Trong mắt Đường Thiên hiện ra một tia khí tức nguy hiểm. Quyền phải nắm lại, đột nhiên đánh xuống phía dưới.
Tiếp theo, thanh diễm quyền* không hề hoa mỹ đánh trúng thân tên.
*Nắm đấm lửa xanh.
Một luồng lực lượng truyền lên theo nắm đấm. Đường Thiên phát ra một tiếng khó chịu, nhưng lại nương theo luồng lực này bay lên, hướng lên phía trên mà bắn đi. Lực đạo của mũi tên không khác nhiều so với dự tính của Đường Thiên. Uy lực một tiễn này khoảng chừng tứ giai. Kình lực mạnh mẽ, nếu không phải Đường Thiên dùng xảo kình* thì tiễn này đã xuyên qua nắm tay hắn rồi.
*Xảo kình: kình lực xảo diệu.
Nhưng kình lực mạnh mẽ cũng có chỗ tốt của nó. Mượn lực đạo này, Đường Thiên nhảy lên rất cao. Trần của hành lang nhanh chóng được phóng to ra trong mắt hắn. Khi gần chạm đến, mười ngón tay Đường Thiên như móc câu, đột nhiên cắm lên trần.
Thế xông tới cũng theo đó mà dừng lại, thân hình dán sát vào trần hành lang.
Đường Thiên quát lớn một tiếng, hai tay phát lực, tựa như một mũi tên, dán sát vào trần hành lang mà vù vù lao đi.
Tiếp theo cứ như vậy mà làm.
Đường Thiên càng lúc càng thong dong hơn. Tiểu Băng Quyền kình lực mười phần, Toái Ảnh Chưởng một lần đánh ra hơn mười ảnh, có thể làm thay đổi quỹ đạo mũi tên. Động tác Đường Thiên nhanh chóng lạ thường, thể lực cường hãn, thân thể mềm mại, cứng cỏi rồi lại linh hoạt vô cùng. Tất cả đều là thành quả của việc rèn luyện võ kỹ cơ sở lâu dài trong năm năm, lúc này đây đã phát huy giá trị to lớn.
Hắn tựa như một con báo khéo léo, động tác nhanh vô cùng.
Binh ở trên lưng Đường Thiên, trong lòng hơi tán thưởng. Đường Thiên có rất nhiều phương pháp không thể tưởng tượng được, ngay cả hắn cũng không cách nào nghĩ ra, rồi lại không thể không tán thán. Hắn thật sự không rõ, vì sao một Đường Thiên thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc, khi bắt đầu chiến đấu lại trở nên thông minh, linh hoạt đến thế. Những tân binh qua sự rèn luyện của Binh tuy mỗi người đều có thực lực mạnh hơn Đường Thiên, nhưng về năng lực ứng biến khi đối đầu với nguy cơ thì kém Đường Thiên rất nhiều.
Tên gia hỏa này quả thực sinh ra là để chiến đấu mà.
Nhưng cuối cùng ngươi có thể phát triển đến bước nào đây?
Trên lưng Đường Thiên, Binh có chút mong đợi, thông đạo Thiên Tiễn cũng không dễ dàng vượt qua như vậy.
Đây chỉ là mới bắt đầu…
Rất nhanh, Đường Thiên phát hiện lực đạo những mũi tên kia càng lúc càng mạnh, mật độ cũng tăng lên kinh người, góc bắn càng lúc càng hiểm khiến Đường Thiên thêm phần chật vật.
Nhưng trong mắt Binh, hắn lại thấy được nhiều điều hơn. Dưới sức ép của nguy hiểm, tiềm năng của Đường Thiên nhanh chóng được khai thác. Thân hình hắn tuy càng thêm chật vật, nhưng động tác dư thừa lại giảm bớt. Dưới áp bức của tiết tấu công kích tăng lên, động tác Đường Thiên càng trở nên ngắn gọn dứt khoát.
Động tác ngắn gọn thêm phần biến hóa, từ từ phát ra một hương vị khiến cho người khác thưởng thức.
Quả nhiên, không hổ là Đường Cơ Sở!
Trong lòng Binh lúc này liên tục âm thầm tán thán.
Võ kỹ cơ sở của Đường Thiên vốn có thể nói là hoàn mỹ, nhưng người lại chưa ở trong hoàn cảnh cực đoan. Huấn luyện chịu đòn trong doanh trại tân binh tuy kín không có chổ hở, nhưng so với sinh tử tồn vong trước mắt thì cũng chỉ được xem như một bài luyện tập mà thôi. Dưới sự áp bức của nguy hiểm cực độ, Đường Thiên không thể không sửa cho động tác của mình ngắn gọn hơn, hợp lý hơn.
Ban đầu còn chật vật không chịu nổi, hiện giờ Đường Thiên đã ổn định trận cước.
Tuy rắng tốc độ giảm đi không ít nhưng vẫn vững vàng tiến lên phía trước.
Thể lực và chân lực Đường Thiên cấp tốc tiêu hao.
Chờ chút!
Binh đang tán thán bỗng trở nên kinh ngạc, hắn vô tình chú ý thấy, Đường Thiên đang bắt đầu thử phân phối thể lực và chân lực. Điều này khiến hắn kinh ngạc thật sự. Với tân binh mà nói, sai lầm dễ mắc phải nhất chính là không biết cách phân phối chân lực và thể lực. Bí quyết trong đó chỉ có những lão binh già dặn kinh nghiệm mới có được.
Đường Thiên như thế mà đã bắt đầu tìm hiểu về nó.
Chỉ số thông minh trong chiến đấu thật cao… Tên gia hỏa này đúng là chiến sĩ trời sinh!
Binh thật sự khó để liên hệ một tên cơ cảnh, nhạy bén, chỉ số thông minh trong chiến đấu xuất sắc này với một Đường Thiên ngây ngốc lỗ mãng thường ngày.
…Đây mới là con người thật sự của Đường Thiên sao…?
Binh bắt đầu kích động. Dường như hắn đã phát hiện ra một viên ngọc thô. Nham thạch bao phủ bên ngoài từ từ rớt xuống, lộ ra chất ngọc sáng lóa bên trong. Binh chưa hề xem thường Đường Thiên . Sức lực ngoan cường, cứng cỏi, quật cường, cuồng vọng, kiệt ngạo đều là những phẩm chất đươc Binh đánh gia cao ở Đường Thiên. Nhưng Đường Thiên hiện tại đã khiến cho hắn khiếp sợ.
Đường Thiên không biết tâm tình Binh ở phía sau đang dâng trào. Hắn đã lâu không có chật vật thế này. Mưa tên phía cuối hành lang gào thét mà đến, không biết khi nào mới kết thúc. Cho dù hắn đã bắt đầu thử phân phối chân lực, thể lực. Nhưng thể lực và chân lực vẫn nhanh chóng khô kiệt như trước.
Phành!
Một quyền đánh lên mũi tên.
Khí lực hắn lúc này đứt quãng, tức thì như bị tê ngưu chạy đến húc vào, cả người văng lên. Dưới tình huống cấp bách, năm ngón tay lật lại, hung hăn cắm vào vách đồng, cả người treo trên vách tường.
Những mũi tên đồng cũng không hề cho hắn cơ hội thở dốc.
Vút! Vút! Vút!
Tiếng xé gió không ngừng truyền vào tai.
Đường Thiên cắn răng, huy động lực lượng còn sót lại, co người, mấy mũi tên đồng hiện ra, hai tay đưa về phía trước, miễn cưỡng đánh ra.
Đường Thiên không nhớ rõ rốt cục hắn đã đi được bao xa, việc tiêu hao thể hao quá mức khiến đầu óc hắn trở nên hỗn độn quay cuồng.
Quan sát Đường Thiên đang lảo đảo đi, Binh trầm mặc không nói, trong lòng bàn tay hắn hiện ra một đạo ánh sáng mờ mờ.
Hắn đang đợi lúc Đường Thiên thật sự không thể kiên trì nữa, sẽ ra tay.
Trong tuyệt cảnh thế này, Đường Thiên có thể chống đở một hồi, thì thu hoạch sẽ tăng thêm một phần. Thu được kinh nghiệm chiến đấu như vậy vô cùng trân quý, vượt xa so với tu luyện bình thường. Nó không trực tiếp tăng lên cấp độ của ngươi, nhưng nó khiến thực lực thật sự tăng lên, thực lực chân chính.
Cùng một cấp độ, một người từng trải qua đường ranh sinh tử thì sức chiến đấu càng mạnh, cơ hội tồn tại càng cao.
Phản ứng của Đường Thiên chậm đi nhiều, động tác miễn cưỡng, cực kỳ nguy hiểm.
Binh đã chuẩn bị kỹ càng thời cơ ra tay.
Nhưng thời gian từng chút trôi qua. Đường Thiên nhìn như lảo đảo, chậm chạp, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống lại cứ xiêu vẹo, không té ngã. Dù thỉnh thoảng có tình huống cực kỳ nguy hiểm, nhưng Đường Thiên vẫn ngoan cường mà bước tới.
Tên gia hỏa này…
Sự kinh ngạc trong lòng Binh ngày càng lớn, đây là… trực giác chiến đấu.
Phản ứng Đường Thiên càng lúc càng chậm đi, nhưng luôn luôn, trước khi bị tên đồng bắn trúng lại hiểm hóc tránh được trong nháy mắt.
Rất nhiều người cho rằng, trực giác là thiên phú. Nhưng bản thân vốn là thủ tịch huấn luyện viên của Nam Thập Tự binh đoàn, Binh hiểu rất rõ, trực giác là do ma luyện mà tạo thành. Đường Thiên rèn luyện trực giác hắn đã biết từ lâu, nếu không Đường Thiên tuyệt đối không thể chống đỡ trong huấn luyện chịu đòn lâu như vậy.
Nhưng, trực giác chiến đấu của tên gia hỏa kia lại phát triển đến tình trạng thế này…
Binh cảm thấy được rằng bản thân mình đã bị Đường Thiên triệt để hù dọa rồi, bởi vì khi hắn thoát khỏi trầm tư, thì Đường Thiên đã đi hết thông đạo Thiên Tiễn rồi.
Hắn… hắn đi hết thông đạo Thiên Tiễn…
Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Không còn tên đồng bay tới, nguy hiểm được giải trừ, Đường Thiên tức thì ngã xuống, nằm trên đất, mồ hôi túa ra như tắm. (Tưởng nãy giờ ra hết mồ hôi rồi chứ)
Binh lại phiêu phù giữa không trung, quan sát Đường Thiên đang mệt mỏi rã rời, mê man nằm trên đất, thật lâu không nói gì.
Tên gia hỏa này…
*********
“Mẫu thân, chờ khi ta lớn lên thành một nam tử, ta sẽ bảo hộ người!”
“Mẫu thân, ta nhất định tìm được tên vô lại kia, hung hăn đánh hắn một trận, lôi đến trước mặt người mà xám hối.”
“Được! Thiên Huệ, chúng ta đã ước đinh rồi! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!”
“Thiên Huệ, ta nhất định sẽ mạnh mẽ hơn, dù Thiên Lộ có xa xôi thế nào ta cũng nhất đinh không lỗi hẹn đâu!”
…
Đường Thiên mơ màng mở mắt, thanh âm dường như còn quanh quẩn trong đầu, đập vào mắt hắn là một cái vách đồng được điêu khắc hoa văn tinh mỹ.
Gượm đã!
Đường Thiên giật mình, nhảy dựng lên: “A a a! Binh đại thúc, Binh đại thúc!”
“Ồ! Ngươi tỉnh rồi sao?” Âm thanh của Binh đại thúc truyền đến từ phía sau.
Thấy Binh đại thúc, Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm, một lat sau, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Tại sao ta lại ngủ vậy?”
“À! Có lẽ ngươi hơi mệt.” Binh đại thúc thản nhiên trả lời.
“Hình như vậy.” Đường Thiên cũng nhớ chuyện lúc trước. Nhưng đột nhiên, hắn nhảy dựng lên, xoay người lại chỉ vào Binh chửi ầm lên: “Ngươi muốn nói ta là thái điểu*?”
*Gà con.
“Không lẽ sai sao?” Binh đại thúc cười nhạo: “Chỉ là một cái thông đạo Thiên Tiễn cũng làm ngươi chật vật như vậy? Khà khà! Trước đây, cái thông đạo Thiên Tiễn này, mỗi tháng đều bị phá không biết bao nhiêu lần. A! Ta nhớ rõ, có một dạo bị phá tan quá nhiều lần dẫn đến hư hỏng. Báo hại cơ giới sư* phải chạy đến đây để sửa. Ngươi nói thử xem, những thứ này buồn chán đế thế nào chứ?”
*Cơ giới sư: kỹ sư cơ khí.
Nhưng trong lòng Binh đại thúc lại âm thầm nói: “Nhưng đẳng cấp mỗi một kẻ trong bọn họ đều cao hơn nhiều so với ngươi…”
Đường Thiên nghe Binh nói như thế, lập tức bị ức chế, dứt khoát nói: “Có gì đặc biệt hơn người đâu? Đây là lần đầu tiên. Chờ ta tới lần sau, nhất định sẽ đánh bại nó.”
“Có sức để nói khoác như vậy, xem ra cũng khôi phục rồi.” Binh thản nhiên nói: “Chúng ta tiếp tục tiến tới thôi.”
Đường Thiên bò dậy, bỗng nhiên có cảm giác một vật gì đó dính trên tóc. Hắn sờ sờ đầu, lấy vật kia xuống. Đem xuống nhìn, thì ra là Nha Nha, tên nhóc này đang ôm bộ cung tên nhỏ, khò khò ngủ say. Có thể nhìn thấy cái bụng nó phập phồng không yên. Đường Thiên lắc đầu, tiện tay bỏ Nha Nha vào túi.
“Phía trước còn cơ quan không?” Đường Thiên có chút sợ hãi hỏi.
“Thế nào? Sợ rồi hả?” Âm thanh Binh đại thúc mang theo vẻ trào phúng.
Tức thì, Đường Thiên như mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Binh thách thức: “Sợ? Đáng chết, muốn khiêu khích sao? Đến đây, đánh một trận cho thật thống khoái nào!”
Binh đại thúc không thèm liếc Đường Thiên một cái, xem hắn như không khí: “Nhìn xem, tinh lực ngươi hồi phục rất nhanh đấy!”
Đường Thiên hừ một tiếng, đắc ý vô cùng: “Đương nhiên, với thiếu niên như thần, ngươi không thể nào lý giải được đâu.”
Đi chưa được bao xa, phía trước xuất hiện một cánh cửa bằng đồng.
Một cánh cửa bằng đồng vô cùng trơn nhẵn.
Cả cánh cửa được mài láng bóng dị thường, tưa như một cái gương. Đường Thiên chạy đến trước cái gương, bày ra đủ loại tư thế, vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Nha Nha không biết đã tỉnh lại tự lúc nào, lập tức cũng bị gương đồng hấp dẫn, bò lên vai Đường Thiên cũng biểu diễn các loại tư thế.(Chủ điên, vật cũng điên nốt. Haizz!)
“Hê! Thiếu niên, rất có dáng vẻ đó!” Vẻ mặt Đường Thiên khích lệ, ngay lập tức bổ sung thêm một câu: “Quả nhiên, kỳ chủ tức có kỳ sủng*!”
*Chủ kỳ tài tức có sủng vật kỳ tài. Tự kỷ lv bá đạo rồi.
Nha Nha hưng phấn nhào lộn mấy cái trên vai Đường Thiên.
Binh không để ý đến cả hai, trực tiếp đi đến bên cạnh, tìm tòi một hồi.
Khóe mắt Đường Thiên lóe sáng mà quan sát động tác Binh đại thúc. Nhưng hắn vẫn không rõ Binh đại thúc rốt cục đang làm cái gì.
Cửa kẻo kẹt mở ra. Năm tháng dài như vậy cũng không để lại vết tích nào trên cánh cửa đồng trơn nhẵn này.
Sau đó Đường Thiên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.