Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả Đường Thiên sắc mặt xanh mét nghe Sylar kể chuyện.

Lúc trước Sylar đã làm xong một cái, giá cả khoảng chín triệu tinh tệ, nhưng rất nhiều thứ tài liệu không mua được. Bất đắc dĩ nàng đành làm một cái cấp thấp hơn, còn kéo Binh tới thử nghiệm một chút.

Nó chính là Sơ Tuyết.

Giá của Sơ Tuyết vốn chỉ khoảng một triệu hai tinh tệ, vốn theo ý định của Sylar, bán khoảng năm sáu triệu là ổn. Không ngờ lại gặp phải gã coi tiền như rác, hai mươi triệu tinh tệ, giá bán khiến Sylar vui sướng vô cùng.

Đường Thiên cười khổ, lần này vác Sơ Tuyết về đúng là thành củ khoai lang nóng rồi. Đem ra bán rất dễ khiến người khác điều tra được, chỉ có thể tạm thời giữ lại.

Có điều vẫn còn thẻ tinh tệ mười lăm triệu, cũng khiến Đường Thiên được an ủi đôi chút.

“Đúng rồi, Ô Nha Kim lần trước ngươi lấy được ở đâu?” Sylar hai mắt bừng sáng: “Đồ tốt, nhưng có chút thế không đủ nhét kẽ răng. Ta cần nhiều Ô Nha Kim hơn, Ô Nha Kim này có một tác dụng rất kỳ diệu, nố rất thích hợp làm vật dẫn cho võ hồn.”

“Vật dẫn cho võ hồn?” Đường Thiên ngây người.

“Ừ.” Nói tới lĩnh vực chuyên môn của mình, Sylar lập tức nhiệt tình: “Lúc trước ta vẫn luôn nhức đầu vì vấn đề này. Muốn gắn võ hồn vào giáp máy, vấn đề lớn nhất chính là võ hồn làm sao chưa được trong giáp máy. Lúc trước ta dùng hồn ngọc, nhưng giá của hồn ngọc thật quá đắt. Hơn nữa hồn ngọc còn có nhược điểm là dễ vỡ. Ô Nha Kim giải quyết hoàn hảo vấn đề này, tính chất cứng rắn, hơn nữa giá tiền chắc cũng không đắt?”

“Không hề đắt!” Đường Thiên lắc đầu: “Đây là đặc sản của sao Ô Nha, thu được từ cơ thể một loại thẻ hồn tướng tên là thạch sa thú. Dân bản xứ dùng nó đổi lấy lương thực.”

“Đổi lấy lương thực? Đúng là phí của trời!” Con ngươi Sylar trợn tròn: “Không được, ta phải tới sao Ô Nha! Ta phải làm vụ này! Trời đất ơi, đây đúng là vụ làm ăn lợi nhuận gấp cả vạn lần! Giờ mọi người còn chưa phát hiện ra đặc tính này của Ô Nha Kim, chúng ta phải nhân dịp này ăn một vố thật lớn, chúng ta phải...”

“Đáng giá vậy à?” Đường Thiên nghe vậy động tâm.

“Đương nhiên rồi!” Sylar thản nhiên đáp: “Ngươi có biết hồn ngọc giá bao nhiêu không? Hồn ngọc cấp sắt lớn cỡ hạt đậu giá hai mươi ngàn tinh tệ! Mà hồn ngọc như vậy chỉ có thể làm Mãnh Tốt được thôi, Mãnh Tốt đắt nhất cũng ở nó đấy, giá của Mãnh Tốt mới chỉ ba mươi ngàn tinh tệ thôi đấy! Mà võ hồn đẳng cấp như Thiên Khổng Hổ cần lượng hồn ngọc hơn một trăm gam, một trăm gam là cỡ quả táo, hơn nữa độ tinh khiết phải lên tới cấp bạc. Ngươi nghĩ xem bao tiền? Nếu không phải trong kho quân giới có, ngươi tưởng chúng ta mua được chắc? Tám triệu tinh tệ đấy!”

“Tám triệu tinh tệ...” Con ngươi Đường Thiên đỏ bừng.

“Vì sao Sơ Tuyết chỉ tốn có một triệu hai, cũng bởi Ô Nha Kim. Dung lượng của Ô Nha Kim nhỏ hơn hồn ngọc. Một viên hồn ngọc cấp bạc lớn cỡ quả táo tương đương với mười cân Ô Nha Kim. Hồn ngọc cỡ đó giá tám triệu tinh tệ, mười cân Ô Nha Kim là bao tiền?” Tái Lôi đanh mặt lại.

Mười cân Ô Nha Kim bằng tám trăm vạn tinh tệ!

Đường Thiên lập tức đỏ bừng cả mắt, nhiệt huyết xộc thẳng lên đầu.

Hơn nữa nhớ lại mười vạn con thạch sa thú tầng tầng lớp lớp đang bao vây Tạ Thị kiếm thôn, trái tim Đường Thiên như muốn ngừng đập.

Khốn kiếp, bao nhiêu là tiền đây!

“Hừ, nếu để người khác phát hiện ra, giá tiền của Ô Nha Kim chắc chắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó sợ rằng thạch sa thú trên Ô Nha Kim sẽ tuyệt chủng cả!” Sylar cười lạnh: “Đến lúc đó ngươi sẽ hối hận tới đứt từng khúc ruột, giá tiền của mười cân Ô Nha Kim chắc chắn thấp hơn hồn ngọc, nó cũng không phải không có khuyết điểm, ví dụ như nặng nề hơn. Võ giáp cấp cao lại càng cần số lượng Ô Nah Kim kinh người, khiến bộ giáp nặng nề hơn rất nhiều. Nhưng với giáp máy tầm trung và thấp lại cực kỳ phù hợp. Mười cân Ô Nha Kim bán được năm triệu tinh tệ chắc chắn không thành vấn đề. Cũng tức là một cân năm trăm ngàn tinh tệ.”

“Ngươi còn bao tiền?” Đường Thiên đột nhên ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng.

Sylar giật mình, không phải vừa rồi mình kích thích quá mức chứ? Nàng ngập ngừng trả lời: “Không nhiều lắm, tiêu linh tinh rồi, còn dư lại chắc khoảng ba mươi triệu.”

“Thêm vào chỗ này của ta mười lăm triệu, vậy là bốn mươi lăm triệu!” Đường Thiên nhanh chóng tính toán: “Chúng ta lấy hết ra mua Ô Nha Kim!”

Sylar hai mắt bừng sáng: “Không vấn đề, ta còn lấy ra được năm triệu nữa! Tổng cộng là năm mươi triệu!”

“Ngươi chắc chứ?” Đường Thiên nghiêm túc nhìn Sylar: “Ta đặt tất cả tiền của vào đánh cuộc đấy.”

Sắc mặt Sylar cũng nghiêm nghị: “Ta lấy danh nghĩa thợ máy thề.”

Đường Thiên gật đầu: “Ngươi trốn ở kho quân giới một thời gian, né cơn gió bão này, giờ chắc chắn không ai rảnh tới bảo vệ ngươi.”

“Được!” Sylar cũng hiểu chuyện, lập tức gật đầu.

๑๑۩۞۩๑๑

Bức tường võ kỹ sau cánh cửa ánh sáng, Binh không ngừng cầm thẻ hồn tướng dán lên vách tường.

Cảnh tượng kinh người phát sinh, một tấm thẻ hồn tướng màu vàng như con cá mập hung ác, nuốt trọn những tấm thẻ võ kỹ vừa được dán lên.

Phía ngoài tấm thẻ hồn tướng màu vàng đột nhiên dâng lên một lớp sương mù, bao phủ bên ngoài thẻ, khiến các hoa văn trên thẻ mờ nhạt, không thể nhìn rõ nổi nữa.

Ánh sáng màu vàng đó như hít thở, lúc sáng lúc tối.

“Thẻ hồn tướng thứ mười ba rồi.” Binh nhỏ giọng nói, gương mặt phẳng hơi hồi hộp: “Gã Quỷ Trảo này hung hãn ngoài dự liệu mọi người. Còn chút võ hồn thôi cũng hung hãn như vậy.”

“Các ngươi trước kia còn có loại kỹ thuật này?” Ma Địch chăm chú quan sát tấm thẻ lúc sáng lúc tối trên bức tường võ kỹ, lòng than thầm, rất nhiều thứ ở thời xa xưa, cho dù đặt tới hiện tại vẫn rất cường đại.

“Tình huống thế này rất hiếm thấy.” Con mắt Binh không đảo con ngươi, nói: “Tẻ trên tường võ kỹ thường thấy nhất là chỉnh hợp. Nhưng đây không phải chỉnh hợp mà là thôn tính. Thẻ do thôn tính tạo thành lợi hại hơn thẻ bình thường nhiều. Trong thời binh đoàn của chúng ta cũng có vài tấm thẻ thôn tính, cường đại nhất là tấm Đại Vương của đoàn trưởng.”

“Đại Vương?” Ma Địch ngây người: “Còn có cái thẻ kỳ quái thế á?”

Cái mặt phẳng của Binh giật giật, lúc sau mới nói: “Mấy gã thích đánh bài luôn thế đấy. Có điều tấm thẻ kia cũng rất cường đại! Nhưng thẻ thôn tính không phải đều có kết quả tốt. Thành công hay không mấu chốt nhất đều ở võ hồn. Có một số võ hồn không đủ mạnh, cuối cùng khiến thẻ nổ, tiêu vong.”

Ma Địch im lặng trong chốc lát rồi nói: “Quỷ Trảo chắc chắn sẽ thành công.”

Năm tháng dài dẵng đã sớm khiến tâm hắn như đá tảng, nhưng đá tảng đó đã đầy những vết nứt do năm tháng ăn mòn. Song Quỷ Trảo trầm mặc u mê lại khiến hắn thấy ước mơ cứng rắn cơ nào, cho dù thời gian trải qua bao lâu vẫn cứng rắn hệt như trước kia.

“Ông chú, ông chú!”

Đường Thiên lao vào như cơn gió, Binh và Ma Địch nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, mặt không đổi sắc rời bức tường võ kỹ.

“Có vụ làm ăn lớn! Có vụ lớn này!”

Giọng hưng phấn của Đường Thiên như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe.

“Chẳng lẽ ngươi lại ra ngoài ăn cướp?” Binh vẻ mặt bình thản thong dong.

“Linh tinh! Thiếu niên vĩ đại như thần ta đây đương nhiên đầy chánh nghĩa.” Đường Thiên trợn mắt với Binh rồi mặt mày hớn hở: “Ông chú còn nhớ Ô Nha Kim lần trước không?”

“Ô Nha Kim làm sao?” Binh vẻ mặt kỳ quái: “Ta đău cho Sylar rồi.”

“Sylar phát hiện một bí mật của Ô Nha Kim!”

“Bí mật gì?” Binh sắc mặt tò mò: “Chẳng lẽ trong đó có quạ con?”

Ma Địch cười ha hả.

Đường Thiên vẻ mặt khó chịu: “Này, ông chú, ta đang nghiêm túc đấy. Sylar nói Ô Nha Kim có thể thay thế hồn ngọc!”

“Ô Nha Kim có thể thay thế hồn ngọc?” Binh đứng phắt dậy, gương mặt phẳng kích động hẳn lên: “Nó thay được cho hồn ngọc thật à?”

Đường Thiên đương đương đắc ý: “Ừ, Sylar nói mười cân Ô Nha Kim có thể thay thế cho hồn ngọc trị giá tám triệu tinh tệ!”

“Nếu nó là thật vậy chúng ta phải ứng phó cẩn thận rồi!” Sắc mặt Binh nghiêm nghị: “Điều này sẽ nảy sinh ảnh hưởng rất lớn với thế cục của Thiên Lộ. Giáp máy sử dụng hồn ngọc, thứ này lại rất hiếm, trong thời chúng ta hồn ngọc cũng là tài liệu hy hữu. Hiện giờ giá hồn ngọc rất đắt. Giá của Ô Nha Kim rẻ hơn nhiều lắm.”

“Sylar muốn chúng ta thu mua một lượng lớn Ô Nha Kim, những người khác hẳn còn không phát hiện tác dụng này của Ô Nha Kim.” Đường Thiên trả lời chân thành: “Chúng ta đã chuẩn bị năm mươi triệu tinh tệ, cộng thêm trăm ngàn con thạch sa thú bên ngoài nữa. Oa, thật nhiều tiền!”

“Chuyện này phải xem xét thật kỹ.” Binh bỗng nghiên túc hiếm thấy.

Sắc mặt Ma Địch cũng nghiêm túc hẳn lên.

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên tìm Tạ Thanh, ngay câu đầu đã hỏi: “Ô Nha Kim trên sao Ô Nha giá bán thế nào?”

Tạ Thanh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “Một cân khoảng năm trăm tinh tệ. Không phải con thạch sa thú nào cũng có Ô Nha Kim. Hai mươi con thạch sa thú có thể sản xuất được khoảng một cân Ô Nha Kim. Năm trăm tinh tệ có thể mua được không ít lương thực.

Cứ theo tỷ lệ này, trăm ngàn con thạch sa thú có thể sinh ra khoảng năm ngàn cân Ô Nha Kim, một cân năm trăm ngàn tinh tệ, tổng cộng hai tỷ rưỡi!

Một khoản tiền khổng lồ.

“Nếu ta cung cấp tài chính cho ngươi, ngươi có thể thu mua bao nhiêu?” Đường Thiên hỏi.

Lúc này Tạ Thanh mới giật mình: “Chẳng lẽ đại nhân muốn mua số lượng lớn?”

“Ừ.” Đường Thiên phủ nhận.

“Muốn mua số lượng lớn, đại nhân tìm các thương gia là tốt lắm.” Tạ Thanh giải thích: “Có điều thu mua Ô Nha Kim cũng chỉ là tiểu thương, Ô Nha Kim lợi nhuận không nhiều, các thương gia lớn không chịu làm.”

“Một năm sao Ô Nha sản xuất được bao nhiêu Ô Nha Kim?” Đường Thiên hỏi.

Tạ Thanh nghe giọng điệu Đường Thiên càng thêm cẩn thận: “Một thôn như chúng ta một tháng chỉ săn được khoảng sáu mươi con thạch sa thú, thu được khoảng ba cân Ô Nha Kim. Một ngàn năm trăm tinh tệ cũng đủ cho thôn chúng ta sống một tháng. Có điều cái này cũng khó nói.”

“Sao lại khó nói?” Đường Thiên hỏi.

“Ví dụ như lần này, nếu trăm ngàn con thạch sa thú này bị tiêu diệt, trong thời gian dài tới thạch sa thú trên tinh cầu sẽ tuyệt tích. Có lẽ hai ba năm sau mới khôi phục được.” Tạ Thanh nói.

Đường Thiên gật dầu ngẫm nghĩ.

Một kế hoạch bí mật khổng lồ hơn nữa hình thành trong đầu gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK