiếm biến mất giữa thinh không.
Lý Tín chỉ cảm thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo bắn tới cổ gã. Trong lòng lập tức hoảng sợ, Thôn Kình quyển trong tay bảo vệ chỗ yếu hại.
Keng!
Một luồng kiếm mang màu xanh xuất hiện, bắn trúng Thôn Kình quyển của Lý Tín.
Lý Tín chỉ cảm thấy có một luồng chân lực mờ ảo khó dò chui vào trong kinh mạch gã. Không phải là loại chân lực phá hoại thông thường mà nó trống rỗng khó nắm bắt.
Gã muốn chống lại chân lực nhưng không có nơi để ra tay, khó chịu khiến gã gần như muốn phun ra máu.
Chưa đợi gã phản kích, thì một kiếm mang màu xanh lập lòe đột nhiên xuất hiện trước mắt gã rồi muốn đâm thẳng vào mắt. Gã không thèm quan tâm tới chuyện khác, thiết bản trầm eo*. Kiếm mang màu xanh lập lòe lướt qua chóp mũi của gã.
*Thiết bản kiều. Ai không biết thì google để xem tư thế này nha.
Sắc mặt Lý Tín trắng bệch, gã không ngờ được kiếm pháp của Ngô Trạch Hành lại mạnh mẽ đến vậy. Kiếm mang mờ ảo vô hình, căn bản không thể đoán trước. Cứ như vậy mà rơi vào hạ phong ngay từ đầu. Gã cắn răng, Kình Thôn quyển trong tay nhanh chóng chuyển động trong bàn tay gã.
Choeng choeng choeng!
Kình Thôn quyển phát ra âm thanh dễ nghe. Một quầng ánh sáng tỏa ra từ Kình Thôn quyển. Trên đầu Lý Tín xuất hiện từng vòng ánh sáng vàng hạ xuống, bảo hộ quanh gã.
Keng!
Kiếm mang đâm vào quầng sáng chỉ làm nó rung lên chứ không thể tiến thêm.
Trên mặt Ngô Trạch Hành lộ vẻ cười nhạt. Một tia sáng màu xanh từ trong cánh tay bay ra càng thêm dày đặc, chói mắt. Thân hình lay động, một điểm ánh sáng màu xanh âm u nhỏ như hạt gạo phát ra ánh sáng xanh đánh lên quầng sáng.
Crắc!
Trong nháy mắt, quầng sáng sụp đổ.
Nhưng thực lực Lý Tín cũng không phải loại xoàng. Một cơ hội thở dốc vừa rồi đả cho gã đủ cơ hội để phản kích. Trên trán hiện ra một chấm chu sa đỏ tươi, đôi mắt gã biến lạnh, sắc mặt hơi trắng, dường như đã biến thành người khác.
“Minh Vương huyết mạch!”
Trong đám người lập tức vang lên một tiếng kinh hô. Mạnh nhất Lý gia chính là Minh Vương huyết mạch, nó cũng là một trong những huyết mạch cực mạnh ở Phỉ Lâm tinh. Nghe nói khi khai mở Minh Vương huyết mạch, thì có thể gọi ra phụ thể Bất Động Minh Vương trong chiến đấu, cường hãn vô cùng. (Nguồn: bachngocsach.co)
Lý Tín sau khi mở ra Minh Vương huyết mạch, độ nguy hiểm tăng vọt, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy.
Trong mắt Ngô Trạch Hành hiện ra vẻ ngưng trọng, nhưng không hề hoảng hốt. Ưng Trảo kiếm trong tay tùy ý khua lên. Từng trận kiếm mang không thể tưởng tượng được xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong đại sảnh.
Lý Tín huy động Thôn Kình quyển, một quầng sáng vàng chói mắt giống như một cây rìu to lớn màu vàng gào thét chém tới Ngô Trạch Hành. Quyển pháp gã tu luyện gọi là Kim Phủ quyển.
Tốc độ của gã cực nhanh, chém ra từng mảng ánh sáng vàng. Quang phủ* gào thét đầy trời, tình cảnh tuyệt đối chấn nhiếp lòng người.
*Cây rìu ánh sáng.
Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Lý Tín. Thực lực của Lý Tín quả thực vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Tinh thần cả bọn rung lên, cơ hội xem cao thủ tranh đấu như thế rất hiếm gặp.
Một vài người thực lực yếu kém, không chịu nổi uy thế của quang phủ, liên tục lui về sau. Ngược lại những võ giả có thực lực xuất chúng đều đứng sừng sững bất động.
Bỗng nhiên, những kiếm mang màu xanh tỏa ra khắp phòng kia đồng loạt đâm nhanh về phía Lý Tín.
Tiếng rít nặng nề của quang phủ không thể ngăn được tiếng kiếm rít trong trẻo.
Lý Tín không hề hốt hoảng. Kình Thôn quyển trong tay chém ra từng luồng sáng màu vàng. Những kiếm mang màu xanh kia không thể lay động những ánh sáng vàng này.
Nhưng một màn không thể tưởng tượng được xuất hiện trước mặt mọi người.
Một thanh kiếm màu xanh lặng lẽ đặt ngay cổ Lý Tín. Kiếm phong lạnh lẽo khiến Lý Tín tin rằng, chỉ cần gã hơi động đậy thì thanh kiếm này sẽ cắt vào cổ gã.
Cơ thể Lý Tín cứng đờ.
Mọi người xôn xao. Mỗi một kẻ đều khiếp sợ thật lâu. Tất cả những người ở đây lại không có ai nhìn rõ, Ngô Trạch Hành đến sau lưng Lý Tín lúc nào.
“Ta thua!” Cổ họng Lý Tín khô khốc, vẻ mặt như tro tàn.
Sắc mặt Ngô Trạch Hành bình tĩnh, rút lại Ưng Trảo kiếm trong tay, nhìn quanh toàn trường: “Còn ai lên nữa không?”
Sắc mặt Kỷ Thiên kinh hãi, chiến ý gần như không còn. Một kiếm vừa rồi, gã tuyệt đối không tránh được. Thực lực Ngô Trạch Hành không ngờ đã đạt đến trình độ kinh người như thế…
Không thấy ai trả lời, Ngô Trạch Hành cười ngạo nghễ, xoay người đi về phía Cố Tuyết sắc mặt tái nhợt.
“Đánh rắm!” Toàn trường nghe được một âm thanh tràn đầy lửa giận. Bước chân Ngô Trạch Hành dừng lại, hai mắt gã hiện ra sát cơ.
Không ngờ còn có kẻ không biết suy nghĩ.
Vậy thì dùng ngươi giết gà dọa khỉ vậy!
Lúc này một âm thanh khác nhẹ nhàng vang lên.
“Này thiếu niên như thần, có kẻ dám cướp đoạt muội tử của ngươi nữa sao? Có những thứ nhịn được, có những thứ thì không! Ài, tuy thiếu niên quang minh chính nghĩa không phải là kẻ thích gây sự, nhưng nếu việc này liên quan đến ta thì ta cũng không nhịn được cục tức này đâu!”
Nghe được âm thanh tức giận mắng chửi của Đường Thiên, Cố Tuyết thần sắc tái nhợt bỗng nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt mất đi sinh cơ hiện ra thần thái động lòng người.