Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đám võ giả bị thương nằm đầy đất, Đường Thiên cảm thấy thỏa mãn.

Trận chiến hôm nay thật thống khoái. Quan trọng là bản thân đã giành được chiến thắng huy hoàng một cách nhẹ nhàng vui vẻ. Đây là giỏi đến mức nào! Rốt cuộc có thể đắc chí, có thể dương dương tự đắc. Đường Thiên ôm cánh tay vẻ mặt vênh váo ngạo nghễ nhìn toàn trường.

Nỗi lòng bực bội cũng xả hết rồi!

Chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất chính là còn chưa lĩnh ngộ sát chiêu của Đại Bi Chưởng.

Nhưng Đường Thiên đang vô cùng sảng khoái trong lòng nên rất nhanh đã đem tỳ vết nho nhỏ này vất ra khỏi đầu mà hưởng thụ thắng lợi.

Các đạo nhân mã khác sợ hãi không dám tiến lên. Ngay cả Xích Lan mà chỉ một chiêu đã bị đánh bại, cả đám nhìn về phía Đường Thiên với ánh mắt sợ hãi.

Rốt cuộc là cao thủ nơi nào giết ra vậy?

Đường Thiên giữ tư thế đó cả nữa ngày nhưng không một ai dám tiến lên, hắn rốt cuộc không nhịn nổi. Với một tên giáo phách lịch duyệt thâm niên mà nói thì đối mặt với cục diện thế này chỉ là chuyện nhấc tay.

“Tất cả nghe đây!” Đường Thiên dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình, vẻ mặt hung ác nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải chịu sự sai khiến của ta. Kẻ nào không thức thời sẽ bị chặt hai chân!”

Mỗi một tên giáo phách đối với lời nói dạng như thế này đều thuộc nằm lòng.

Võ giả bị thương nằm đầy đất không một câu phản đối. Tiếng kêu rên thảm thiết lởn vởn quanh tai, một chút cũng không dám cười.

Không kẻ nào dám cười.

Mọi loại uất ức đều nén trong lòng. Đường Thiên không thèm để ý đến những tên đang nằm lổm ngổm này. Biểu tình cứng ngắc của Cố Tuyết và Mục Lôi mang theo vẻ quái dị, trong vẻ quái dị lại như gặp quỷ. Ánh mắt bọn họ khi nhìn Đường Thiên thật sự giống như là đang gặp quỷ.

Đường Thiên có chút buồn bực: “Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”

Nhưng hắn chợt phản ứng, cười ha ha nói: “Các ngươi nhất định đã bị thiếu niên tựa như thần làm cho chấn kinh rồi phải không?”

Vẻ mặt Cố Tuyết và Mục Lôi dại ra.

“Đúng chứ, đúng chứ?” Gương mặt Đường Thiên hiện lên nét mong chờ.

“Đúng thế, thật sự bị chấn kinh rồi.” Cố Tuyết nuốt nước bọt, gật đầu rồi trả lời theo bản năng.

Đường Thiên há miệng đến mang tai, hai tay chống nạnh, đầu ngẩng cao, mũi hếch lên trời cười ha ha: “Kiến thức các ngươi vẫn còn quá ít. Nhưng từ từ rồi các ngươi cũng sẽ hiểu biết nhiều hơn về thiếu niên tựa như thần thôi.”

Trong lòng Cố Tuyết vô cùng quái dị.

Người này lúc trước là giả vờ…

Nàng thật sự không thể tìm ra điểm liên hệ giữa thiếu niên thành thục, ổn trọng từng cứu nàng một mạng và tên khoa trương, tùy tiện trước mắt này.

Tuy hắn từng cứu nàng một mạng, nhưng…

Cố Tuyết thật sự không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này.

Đường Thiên được khen ngợi cao hứng vô cùng. Hai mắt nhìn quanh, đảo qua những võ giả bị thương đang nằm đầy đất nhiều đến nổi không có chổ cho hắn đặt chân, lớn tiếng nói: “Thật ngại quá! Ta cần nghỉ ngơi, mời các ngươi ra ngoài trước.”

Dứt lời, hắn nắm từng tên võ giả nằm trên đất liệng ra ngoài.

Ầm, ầm!

Những võ giã rơi xuống đất lập tức hồn mê. Tốc độ Đường Thiên rất nhanh, ra tay như gió, chỉ thấy bóng người bay vùn vụt. Rất nhanh đình viện được dọn sạch sẽ.

Trong lòng Mục Lôi thất kinh. Lực cánh tay thật mạnh!

Gã liếc mắt qua thì thấy Đường Thiên ném những kẻ này chỉ dùng lực cánh tay thuần túy. Thân thể nặng nề của những võ giả này trong tay hắn tự như không có gì, thuận tay mà ném xa hơn bảy tám trượng.

Không riêng gì Mục Lôi, những võ giả muốn rục rịch kia cũng nhìn ra. Cả bọn như bị dội một chậu nước đá vào mặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chuyện này cần lực cánh tay mạnh cỡ nào!

Trong phạm vi Phỉ Lâm Tinh nằm dưới sự khống chế của Hắc Hồn, trước khi mở ra huyết mạch mà có lực lượng như thế quả thật rất hiếm thấy.

Rốt cuộc Đường Thiên cũng hơi mệt một chút.

Ngáp một cái, nhất thời, đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước, thật là buồn ngủ nha!

Hắn nhìn thoáng qua Cố Tuyết đang ngồi yên, sau đó là Mục Lôi hiên ngang kiên cường, phất tay nói: “Ta ngủ trước đây, buồn ngủ quá!”

Dứt lời, tùy ý tìm một khoảng đất trống cạnh đống lửa, lấy một khối gỗ làm gối rồi nằm xuống ngủ.

Hơn mười giây sau, tiếng ngáy kéo lên như thủy triều, càng lúc càng vang to.

Vẻ mặt Cố Tuyết dại ra, biểu tình cứng ngắc. Nàng ngơ ngác nhìn Đường Thiên đang ngủ say trên mặt đất.

Bên ngoài còn có địch nhân mà… nơi này không an toàn… bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đó…

Nhưng…

Đường Thiên đã ngủ như heo.

Một lát sau, biểu tình của Cố Tuyết mới trở lại bình thường rồi nàng bật cười.

Thật là một người không bình thường!

Nàng ngắm nhìn gương mặt của Đường Thiên. Đường Thiên trong lúc ngủ say giống như một đứa trẻ. Miệng hắn mở rộng, nhìn ngốc vô cùng, khóe miệng dường như còn có chút nước giãi. Nàng ngắm đến nhập thần, khóe miệng bất giác hơi cong lên.

Trong đầu Cố Tuyết không tự chủ được mà hiện lên cảnh Đường Thiên trong nháy mắt vọt tới chổ nàng ở Bạch Thủy Câu.

Lúc đó, Đường Thiên tựa như một con dã thú cẩn thận, mẫn tuệ.

Cố Tuyết đã gặp qua rất nhiều thiếu niên trẻ tuổi thiên phú và có thực lực xuất chúng, nhưng bọn họ đều không giống Đường Thiên.

Xích Tử Chi Tâm sao?

Mục Lôi kêu lên một tiếng đau đớn bừng tỉnh Cố Tuyết. Cố Tuyết nhìn sắc mặt Mục Lôi trắng bệch, quá sợ hãi đứng dậy: “Mục thúc, người như thế nào rồi?”

Mục Lôi cười ha ha: “Tiểu thư yên tâm, lão Lôi không chết được đâu!”

Ngọn lửa Thiên Thanh trên người gã không ngừng như tằm ăn dâu lên u lam tỏa ra trên miệng vết thương ở bên hông. Sau cùng thì một chút u lam kia cũng bị ngọn lửa Thiên Thanh cắn nuốt hết. Rốt cuộc Mục Lôi thở ra một hơi, ngã ngồi lên mặt đất. Thiên Thanh huyết mạch trên người gã có khả năng tinh lọc độc tố.

“Hôm nay quả thực là nhờ hắn!” Mục Lôi thấp giọng: “Không ngờ hắn lại nguyện ý giúp ta.”

“Đúng vậy!” Trong giọng Cố Tuyết có thêm một chút cảm khái khó hiểu.

Mục Lôi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi đi, ta sẽ gác đêm.”

Cố Tuyết có chút lo lắng: “Những người kia thì sao?”

Nàng chỉ những võ giả đang rình rập ở góc đường. Những kẻ đó đang quan sát bên này, muốn động lại không dám động.

“Bọn chúng bị dọa cho mất mật rồi, không thể gây thêm nguy hiểm nữa!” Trong giọng Mục Lôi tràn đầy vẻ khinh thường. Nhưng nghĩ lại nếu bản thân đối mặt với biểu hiện cường hãn của Đường Thiên, dường như hơi nghĩ lại. Nét mặt già nua của gã đỏ ửng rồi bổ sung: “Có ta ở đây canh chừng, tiểu thư cứ yên tâm.”

Kinh nghiệm chiến đấu của Mục Lôi rất phong phú. Ánh mắt sắc bén nhìn ra những võ giả không còn ý định chủ động công kích, bọn họ đã không còn dũng khí nữa.

Biểu hiện kinh tâm động phách của Đường Thiên dù Mục Lôi hồi tưởng lại cũng thấy tim đập mạnh, tinh thần dao động. May mắn là mình không gặp phải một đối thủ kinh khủng như thế.

Mục Lôi loại bỏ tạp niệm trong đầu, khoanh chân ngồi xuống vận chuyển chân lực.

Gã biết ác chiến còn ở phía sau, gã cần khôi phục sớm một chút.

Đường Thiên mặc dù cường hãn, nhưng đơn quyền nan địch tứ thủ*, hơn nữa…

*Lão tác giả viết vậy, trước giờ chỉ nghe song quyền nan địch tứ thủ.

Căn cơ Cố gia vô cùng thâm sâu, người ngoài không thể nào tưởng tượng được.

*************

Có lẽ Đường Thiên là người ngủ ngon nhất tối qua ở thành Hắc Sơn.

Hắn lấy sức một người đẩy lui các đợt tấn công của Cố gia. Võ giả bị đánh bại trên tay hắn nhiều vô số kể, cả Cố gia cũng không chịu nổi.

Thành Hắc Sơn lâm vào kinh sợ!

Thành Hắc Sơn là thành Hắc Sơn của Cố gia. Cố gia là gia tộc lớn nhất thành Hắc Sơn. Thực lực của bọn họ ở thành Hắc Sơn thâm căn cố đế, không ai có thể lay động.

Đây là chuyện trong nhà của Cố gia.

Những gia tộc khác không có một chút ý định xen vào. Xưa nay, cạnh tranh trong gia tộc Cố gia vô cùng thảm thiết, không ai dám xen vào.

Chuyện Cố Tuyết mang trong người Tuyết Hồng huyết mạch đã truyền khắp thành. Tất cả mọi người đều hiểu các chi của Cố gia có thể quan tâm đến, nhưng người ngoài có ý định tranh giành quyền lợi nhất định sẽ chết thê thảm.

Tất cả đều đang suy tính, Cố Tuyết có cường giả mạnh như vậy chi viện, nói không chừng một chi này của nàng có cơ hội lật lại thế cờ.

Cao tầng Cố gia trải qua một trận chấn động mãnh liệt. Chi của gia đình Cố Tuyết bị ảnh hưởng này mà chịu tai họa.

Trong trưởng lão hội sương khói lượn lờ. Lúc này, các vị trưởng lão nuốt mây nhả khói, mỗi người đều trầm mặc không nói.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ không cách nào xuyên qua màn sương khói dày đặc này.

Sắc mặt Cố An Hùng ngồi trên vị trí thủ vị rất kém. Lão ngồi lên vị trí tộc trưởng mới được ba ngày mà lại xuất hiện chuyện như thế này. Cố Vũ cướp người thất bại. Bí mật huyết mạch trên người Cố Tuyết hiện giờ cũng như giấy gói lửa.

Năm vị trưởng lão đều đã tới.

Để ngồi lên cái ghế tộc trưởng này, Cố An Hùng đã vượt qua năm vị trưởng lão khác. Nhưng sau chuyện Cố Tuyết xảy ra, không một trưởng lão nào tranh đấu với lão.

Nếu như tộc chi này của mình có thể sinh ra một người kế thừa có Tuyết Hồng huyết mạch thì tộc chi này chắc chắn sẽ trở thành tộc chi đệ nhất Cố gia không thể bàn cãi.

“Tóm lại, bất luận Cố Tuyết chọn tộc chi nào thì đối với Cố gia cũng không hề tổn thất.” Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Nhưng có một điều không thể thay đổi được chính là phải đảm bảo an cho Cố Tuyết! Chuyện này quan hệ với vận mệnh Cố gia sau này nên không còn con đường nào khác!”

Cố An Hùng biết lời vừa rồi của đại trưởng lão là nói cho gã nghe, vì sự hủy diệt của tộc chi Cố Tuyết có quan hệ trực tiếp với lão.

Lão không chút do dự nói: “Đúng vậy! Lợi ích của tộc chi không thể dặt trên lợi ích của Cố gia!”

Các trưởng lão khác đều đồng ý.

“Nghe nói, trên đường về nhà, nàng lọt vào phục kích của Dạ Mạc Kiếm Khách – Tề Á. Chuyện như thế này tuyệt đối không thể xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa!” Trong mắt tam trưởng lão lộ ra sát khí: “Xem ra chúng ta phải đưa ra cảnh báo với những kẻ khác. Hừ, Cố gia chúng ta sao có thể tùy tiện để kẻ khác bắt nạt như vậy chứ?”

“Đúng thế!” Gương mặt tứ trưởng lão cũng âm trầm: “Phải có phản kích cần thiết!”

Đại trưởng lão dứt khoát nói: “Loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể phát sinh thêm lần nữa!”

“Xem ra phải đón Cố Tuyết về nhà sớm một chút. Chuyện này có liên quan vận mệnh của Cố gia chúng ta nên khổng thể phạm sai lầm.” Cố An Hùng đột nhiên hỏi: “Có ai biết lai lịch của hắn không?”

Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, không một ai biết.

“Người không rõ lai lịch như thế, chúng ta làm sao có thể để bên cạnh Cố Tuyết được?” Cố An Hùng nghiêm mặt nói.

Lý do của lão rất chính đáng. Lấy sự hiểu rõ của lão với các trưởng lão, nên biết được mấy lão già này tuyệt đối sẽ không đem huyết mạch Cố gia đưa đến tay kẻ khác.

Quả nhiên, các trưởng lão đều vuốt cằm đồng ý.

Đại trưởng lão cũng mở miệng: “Một khi đã như vậy thì, Lăng Húc, ngươi hãy đi một chuyến!”

“Vâng!” Một thanh niên tướng mạo bình thường đứng dậy xoay người rời đi.

Khóe miệng Cố An Hùng lộ ra nét cười kín đáo. Lăng Húc đã xuất động thì thiếu niên thần bí kia chết chắc rồi!

Cố Tuyết trên tay không còn quân bài nào thì tuyệt đối không thể trở mình.

Con rết trăm chân chết vẫn ngọ nguậy. Cha mẹ Cố Tuyết bị ám toán nhưng không có nghĩa tộc chi của Cố Tuyết bị diệt hoàn toàn. Tộc chi Cố Tuyết còn vẫn còn rất nhiều người, ở ngoài thành Hắc Sơn cũng không bị tổn thất.

Thời gian, gã tuyệt đối không thể để cho Cố Tuyết có thời gian triệu tập những người đó.

Chỉ cần Cố Tuyết gã vào một chi thì tộc chi của nàng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Khi đó Cố Tuyết chẳng qua chỉ là một cái máy sinh sản mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK