Trong đôi mắt đẹp của Claudia toàn là vẻ tàn nhẫn, trong lòng sát ý sục sôi.
Nàng căn bản không để Mai Lỵ Toa(Melisa) vào mắt, không người nào ngăn cản được sự suy sụp của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội. Không quản là dùng thuyền nghiền áp đối phương, hay là trào phúng Mai Lỵ Toa(Melisa), nàng đều không kiêng nể gì cả. Ngay cả Thiết Diện binh đoàn, nàng cũng không chân chính để vào mắt. Elizabeth thương hội có rất nhiều binh đoàn tinh nhuệ, một Thiết Diện binh đoàn lại tính được cái gì? Chỉ bằng một trăm người này có thể tạo ra uy hiếp đối với Elizabeth thương hội sao? Thật là chuyện đùa!
"Vài phần kính trọng" đối với Thiết Diện binh đoàn, cùng lắm là do nàng ngẫu hứng. Cảm giác chỗ dựa sau cùng phản bội ngay trước mặt mình nhất định là cực kì bay bổng, nhất định sẽ khiến Mai Lỵ Toa(Melisa) ấn tượng sâu sắc!
Nàng vô cùng tự tin đối với mị lực của mình, so với chuyện trực tiếp trào phúng Mai Lỵ Toa(Melisa), đem Mai Lỵ Toa(Melisa) đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, loại khoái cảm này khiến nàng cảm thấy hưởng thụ hơn nhiều.
Thế nhưng là... Đám gia hỏa kia cư nhiên kêu gào nàng có tư cách gì mà mời chào bọn họ!
Claudia cảm thấy mình tựa như bị tát mạnh cho một cái, hơn nữa, lại là ở trước mặt Mai Lỵ Toa(Melisa)! Cái gã gia hỏa kia của Thiết Diện binh đoàn căn bản chính là cố ý, ngay từ đầu đây là một cái âm mưu, những gia hỏa đáng ghét này ngay từ đầu đã định khiến mình bẽ mặt.
Vừa nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình tựa như đóng hài kịch, nàng liền tức giận đến toàn thân phát run.
Có lúc nào, mình mất mặt xấu hổ như hiện tại chứ? Quả thực không thể tha thứ!
Nổi giận, Claudia hận không thể tóm những gia hỏa này xé thành mảnh nhỏ, dù cho toàn diện khai chiến cùng Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội, nàng cũng không quan tâm. Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội tính là cái gì? Thương hội mà ngay cả hoàng kim chiến hạm cũng không có, không xứng có được nhiều tài phú như vậy.
Chết tiệt cái Lệnh cấm thánh chung!
Nếu không phải Lệnh cấm thánh chung, nàng sẽ không buông tha cho đứa nào cả, tất cả đều giết sạch!
Nàng siết chặt nắm tay, trong lòng hạ quyết tâm, dù cho bây giờ không thể giết chết những gia hỏa này, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Nhưng mà, nàng nhanh chóng nở nụ cười, chậm rãi buông tay. Những kẻ ngu ngốc này, chẳng lẽ không biết rằng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những thủ đoạn này không có bất cứ tác dụng gì, chỉ sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết sao?
Lần này vì trợ giúp Thánh Điện, Elizabeth thương hội dốc hết tinh nhuệ, trên cả chiếc chiến hạm tất cả đều là tinh nhuệ, tinh nhuệ chân chính. Đối phó một chiếc thương thuyền nát nho nhỏ như thế, còn không phải là đưa tay lấy được liền? Mình chỉ cần chờ một lát, hộ vệ thủ hạ liền sẽ xách những đứa gia hỏa chết tiệt này đưa đến trước mặt mình.
Đến lúc đó, mình có thể thoải mái thưởng thức trò hề đám này gia hỏa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hơn nữa...
Ánh mắt Claudia rơi vào trên thân một người, ngay cả cái gã gia hỏa Hán Khắc bình thường chưa bao giờ xuất thủ kia, lần này cũng nhịn không được xuất thủ, càng làm cho người mong đợi!
Đường Thiên thoáng sửng sốt, cảm thấy thế giới này trở nên thật tếu, chỉ mới một thoáng mà thôi.
Nhưng mà đối với chiến đấu, hắn chưa bao giờ lùi bước, huống chi, cũng dám ở trước mặt mình mà hung hăng như thế, quả thực chán sống.
"Cắt đứt chân bọn họ, mỗi người vả miệng năm mươi cái."
Đường Thiên bình thản phát ra mệnh lệnh y hệt, dứt lời thân hình nhoáng lên, liền phóng đến Claudia. Bắt giặc tiên bắt vương, hắn nhìn Claudia thấy rất nhiều thứ không vừa mắt, trước bắt nàng ta lại rồi nói tiếp. Hơn nữa, chiếc thuyền này rất không tệ a, hai mắt Đường Thiên tỏa ánh sáng.
Cơ hồ lắc mình một cái, hắn đã vọt tới giữa không trung.
Nhưng mà, chẳng mấy chốc hắn liền phát hiện mình cũng bị người khác theo dõi. Một tiểu đội hộ vệ, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trang phục nhóm hộ vệ này rõ ràng không giống với những người khác, toàn thân hắc y. Ánh mắt bọn họ lạnh lùng, không nói một lời tản ra, hung hãn chi khí lộ ra không sót chút nào. Nam tử cầm đầu mặt không biểu tình, bộ dáng ngủ còn chưa tỉnh, hai mắt khép hờ, hung quang chớp động, khiến người ta tâm kinh.
Đường Thiên nhẹ di một tiếng, ánh mắt hắn đảo qua nhóm hộ vệ này, lập tức chú ý tới đội hình bọn họ.
Tựa hồ là một cái chiến trận mini... Có chút ý tứ.
Đường Thiên bình thản cười, dáng tươi cười còn chưa biến mất, đột nhiên phát động, đầu ngón chân phát lực, mang theo tàn ảnh, tựa như một tia chớp, trực tiếp nhảy vào trong đội ngũ đối phương.
Hán Khắc là thủ lĩnh hộ vệ của Claudia, gã bình thường ít khi xuất thủ. Phụ thân Claudia rất mực sủng ái nàng, lực lượng hộ vệ bên người nàng cực kỳ cường hãn, mỗi một vị đều là tốn hao số tiền lớn để thuê. Trên cơ bản nếu có tình huống gì, tùy tiện mấy tên hộ vệ là có thể giải quyết, hoàn toàn không cần Hán Khắc phải ra tay.
Nhưng mà lần này, Hán Khắc chủ động đứng ra.
Không phải bởi vì tiểu thư phẫn nộ, địa vị Hán Khắc cao cả, gã chỉ cần đảm bảo Claudia an toàn, về phần tâm tình của Claudia như thế nào, vậy thì không ở trong phạm vi gã phụ trách. Ngay từ đầu, gã cũng là xem kịch vui, đối với hành vi ngu xuẩn của tiểu thư nhà mình, gã chỉ âm thầm cười nhạt, không tán thành. Chỉ là cân nhắc đến vấn đề an toàn, gã theo thói quen mà quan sát đối phương.
Khi ánh mắt gã đảo qua Đường Thiên thì bỗng nhiên ngửi được một lũ khí tức nguy hiểm.
Nhưng mà khi tỉ mỉ quan sát, gã lại không có bất cứ phát hiện gì, giống như cảm giác nguy hiểm kia chỉ cùng lắm là ảo giác.
Hán Khắc không những không trầm tĩnh lại, trái lại càng thêm cảnh giác. Gã biết rõ vừa rồi cảm giác nguy hiểm cảnh báo kia không phải là ảo giác, gã tin tưởng trực giác của mình. Điều này làm cho gã phi thường cẩn thận, khi Claudia hạ lệnh xuất thủ, gã do dự một chút, vẫn quyết định chủ động xuất kích.
Hán Khắc chủ động ra tay làm các hộ vệ khác tức thì hưng phấn.
Hán Khắc lão đại tự mình xuất chiến, rất hiếm thấy a, lẽ nào đối phương có nhân vật gì lợi hại?
Khi Hán Khắc nhắc nhở bọn họ chuẩn bị chiến trận, bọn họ càng giống như được tiêm thuốc kích thích. Tại Thánh vực, nơi binh đoàn phổ biến, chiến thuật, trận hình, đồng bộ suất loại đồ vật này, từ nhỏ mọi người đã giao tiếp, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Nhưng mà binh đoàn chiến trận, dùng để làm các việc như bảo hộ nhân viện các loại thì dùng không hay lắm. Hộ vệ càng chú trọng thực lực cá nhân, chiến trận của bọn họ là được Hán Khắc chuyên môn thiết kế, càng thêm linh hoạt.
Nhưng mà, chiến trận của bọn họ đã luyện khá lâu rồi nhưng ngay cả cơ hội dùng đến một lần cũng không có. Thực lực của bọn họ cường hãn, kinh nghiệm phong phú, người bình thường cũng không dám chọc vào Elizabeth thương hội.
Nếu như không phải uy tín Hán Khắc lão đại ở trong đoàn người đủ lớn, mọi người đã sớm không luyện rồi.
Hán Khắc đại nhân vậy mà lại quyết định vận dụng chiến trận, chiến trận đã tu luyện cuối cùng có thể dùng ở trong thực chiến rồi, mọi người hưng phấn lên hẳn, cũng rất là mong đợi.
Chiến trận luyện lâu như vậy, uy lực rốt cuộc như thế nào, bọn họ cũng không nắm chắc. Tuy nhiên, cần dùng chiến trận sao? Khi Hán Khắc dẫn bọn họ vây quanh Đường Thiên, bọn họ mới biết được đối thủ chính là cái gã gia hỏa trước mắt này. Vừa rồi bọn họ thấy mấy người kia biểu thị trung thành với Đường Thiên, biết rõ cái gã gia hỏa nhìn không có gì đặc biệt ở trước mắt này chính là thủ lĩnh của Thiết Diện binh đoàn.
Được rồi, thủ lĩnh của Thiết Diện binh đoàn, cũng miễn cưỡng đủ tư cách đi.
Tuy rằng trong bọn họ tuyệt đại đa số người đều cảm thấy Hán Khắc lão đại chuyện bé xé ra to, nhưng lại vẫn theo bình thường huấn luyện, không dám sơ sẩy.
Phản ứng của Đường Thiên khiến bọn họ giật nảy mình, thấy hoa mắt, một cái tàn ảnh đã vọt tới trước mặt.
Thân thể Đường Thiên nghiêng tới trước, hai tay ôm đầu, nửa người trên co lại, tựa như một con dã thú vùi đầu cuồng chạy.
Tên hộ vệ đối diện Đường Thiên kia chỉ cảm giác cảnh sắc trong mắt hơi hơi vặn vẹo, sắc mặt y đại biến, cái này là hiện tượng khi không khí bị quấy động tốc độ cao sinh ra, tốc độ của đối phương vậy mà lại đạt được tình trạng kinh khủng như thế!
Không chút nghĩ ngợi, hai tay gập lại, khuỷu tay che ở trước ngực, năng lượng cuộn trào mãnh liệt điên cuồng dũng mãnh vào hai tay y, một cái quầng sáng năng lượng thuẫn phút chốc xuất hiện ở trước mặt y.
Đường Thiên mang theo tàn ảnh không hề hoa xảo đánh lên năng lượng thuẫn.
Binh!
Thanh thúy giống như thủy tinh vỡ nát, tên hộ vệ này cảm giác một cái búa tạ ngàn quân hung hăng nện vào ngực y.
Y kêu lên buồn bực, máu tươi tràn ra khóe miệng, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Cái hộ vệ khác sắc mặt không khỏi cùng biến, bọn họ vốn đang cảm thấy Hán Khắc chuyện bé xé ra to, đến tận lúc này bọn họ mới hiểu được lần này gặp phải cọng rơm cứng rồi. Cơ hồ trong nháy mắt, một tên hộ vệ khác liền bổ sung vào vị trí vừa rồi của tên hộ vệ bị thương kia.
Một cái quầng sáng hình tròn từ trên tay Hán Khắc bay ra, các người khác đồng thời co ngón tay búng ra, mười luồng vô hình dao động đồng thời khuếch tán, quầng sáng tăng vọt.
Ân? Đường Thiên lộ ra một tia rung động, đồng bộ năng lượng dao động!
Quả nhiên giống như mình phỏng đoán, Đường Thiên hứng thú càng đậm, năng lượng đồng bộ phi thường hoàn mỹ, hơn nữa khác với năng lượng đồng bộ của binh đoàn.
Đường Thiên cảm giác mình giống như rơi vào trong vũng bùn, không khí xung quanh đột nhiên đọng lại, mỗi cái động tác của hắn đều trở nên rất chậm chạp rất gian nan. Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là ngay cả năng lượng ở xung quanh cũng trở nên như vũng bùn. Đường Thiên lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Thần quyền của hắn có thể lấy đi pháp tắc của một khu vực, do đó đạt được hiệu quả không gian đông lại. Nhưng mà chiến trận của đoàn người trước mắt này lại hoàn toàn bất đồng, chiến trận của bọn họ không những có thể cải biến mật độ không khí, còn có thể hạ thấp trình độ linh động của năng lượng.
Thủ đoạn phi thường lợi hại! Đường Thiên không khỏi âm thầm tán thán.
Có thể nghĩ mà biết, nếu là võ giả Thánh Vực gặp phải tình huống như vậy, cơ hồ trong nháy mắt liền sẽ mất đi sức chiến đấu. Năng lượng ngoài vòng bị ngăn cách, năng lượng bên trong vòng vô pháp điều khiển, sức chiến đấu của võ giả Thánh Vực giảm mạnh, lại thêm không khí bị cầm cố, chỉ có một cái kết quả là thúc thủ chịu trói.
Hán Khắc tràn đầy lòng tin đối với bộ chiến trận do mình thiết kế này, bộ chiến trận này tên là Phong Cấm Hoàn, nguyên bản là vũ kỹ mà Hán Khắc lĩnh ngộ. Nhưng mà chẳng mấy chốc gã phát hiện lực lượng một người không thể phát huy ra lực lượng của Phong Cấm hoàn, gã liền để nó thiết kế thành một bộ chiến trận dùng cho khoảng mười người.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, sắc mặt gã liền thay đổi, gã cảm giác bọn họ cầm cố chính là một con dã thú lực lớn vô cùng, đối phương đang liều mạng giãy dụa, từng lớp lực lượng kinh khủng tuyệt luân không ngừng xung kích Phong Cấm Hoàn. Nếu một mình gã đối diện lực lượng cường đại như thế, phong cấm hoàn đã sớm bị phá tan thành từng mảnh.
"Cái gã gia hỏa này có phải người hay không? Lực lượng lớn quá đi mất!" Một gã hộ vệ kinh hô.
Sắc mặt người khác cũng trở nên nghiêm trọng, bọn họ không ngừng gia tăng năng lượng dao động của mình, đồng thời gắng làm cho dao động bảo trì sự đồng bộ hoàn mỹ. Phong Cấm Hoàn phóng ra quang mang càng ngày càng sáng ngời, cột sáng nồng nặc đến mức giống như thực chất.
Lực lượng Phong cấm không ngừng tăng lên ai nấy không dám có bất cứ bảo lưu gì, thủ lĩnh của Thiết Diện ở bên trong Phong Cấm Hoàn, tựa như một con dã thú bị gông xiềng xích vào người vốn đang rơi vào cuồng bạo, dần dần an tĩnh lại. Chỉ có thể theo thân thể hắn run nhè nhẹ mới có thể nhìn ra, hắn vẫn chưa buông tha giãy dụa, chỉ là bởi vì lực lượng phong cấm vô cùng cường đại, gắt gao áp chế hắn.
trên thân mỗi người đám Hán Khắc bốc vụ khí, mồ hôi còn chưa có kịp chảy xuống liền bị bốc hơi.
Quầng sáng trên đỉnh đầu, chiếu xuống một cái cột sáng, bao phủ Đường Thiên. Trong cột sáng, Đường Thiên tựa như côn trùng trong hổ phách, không chút động đậy.
Cảm giác đã hoàn toàn phong cấm đối phương, Hán Khắc thở ra một hơi. Một khi phong cấm hoàn thành, Phong Cấm Hoàn liền sẽ cuồn cuộn không ngừng hấp thu năng lượng xung quanh, do đó càng ngày càng vững chắc.
đến tận lúc này, Hán Khắc mới có thời gian quan tâm tình hình chiến đấu của người khác.
Khi gã thấy rõ tình huống, không khỏi sững sốt.