Hộc… hộc…
Lúc này, trong tai Đường Thiên chỉ còn tiếng thở dốc như thác đổ của bản thân. Những đồng nhân trước mặt lay động trong tầm nhìn của hắn. Chiến đấu liên tục khiến cho tinh thần hắn mệt mỏi đến cực điểm. Nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ.
Hắn trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu, thân thể vi phục* trừng mắt về phía đồng nhân đối diện không chút yếu thế.
*Vi phục: tìm hoài mà không ra nghĩa tương đương trong tiếng Việt. Đành để nguyên! Ai biết thì góp ý dùm dg nha. Thanks!
Lần thứ một trăm hai mươi hai.
Sức mạnh của đồng nhân số một rất lớn, am hiểu cận chiến kịch liệt. Nhưng nó lại bị ảnh hưởng bởi những đồng nhân xung quanh khác…
Đồng nhân số chín ngoại trừ lực lượng và trọng lượng cơ thể, còn lại không có sở trường gì, phản ứng lại rất chậm.
Về ba tên quái vật đồng bào* nhiều tay bốn, năm và sáu, nhất định không cho ba người bọn chúng chiếm được những vị trí khác nhau. Tốt nhất là tìm cách đưa chúng thành một đường thẳng…
*Ý nói ba đồng nhân này là anh em sinh ba.
Tên đồng nhân số mười một là một phiền toái lớn. Cách đánh rất tinh chuẩn*, luôn có thể tìm được sơ hở trong hỗn chiến rồi tung một kích trí mạng. Đường Thiên nhiều lần bị hạ gục dưới kiếm của tên này. Nhưng Đường Thiên cũng phát hiện, chỉ cần có thể áp sát cận chiến thì uy lực của số mười một sẽ giảm mạnh.
*Tinh thuần, chuẩn xác.
…
Đây là kinh nghiệm nằm lòng của Đường Thiên sau một trăm hai mươi hai lần bị đánh bại.
Lực lượng Đại Bi Chưởng rất mạnh nhưng tốc độ công kích chậm, thích hợp dùng để ra đòn kết liễu, không phù hợp với tiết tấu của hỗn chiến. Có thể xem xét kết hợp cùng Thiên Long kình, như vậy có thể đem lại hiệu quả cao khi đối mặt với đồng nhân số mười một…
Đàm Thoái đại khai đại hợp, cước quét như rìu chém, rất khí phách. Nếu kết hợp với Hạc Thân kình hẳn là có thể tăng thêm độ sắc bén… Hai tay còn dư có thể dùng Chấn Đãng Quyền quấy nhiễu đối phương. Kết hợp từ hai loại võ kỹ trở lên rất khó khăn, nhưng một khi làm được thì chắc chắn rất lợi hại…
Tuyền Qua Tán Thủ rất tốt khi đeo bám đối thủ trong phạm vi nhỏ. Uy lực không tính là mạnh nhưng linh hoạt. Một tên một lốc xoáy dùng trong hỗn chiến rất tốt. Khuyết điểm là không thể nào tung một kích trí mạng, chỉ có thể bám lấy đối phương… Một kích trí mạng kia có thể thử phối hợp với Đại Bi Chưởng…
Triêm Y Điệt có tiến bộ rất lớn nhưng còn chưa đủ…
Đường Thiên suy xét lợi hại trong lòng. Mặc dù nghẹn một cục tức trong bụng, nhưng hắn vẫn hiểu nếu chỉ dựa vào dũng khí thì không thể đánh bại được những tên hỗn đãn này.
Tìm biện pháp… hắn chưa hề từ bỏ việc cố gắng tìm biện pháp.
Đa số các biện pháp đều đã thất bại. Nhưng có vài phương pháp khiến hắn thấy được vài phần hy vọng thành công.
Tiếp tục!
Đường Thiên cắn chặt hàm răng, chân đạp mạnh một cái. Thân hình như mũi tên giận dữ lao về hướng đám đồng nhân.
*************
Lần thứ một trăm năm mươi sáu.
Đường Thiên liếm môi. Trong trận chiến lần trước, hắn đã thành công đem ba tên nhiều tay đồng bào xếp thành hàng thẳng rồi thừa cơ áp sát số mười một. Một Đại Bi Chưởng ấn chứa Thiên Long kình trực tiếp đánh bay con hàng này.
Đáng tiếc bị số một cuốn lấy, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Tuyền Qua Tán Thủ sử dụng rất tốt. Nếu như thủ pháp bản thân nhanh hơn một chút, nhiều lốc xoáy hơn một chút hình thành một mảng lốc xoáy, lay động thân hình đối phương. Khi đối phương lộ ra sơ hở thì có thể dùng Đại Bi Chưởng tung đòn kết liễu.
Trong loại hỗn chiến này, bộ pháp tinh diệu đều không có đất dụng võ. Điểm mấu chốt nhất chính là có thể lợi dụng thân thể đối phương.
Dùng Tuyền Qua Tán Thủ bám lấy thân thể đối phương. Thân thể đối phương chính là lá chắn tốt nhất.
Phải tận sức giảm thiểu va chạm về số lượng với đối phương.
A, đồng nhân số chín chính là lá chắn to lớn tuyệt hảo…
Nếu có thể biến hóa tiết tấu chấn động thì hiệu quả quấy nhiễu sẽ tăng lên rất nhiều.
Tiếp tục!
**********
Lần thứ một trăm chín mươi ba.
Đường Thiên nấp dưới cái bóng của đồng nhân số chín. Tay trái nắm vào hư không tạo ra vô số chấn động siêu nhỏ. Năm ngón tay phải liên tục búng ra với tốc độ kinh người. Một đám lốc xoáy rất nhỏ bay ra từ ngón tay hắn sau đó không ngừng lặng lẽ bay quanh thân đồng nhân số chín.
Thân hình khổng lồ của đồng nhân số chín như một con rối bị giật dây, trái nghiêng phải ngã.
Đường Thiên xem thân hình đồng nhân số chín như một tấm lá chắn quý báu, bảo vệ chặt chẽ sau lưng hắn.
Đại Cửu thỉnh thoảng phát ra tiếng rống giận, vung vẫy nắm tay nặng nề, cước lực mạnh như tên bắn. Nhưng về độ linh hoạt thì với Đường Thiên căn bản không chút tác dụng.
Ngược lại, Đường Thiên nương theo lực lượng của Đại Cửu, dùng Tuyền Qua Tán Thủ dẫn dắt thử làm mất cân bằng của Đại Cửu.
Vẻ mặt Đường Thiên chăm chú vô cùng. Trực giác mạnh mẽ được phát huy đến tận cùng.
Hắn bắt đầu làm quen với chiến đấu cực đoan. Bất luận là Đàm Thoái, Tán Thủ, Đại Bi Chưởng hay là Bá Vương Nộ Chỉ… Võ kỹ lưu loát sống động như mây bay nước chảy, nhanh chóng chuẩn xác mà không có chút do dự nào.
Trực giác, bản năng!
Bỗng nhiên, ba tên đồng bào nhiều tay tách ra rồi xếp thành hình chữ phẩm vây xung quanh Đại Cửu.
Đường Thiên sửng sốt. Đây là…
Những đồng nhân khác cũng không hề xông tới mà đứng ở vị trí cũ. Loảng xoảng, loảng xoảng! Vũ khí trong tay bọn chúng đồng loạt nhằm về phía Đại Cửu bên này.
Sắc mặt Đường Thiên đại biến, hắn tức thì hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đại Cửu lúc này ôm đầu ngồi xuống. Dù sao thì nó cũng da dầy thịt cứng, nên nó vẫn không hề nhúc nhích.
Đám hỗn đãn kia…
Công kích như mưa ào ạt ập đến. Đường Thiên cuống quýt tránh né, chật vật không chịu nổi.
Đột nhiên, một đòn hiểm hóc xuyên qua hai chân Đại Cửu như một con độc xà đánh ra một kích trí mạng.
Thân thể Đường Thiên cứng ngắc, bị một kiếm này đâm trúng.
Thất bại!
Khi hắn ra khỏi Thập Bát Đồng Nhân thất, mặt mũi âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa số mười một chết tiệt.
Bản thân nên điều khiển số chín di chuyển khiến bọn chúng không lấy được vị trí…
Số mười một quá âm hiểm! Nhất định phải tìm ra biện pháp rồi tiếp tục.
***************
Tái Lôi có chút kinh ngạc, Đường Thiên đã mấy ngày không ra. Chỉ là cứ một khoảng thời gian ngắn, trong chổ Đường Thiên tu luyện lại truyền ra một trận rống gào tức giận.
Người này đang làm gì vậy?
Nhưng… quả thực là một thiếu niên nhiệt huyết nha…
Khóe miệng Tái Lôi không khỏi hiện lên vẻ tươi cười. Đường Thiên là kẻ khác biệt nhất mà nàng gặp trong nhiều năm qua. Hắn không bao giờ che giấu dã tâm của mình. Hắn vĩnh viễn đáng tin cậy như vậy.
Tuy rằng đôi khi hắn có một chút tự đại đáng ghét. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, trong những thiên tài nàng từng gặp thì kẻ được coi trọng nhất chính là Đường Thiên. Ít nhất, Đường Thiên cũng chưa bao giờ cảm thấy chán nản, mệt mỏi.
Nghĩ đến mình và Đường Thiên đã ký khế ước võ hồn, nàng cảm giác được tầm nhìn của mình thật tốt, đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Chỉ là hiện giờ, vận mệnh của nàng và người kia đã buộc chung một chỗ.
“Ngươi có tiến triển gì sao?” Bỗng nhiên âm thanh của Binh truyền đến từ phía sau nàng.
Tái Lôi giật mình xoay người lại, sửng sốt một chút: “Ngươi không tiếp hắn tu luyện sao?”
“Không cần!” Binh lắc đầu, nghĩ đến việc tu luyện mấy ngày nay của Đường Thiên, gã cảm thấy việc đó không cần thiết. Lúc đầu, gã còn có thể chỉ điểm Đường Thiên. Dù sao bản thân cũng là thủ tịch giáo quan* đối với việc phân tích chiến đấu phải có chổ độc đáo. Nhưng rất nhanh, gã đã phát hiện, Đường Thiên đang không ngừng thử những biện pháp mới.
*Huấn luyện viên trưởng.
Tuy rằng đa số biện pháp gã liếc qua đã thấy trước thất bại, nhưng gã không hề lên tiếng ngăn trở.
Vấn đề chính là biện pháp Đường Thiên tự mình nghĩ ra và chỉ điểm của bản thân gã ngày càng khác biệt. Binh hiểu được loại phẩm chất tự mình học hỏi này vô cùng quý giá.
Quân nhân nghe lệnh rất nhiều, nhưng quân nhân tự học hỏi rất ít. Hơn nữa trong cuộc đời đảm nhiệm chức vụ giáo quan, gã hiểu được thành tựu sau cùng của quân nhân tự học hỏi không bao giờ thấp.
“Cơ quan võ giáp này như thế nào rồi?” Ánh mắt của Binh dừng lại trên người Tái Lôi.
Nói chuyện về đề tài cơ quan võ giáp tinh thần Tái Lôi lập tức phấn chấn. Nàng trầm mê trong cơ quan võ giáp tại địa phương không có thiên lý này lâu như vậy rốt cuộc cũng tìm được một người chung chí hướng để nói chuyện. Lập tức lao vào chủ đề.
“Rất không tệ! binh đoàn Nam Thập Tự quả nhiên không hổ là thời đại cơ quan võ giáp phát triển cao nhất. Những cơ quan võ giáp này có rất nhiều cơ quan thuật tinh diệu mà hiện tại đã thất truyền.” Tái Lôi vui vẻ nói: “Ngươi hãy nhìn thử các đốt ngón tay này! Những đốt ngón tay hiện đại tuy rằng rất tinh xảo nhưng tính năng thua xa những đốt ngón tay thực dụng này.”
Nghe những lời tán dương này, trên mặt Binh vẫn không có chút biểu hiện vui mừng nào, ngược lại còn nhíu mày: “Vậy ngươi cảm thấy những cơ quan võ giáp này có thích hợp với chiến đấu hiện tại hay không?”
Tái Lôi trầm ngâm: “Chiến đấu cấp thấp hẳn là vẫn chịu được. Nhưng đến cấp cao thì không còn thích hợp rồi.”
Cuối cùng Binh cũng lộ ra vài phần hứng thú: “Tại sao vậy?”
“Cơ quan võ giáp có thể khuếch đại chân lực, tăng cường võ kỹ, cũng có nghĩa nó cần độ bền để thừa nhận chân lực. Nhưng chân lực cấp cao có lực phá hoại không nhỏ. Chất liệu gỗ bình thường không thể chịu được. Ta đã phân tích qua Thanh Đồng Nam Thập Tự ngày đó. Chân lực mà chúng có thể chịu được cao nhất chỉ đạt đến bát giai. Thực lực ngoài cửu giai không thể chịu được.” Tái Lôi chậm rãi nói.
Binh từ chối cho ý kiến: “Kiểu trang bị của cơ quan võ giáp này đều là loại bình thường cấp cho binh lính phổ thông sử dụng. cơ quan võ giáp của cao thủ không xuất hiện tình trạng không thể chịu được chân lực như thế.”
“Đúng vậy!” Tái Lôi không hề phản bác, nàng tiếp tục nói: “Nhưng xem lại những lưu phái khác khi đến cao giai, vũ khí của bọn họ đều là bí bảo. Bí bảo cấp Bạch Ngân có võ hồn vô cùng cường đại. Cấp Hoàng Kim thì không cần phải bàn. Quan trọng nhất là nó có linh trí. Huyết mạch lực của Hắc Hồn cũng mạnh dị thường như vậy. Những huyết mạch kinh người này tựa như một kho bảo vật khổng lồ. Thân thể bọn hắn có thể rèn luyện đến mức độ kinh khủng. Tộc minh Hồn Tương Lưu, tuy rằng linh hồn của chúng sẽ xuất hiện dị dạng nhưng cũng rất cường đại. Ngươi xem một số lưu phái chính thống nhất hiện nay sẽ thấy được khi đạt đến cao giai, bọn họ luôn có đặc điểm chung, đa phần đều phụ thuộc vào võ hồn.”
“Phần lớn phụ thuộc vào võ hồn?” Binh lộ ra biểu hiện đang nhập tâm suy nghĩ.
“Đúng vậy!” Tái Lôi rõ như lòng bàn tay nói: “Võ hồn của bí bảo, huyết mạch được kích phát đều liên quan chặt chẽ đến võ hồn, mà Hồn Tương Lưu lại càng như vậy. Bởi vì bất luận là lực lượng thân thể hay lực lượng máy móc đều có một giới hạn nhất định. Chỉ có lực lượng của võ hồn mới có một không gian rộng rãi để phát triển.”
“Ta hiểu rồi.” Binh bừng tỉnh đại ngộ: “Đem cơ quan thuật và võ hồn dung hợp lại với nhau.”
“Đúng thế! Nhưng bây giờ ta phát hiện vấn đề này không đơn giản như thế.” Tái Lôi cười khổ: “Ta phải hoàn toàn hiểu rõ kỹ thuật này mới có thể làm được. Đây là một công trình vĩ đại.”
“Không vội, cứ từ từ mà làm!” Binh vốn là người có kiên nhẫn, bỗng nhiên gã nhớ ra một chuyện khác: “Đúng rồi! Ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Chuyện gì?” Tái Lôi hỏi.
“Nhờ ngươi cải tiến Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu.” Binh đáp: “Món đồ cổ của binh đoàn Nam Thập Tự này thật sự quá gây chú ý. Ta hy vọng ngươi có thể biến nó phù hợp với phong cách hiện tại, không để người ta liên tưởng đến binh đoàn Nam Thập Tự.”
Tái Lôi hiểu ra, lập tức hưng phấn: “Chuyện này đợn giản. Ha ha! Ta nghĩ xem… phải đổi thành phong cách nào đây? Phải ấn tượng mới được! Ta có một ý tưởng thế này…”
Tái Lôi lãm nhãm một hồi sau đó không nhìn đến Binh mà trực tiếp bắt tay vào làm việc.
Binh cũng không quấy rầy. Trong mắt gã, bộ dáng cơ giới sư như vậy mới là bình thường.
Bỗng nhiên, thân hình gã khựng lại.
Trong mắt Binh hiện lên một tia chấn kinh, thân hình nhoáng lên một cái rồi biến mất.