Khi đó mưa như réo, khi đó chiến kỳ bay, khi đó khói thuốc súng nhuộm đầy.
Suy nghĩ cuộn đến, chiến ý như được thiêu đốt.
Binh điều khiển Thiên Không Hổ, cảnh sắc hai bên kéo thành vô số sợi tơ màu, tốc độ Thiên Không Hổ đã lên đến mức cao nhất, linh cánh phía sau xẹt qua không khí tạo rung động kịch liệt.
Mặt bài tú-lơ-khơ của Binh không hiện chút sợ hãi, vẫn trầm tĩnh như thường, phần trước Thiên Không Hổ đột nhiên giang hai tay ra như giang cánh.
Sxi~,sxi~,sxi~!
Tiếng ma sát với không khí vang lại, nhiệt độ cao làm vuốt Thiên Không Hổ đỏ lên như vừa lấy từ lò lửa ra; đỏ bừng cùng nóng bức do tốc độ kinh người tạo ra, dọc theo hai chân trước lan tràn.
Thân Thiên Không Hổ giương ra triệt để, thẳng tắp như thương.
Thiên Không Hổ đang lao nhanh, thân thể chợt mơ hồ, hóa thành một bóng hình chữ thập (十), một đầu đâm vào địch nhân.
Thanh Hồng Thập Tự Liêm!
Ngay lúc chữ thập xanh sáng lên, sắc mặt Hoàng Phủ Hoành thay đổi. Cái Cơ Quang Vũ Giáp màu xanh da trời này hắn đã chú ý từ trước. Binh đoàn trọng trang là một chi do hắn dẫn làm chủ, Hoàng Phủ Hoành biết về cơ quan thuật hơn xa võ giả khác, liếc mắt hắn đã biết cái màu xanh này bất phàm. Nhưng khi Thanh Hồng Thập Tự Liêm xuất ra hắn vẫn giật mình.
Ngoài kinh hãi, phản ứng của hắn cũng cực nhanh.
Võ giả phía trước dựng lá chắn lên, bày ra tầng tầng phòng ngự; chớp mắt, quang mang với tốc độ kinh người tụ trên mặt thuẫn, biến thành một mặt thuẫn ánh sáng.
Thanh Hồng Thập Tự Liêm hung hăng đánh lên quang thuẫn tường!
Pieêng~!
Tiếng thanh thúy như thủy tinh bị nghiền nát, tường quang thuẫn nổ nát bấy, vô số toái mang[1] thật nhỏ như hoa tuyết bay lên.
Thanh Hồng Thập Tự hung hăng đâm vào giữa đội ngũ.
Áo giáp trên người binh đoàn trọng trang cứ như dùng giấy dán lên, bị rách thành năm bảy mảnh, tay chân gãy văng tứ tung.
Đội hình nghiêm chỉnh bị cày thành một đường máu sâu vào trong.
Cặp mắt Hoàng Phủ Hoành đỏ lên, những binh sĩ này đều đã đi theo hắn từ rất lâu, nháy mắt đã hơn 10 người chết đi. Chinh chiến nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ nặng nề như lần này.
Những binh lính khác cũng đỏ mắt, cận chiến loại võ giả, ùn ùn lấn tới. Mà những võ giả viễn công, hoàn toàn không tiếc tiêu hao chân lực, công kích tới Thiên Không Hổ như mưa.
Thiên Không Hổ lâm vào vòng vây lớp lớp.
***
Phòng tự sát.
Đường Thiên bị thương tích đầy mình, tay cầm Thánh kiếm Ngục Hải thở hổn hển.
‘Đường Thiên’ trước mặt hắn cũng bị thương toàn thân y hệt hắn, cũng thở hồng hộc, cũng nắm Ngục Hải trong tay.
Đường Thiên đã không nhớ nổi, mình đánh với đối phương bao nhiêu trận rồi nữa. Mỗi trận chiến, hai bên đều có sức lực ngang nhau, đều như lâm vào vũng bùn, gian nan đến mức muốn ngắt hơi.
Tới bây giờ, Đường Thiên cũng không nghĩ ra cách nào để thắng. Hắn thử qua các biện pháp, ví dụ như hắn thành công kích hoạt con mắt đỏ, triệu hồi Thánh kiếm. Nhưng đối phương vậy mà cũng kích thích Hồng Nhãn Tình, cũng gọi Ngục Hải ra được.
Đường Thiên dùng hết khí lực, muốn làm cho mình càng mạnh, tiến bộ của hắn kinh người. Thậm chí hắn tìm được cách khống chế Hư Không Ám Viêm, tìm ra phương pháp gọi Thánh kiếm về. Nhưng, nhưng mà, tên ‘Đường Thiên’ kia cũng có thể tiến bộ y như hắn a!
Làm sao mới có thể thắng?
Đường Thiên từ lúc mới bắt đầu tin tưởng mười phần, đến bây giờ đã mê man mịt mờ. Hắn nghĩ hết thảy biện pháp, nhưng bất luận hắn nghĩ ra cách gì, đối phương cũng nghĩ được.
Đường Thiên thoáng nhìn lên đỉnh đầu, bên trên có đánh dấu cho biết phòng Tự Sát đã hoạt động 90 ngày.
Đợi chút…!
90 ngày!
Đồng tử của hắn co rụt lại. 90 ngày trong này tương đương 18 ngày bên ngoài.
18 ngày!
Đường Thiên liền giống bị sấm sét đánh phải, đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh lẽo. Theo Binh dự tính, hắn nhiều nhất chỉ có 18 ngày.
“… Nếu như ngươi bỏ lỡ trận chiến đấu này, Lăng Húc sẽ chết, Hạc sẽ chết, A Mạc Lý sẽ chết, Hàn Băng Ngưng sẽ chết, Lương Thu sẽ chết, Tư Mã Hương Sơn sẽ chết, Hỏa Mã Nhĩ sẽ chết, cả Sài Lang Bộ Lạc hội bị san làm bình địa, sẽ không ai sống sót, tất cả mọi người sẽ chết…” Lời nói của Binh quanh quẩn trong đầu hắn, mắt Đường Thiên như mất đi tiêu cự.
Tất cả mọi người sẽ chết. . . Tất cả mọi người sẽ chết. . .
Khủng hoảng và tuyệt vọng hơn bao giờ hết dậy lên trong lòng hắn, mặt hắn trắng bệt như tờ giấy, thân mình run rẩy.
Không, nhất định là do Binh nói quá lên thôi.
Lăng Húc mạnh như vậy. . .
Hạc cũng rất lợi hại. . .
Còn có Binh, luôn có thể nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy, lão là đại sư chiến thuật a…
Còn có bọn A Mạc Lý…
Nhưng… nhưng tại sao ta lại khổ sở như vậy?
Vì cái gì. . .
Tất cả mọi người sẽ chết. . . Không. .
Toàn thân Đường Thiên run lên, hắn nắm chặt chuôi Ngục Hải theo bản năng, giống như đó là cọng cỏ cứu mạng anh ta vậy.
Tuy tánh khí của Lăng Húc táo bạo, nhưng gặp chiến đấu luôn là kẻ tiên phong. Hạc vĩnh viễn dể nói chuyện như vậy, cái gì cũng chịu làm, việc vặt của mọi người đều đổ cho hắn. Binh đại thúc tuy ưa khoát lác, nhưng có nhiều biện pháp để xử lý vấn đề. A Mạc Lý hơi ngu ngốc, dễ bị lừa. Hàn Băng Ngưng không thích nói chuyện, nhưng rất thiện lương. Lương Thu làm người hay hòa giải, lại chững chạc, chuyện gì giao cho gã là có thể an tâm. Tư Mã Hương Sơn tự biến mình thành kẻ quá gở, thật ra chỉ hơi độc mồm chút thôi.
Còn có Đường Nhất, Hỏa Mã Nhĩ. . .
Thật vất vả mọi người mới đi đến bước này… không dễ dàng gì… mọi người đều tốt như vậy, đều đáng tin, tất cả mọi người đang liều mạng, đang chiến đấu, tất cả đều vì hắn mới chiến đấu đó, cũng chỉ vì hắn…
Đã hứa là cùng chiến đấu…
Đã cùng hứa đi tới Nam Thập Tự Tọa…
Đã hứa sẽ cùng tiến bộ…
Đã hứa rồi đó…
Đường Thiên cũng nhịn không được nữa, nước mắt trào ra, rồi hắn òa khóc.
‘Đường Thiên’ đối diện ngơ ngác nhìn hắn.
"Mọi người tốt như vậy. . . tốt như vậy. . . Đã hứa rồi đấy. . . Chúng ta đã hứa với nhau rồi đấy. . ."
Đường Thiên ngẩng đầu, hung hăng chùi nước mắt, không khóc nữa.
Trong ánh mắt hắn như có gì đấy nở ra.
“Không nên, ta không muốn mọi người chết, đừng, tuyệt đối đừng chết.”
“Dù thế nào đi nữa!”
Đường Thiên vừa tự nói, tay trái vừa rút kiếm An Hảo ra, tay phải nắm chặt Ngục Hải, mắt chăm chú nhìn ‘Đường Thiên’ đối diện. ‘Đường Thiên’ kia cảm nhận được khí thế của hắn cũng đề phòng.
Đùi phải Đường Thiên lui về sau, trầm eo lập tấn.
“Ta vốn không tìm ra lý do để thắng ngươi, giờ tìm ra rồi.”
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi, mặt hung hăng.
“Quả thật ngươi rất giống ta, nhưng ngươi không có đồng bạn không thể chết; mà ta có!”
Đường Thiên gằn từng chữ, hắn dứt khoát điều khiển Băng Lam Tâm của Khổng Tước Minh Vương Nhãn va chạm với Hư Không Ám Viêm của Hồng Nhãn Tình.
“Ta nghĩ: Tại sao người kia dùng Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm mà không phải loại khác? Ngoài lý do chúng có tính chất hoàn toàn nghịch nhau, nhất định còn có nguyên do khác…” Lời Phí Lão Đầu vang lên trong đầu Đường Thiên.
Oanh~!
Trên người Đường Thiên phát ra tia sáng vô cùng chói mắt, ngay cả Tự Sát Phòng cũng bị rung mạnh.
Đường Thiên như bị kéo vào một hư không hắc ám, ý thức liền mất đi.
Đột nhiên, khóe miệng hắn quỷ dị nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo.
Đường Thiên lầm bầm tự nói, nhưng âm thạnh lại lạnh khốc lạ lẫm.
“Ah! Ngươi khát vọng chiến thắng đến thế sao? Cả chết cũng không sợ?”
“Chết vì người khác, đúng là ý ngu xuẩn. Đây là thế giới ích kỷ, lợi ích mới là điều quan trọng nhất, vì bọn kia mà chết, thì được gì chứ?!”
“Thật là bất đắc dĩ mà! Ngươi chết thì không phù hợp với lợi ích của ta, đã vậy, thì tới đi.”
Vậy thì tới đi. . . tới đii. . .
Trên không trung quanh quẩn âm thanh như vậy.
Thân thể Đường Thiên run lên, toàn thân chợt lạnh thấu xương, hắn giật mình một cái, rồi tỉnh táo lại.
Hình như… mình vừa ngủ gật?
Hắc ám chung quanh như thủy triều rút đi.
Hắn cảm giác thấy trong đầu mình có thêm một ít thứ gì đó.
Lực lượng vô cùng mạnh mẽ kích thích thân thể hắn, đan điều hắn biến thành ao lửa màu xanh đen; một lam một đen, hai đạo hỏa diễm từ ao đan điền phun lên chui vào kinh mạch.
Kiếm An Hảo trong tay trái hắn lặng yên hiện lên lửa lạnh xanh da trời, cùng lúc đó Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay phải cũng hiện lên ngọn lửa đen.
Giống như là bản năng, Đường Thiên cho song kiếm giao nhau.
Chữ thập màu xanh đen ầm ầm phóng ra.
***
Tỉnh Hào cùng Diệp Triều Ca đánh nhau vô cùng kịch liệt, như hai cái bóng, vừa chạm trên không trung liền phân ra; có điều mỗi lần va chạm, đều sinh ra khí lãng kinh người, như đao bén chém ngang hết thảy.
"Ha ha ha ha ha! Tỉnh Hào, ngươi chỉ có chút thực lực ấy?"
Diệp Triều Ca giống như thằng điên, mặt mày dữ tợn, tay cầm kiếm sắt nặng hơn ngàn cân, huơ cực nhanh.
“Ngươi chỉ có chút thực lực ấy?” Vẻ mặ Diệp Triều Ca tức giận hét: “Ta đợi ngươi lâu như vậy mà ngươi chỉ có thực lực như vậy? Ngươi đã làm ta thất vọng, cái đồ phế vật, chết đi mới đúng!”
Diệp Triều Ca tức giận vung kiếm lên chém mạnh một nhát, cả người lẫn kiếm biến mất trên không trung.
Đồng tử Tỉnh Hào co lại, vô thức hoàng kiếm ngang ngực.
Một đoàn hư ảnh đâm vào thân kiếm, yết hầu Tỉnh Hào ngòn ngọt, rồi giống quả bóng cao su bị quất, bay thẳng ra ngoài.
“Chết, chết, chết, chết!”
Tiếng rống giận từ trên đầu vọng xuống, thân thể đã mất khống chế, gượng giơ kiếm lên.
Keng~!
Sức mạnh khủng bố ùa từ kiếm tới, thân thể đang văng của Tỉnh Hào gập lại, bị cắm thẳng vào cát.
Ầm~!
Cồn cát nổ tung.
Diệp Triều Ca bồng bềnh ở giữa không trung, trên mặt lộ vẻ tức giận.
"Phế vật đều đáng chết!"
Hắn lại giơ thanh kiếm đầy sứt mẻ lên, từ xa vạch về hướng Tỉnh Hào một phát.
Ông~!
Thiết kiếm xẹt qua không khí, mang theo tiếng kêu làm da đầu người ta tê dại.
Không hề có quang mang mà mặt dưới cồn cát nổ tung tạo thành màn cát cao tới vài chục trượng, thanh thế ghê gớm.
Đột nhiên, một vòng quang mang màu bạc trong màn cát sáng lên, tiếng kiếm minh như có như không quanh quẩn.
Không khí quang Diệp Triều Ca đang rung động kịch liệt. Hắn chẳng những không sợ mà còn vui, mặt bớt vẻ giận giữ, lại cười như điên: “Ha, ha, ha…! Tỉnh Hào, để cho ta thấy bản lĩnh thật sự của ngươi, võ kỹ Vô Song của ngươi đâu? Ta đã nhịn không nổi nữa!”
Hai mắt gã hiện đầy tơ máu, liếm liếm môi,… điên cuồng mà lãnh khốc.
"Tỉnh Hào, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ tàn sát sạch cái tinh cầu này. Giận lắm hả, không vui hả, phẫn nộ chứ? Ha ha…, cừu hận sẽ làm ngươi thoát thai hoán cốt, ha, ha, ha… nói vậy để ngươi mạnh hơn, giúp ta hưng phấn hơn!”
Tia sáng phía dưới lên càng cao hơn, không khí kêu nhỏ, một bóng người được bao phủ trong ánh sáng xuất hiện trong mắt Diệp Triều Ca.
Ánh sáng trắng bao Tỉnh Hào, miệng tràn ra máu tươi, mặt hắn nghiêm túc, giơ thanh kiếm trong tay.