Mục lục
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Hùng miêu: gấu trúc. Nhưng trong tình huống này nếu để gấu trúc thì nghe dễ thương quá nên để nguyên.

“Luyện hồn?” Đường Thiên bị lời nói của Binh đại thúc hấp dẫn.

“Ừ!” Binh đại thúc vừa nhớ lại vừa nói:

“Vũ kỹ khi đó so với bây giờ khác nhau không nhiều. Khi ấy, chúng ta cũng đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu đối với vũ hồn. Sau đó, chúng ta phát hiện vũ hồn thật ra là một loại ấn ký năng lượng. Ban đầu nó ẩn nấp ở tận sâu bên trong tinh thần của con người, cực kỳ yếu ớt. Võ giả khi bắt đầu tu luyện chân lực không ngừng rèn luyện cơ thể, mà theo đó nó từ từ tỉnh lại. Khi võ giả đạt tới cấp bốn, vừa vặn là một mực giới hạn nó bắt đầu thức tỉnh hoàn toàn cùng với từ từ lớn mạnh. Vũ hồn rất huyền bí, ở niên đại của ta không có ai có thể hoàn toàn hiểu rõ. Bây giờ đến thời này cũng không có ai hiểu được. Có người cho rằng nó là một loại ấn ký năng lượng. Người khác lại nói nó là ý thức thứ hai. Học thuyết về vũ hồn cực kỳ phức tạp, bản thân vũ hồn lại càng phức tạp hơn.”

Đường Thiên chổ hiểu chổ không, những nội dung thế này đối với hắn có chút quá thâm sâu.

Binh đại thúc tiếp tục nói: “ Mặc dù không biết bản chất của vũ hồn là gì nhưng chúng ta đối với việc nghiên cứu vũ hồn không phải không thu hoạch được gì. Vũ hồn có hai yếu tố trọng yếu, đó là độ ngưng thực và độ tinh khiết. Phàm là vũ hồn cường đại, bất kể năng lực của nó là cái gì thì càng ngưng thực và tinh khiết. Độ ngưng thực và độ tinh khiết của vũ hồn có quan hệ vô cùng chặt chẽ, hỗ trợ nhau, vô cùng kỳ diệu. Nếu như một cái vũ hồn lớn mạnh đến lúc gặp bình cảnh. Lúc này chỉ có nâng cao độ tinh khiết của vũ hồn mới có thể giúp vũ hồn lớn mạnh thêm một bậc. Mà cũng giống như vậy, một vũ hồn tăng lên gặp mức bình cảnh của độ tinh khiết, lúc này vũ hồn cần phải lớn mạnh thì mới có thể tiếp tục phát triển”

“Vũ hồn lợi hại như vậy sao?” Đường Thiên có chút không thể giải thích: “Trừ luyện chế thẻ hồn tướng ra, vũ hồn còn được dùng để làm gì ?”

“Dĩ nhiên là lợi hại rồi.” Giọng nói Binh đại thúc hơi nghiêm túc: “Ngươi sau này sẽ biết. Cấp thấp, chân lực là tất cả. Tới cao cấp, vũ hồn là tất cả.”

“Cao cấp là bao nhiêu a?” Đ ường Thiên hỏi.

“Sau thập giai.” Binh thuận miệng nói

Đường Thiên mặt mày méo xẹo: “Cái này hơi quá xa vời rồi…”

Vẻ mặt Binh khinh bỉ: “Mới như thế đã thấy xa vời rồi ư? Thiếu niên như thần sợ rồi hả?”

Đường Thiên lập tức nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn: “Này đại thúc, không được nói bừa! Thập giai đối với thiếu niên như thần thì có là cái gì? Hừ! Tất cả đều sẽ bị thiếu niên như thần đạp đổ! Ha ha! Sợ run rồi sao đại thúc?”

“Tiểu tử tứ giai cuồng vọng! Vô tri! Tự đại!” Binh mỉa mai.

“Oa oa oa! Ta muốn cùng ngươi quyết đấu! Đại thúc! Đến đây đi! Run sợ dưới cái bóng của thiếu niên như thần sao?” Khuôn mặt Đường Thiên dữ tợn nhìn thẳng vào Binh.

Binh hoàn toàn không để ý đến lời khiếu khích của Đường Thiên “Nói tiếp hồi nãy, việc luyện hồn trong khe hở năng lượng nổi danh là cực hình đó. Ở thời đại của ta, chỉ có những tân binh dũng cảm nhất mới có dũng khí dùng khe hở năng lượng để luyện hồn. A, hiện tại ta còn nhớ như in những tiếng keu la thảm thiết trong khe hở ấy. Khà khà! Nhớ năm nào ta mới vào doanh chỉ có năm người dám làm như thế.”

Đ ường Thiên vẻ mặt khinh bỉ lặng lẽ nói: “Khẳng định không có đại thúc ngươi.”

Binh dương dương khuôn mặt trống trơn. Giọng nói tuy bình thường nhưng trong tai Đường Thiên lại đầy vẻ giễu cợt: “Thật không may, ngươi đã đoán sai rồi. Ta vừa vặn là một người trong số đó.”

Đường Thiên cứng họng, nhưng sau đó lại cười lạnh nói với vẻ không phục: “Nhất định là ngươi cố ý khoa trương phóng đại. Luyện hồn và những thứ đại loại vậy thực tế không đáng sợ như lời ngươi nói.”

“A, vậy ngươi có thể thử một chút. Thiếu niên như thần có dám cá với ta một trận không?” Binh ngẩng mặt lên, nhớ lại nói: “Thời gian ta kiên trì trong đó là hai canh giờ. Thiếu niên như thần a, đây cũng là một cơ hội cho ngươi quanh minh chính đại đánh bại ta đấy. Thật là khiến người khác sợ hãi, vô cùng sợ hãi đấy thiếu niên như thần…”

Đường Thiên đầu xịt đầy khói, nghiến răng nghiến lời: “Ta nhất định phải khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục.”

“Hà hà, ai lúc mới bắt đầu đều nói rất hay.” Binh tiếp tục chê cười: “Thiếu niên như thần, đừng có ngay cả hai mươi phút cũng không thể vượt qua nhé. Nếu như vậy thì quả thật là mất mặt a”

Đường Thiên mặt đen như đáy nồi: “Ngươi nên cầu nguyện trời đất đừng bị ta đánh bại đi! Ha ha, vừa nghĩ tới cảnh ta thắng lợi, cái hồn ma nhà ngươi ôm mặt khóc ròng, nhất định rất là sảng khoái!”

“Tỷ thí thật là khiến người ta mong đợi!” Binh gật đầu: “Thế nhưng ta muốn trước khi bắt đầu cuộc tỷ thí này, trước hết phải đi tìm Tái Lôi.”

“Tìm nàng làm chi?” Đường Thiên âm hiểm cười một tiếng: “Đại thúc, ngươi sợ rồi à!”

“À, nếu quang minh chính đại tỷ thí thì chúng ta dĩ nhiên phải chuẩn bị một ít công việc quan trọng.” Binh mặt trắng bệch, như có một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất: “Luyện hồn khí luôn làm người ta chỉ nghe thôi đã sợ mất mật rồi. Từng tên tân binh khi nghe cái tên này sắc mặt đều xám ngoét!”

Đường Thiên vẻ mặt khinh bỉ: “Xem ra binh đoàn các người thật sự không có thiếu niên như thần ta đây a! Nam Thập Tự binh đoàn xem ra cũng chả có gì đặc biệt!”

Nghe câu nói giễu cợt ấy Binh quay mặt sang, sát khí tỏa ra bốn phía. Đường Thiên cũng không chút tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại.

Hai người trợn mắt nhìn nhau.

“Thiếu niên ngốc, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn a. Hương vị sống không bằng chết nhất định sẽ khiến ngươi ghi nhớ sâu đậm cả đời.” Giọng nói của binh âm trầm làm người khác không rét mà run.

“Hừ! Đại thúc không phải ngươi đang sợ hãi đó chứ? Nói cho ngươi biết hiện tại ngươi đầu hạng cũng đã chậm! Ta muốn ngươi bại không có lời gì để nói.” Đường Thiên khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo, hung hăng nói.

“Ngươi đã muốn chịu chết, vậy ta cũng không ngăn cản ngươi.” Binh đứng thẳng người dậy, đằng đằng sát khí.

“Chuẩn bị hướng thiếu niên như thần mà sùng bái đi!” Đường Thiên lặng lẽ, hai tai thò vào miệng túi.

Một người một hồn bước vào thành Tam Hồn.

“Ngươi đi tìm Tái Lôi, đem cái này giao cho nàng.” Binh cho Đường Thiên một tờ bản vẽ: “Ta đi mua tài liệu”.

“Đại thúc, đừng có lâm trận bỏ chạy đấy nhé” Đường Thiên nhận lấy bản vẽ cười nhe răng.

“Trốn? Hắc hắc, ta lại đang mong mỏi chứng kiến khuôn mặt thổng khổ của ngươi lúc đấy ấy chứ!” Cả người Binh sát khí nồng nặc thêm vài phần.

Một người một hồn trợn mắt nhìn nhau trong chốc lát. Sau đó đồng thời cùng hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu mỗi người một ngả. (Nghe cứ như cặp đôi mới xong màn chia tay á =]]~)

Đường Thiên mặt càng đen thêm, cỡi Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu chạy như điên dọc theo đường phố nhắm hướng Tái Lôi tạp điếm phóng đi.

Trong kho hàng, Tái Lôi đang bị ba người vây vào giữa. Chung quanh là một đống hỗn độn, trên đất rơi đầy các loại bộ phận cơ giới.

“Thật là niềm vui ngoài ý muốn a. Không ngờ tới Tái Lôi tiểu thư ngoài là cơ giới hảo thủ, lớn lên còn xinh đẹp như thế này. Thật là làm cho người khác chảy nước miếng a. Đây là cỡ D sao!” (Nhân vật nữ đầu tiên của bộ truyện được xác định số đo vòng 1 =]]~ )

Ánh mắt nam tử cầm đầu nhìn Tái Lôi như ngọn lửa tham lam, nuốt từng ngụm nước miếng.

Hắn đội nón cỏ, người mặc áo da thú sọc trắng đen (Dg:ngựa vằn? Biên:áo tù đó anh hai.). Thân thể cường tráng, miệng còn ngậm một cây cỏ xanh.

“C!” Trong đám người, một thanh niên gầy bên ngoài khoát một chiếc áo lông màu đen, mang một cặp mặt kiếng trắng(Hắc công tử) đột nhiên thấp giọng phun ra một chữ!

“Con mắt lão Hắc ngươi bị vấn đề gì rồi hả?” Một gã khác thân hình mập mạp bên ngoài khoát một chiếc áo lông màu trắng(Bạch Công tử) không nhịn được reo len: “Tuyệt đối là E! Nhưng đấy không phải là trong điểm. Trọng điểm là cặp đùi xinh đẹp này. Hoàn mỹ, tuyệt đối hoàn mỹ! Tuyết trẻo mượt ma, đường cong hoàn mỹ, thon thả vừa vặn. Oa Oa, cực phẩm trong cực phẩm!”

Nam tử cầm đầu sửng sốt, quay đầu: “Lời này của lão Bạch, ta nhớ hình như trước kia, hắn đã nói ở đâu rồi nhỉ?”

Lão Hắc lạnh lùng: “Khuya ngày hôm qua, thời điểm gặm giò heo” (Phụt!)

Nam tử cầm đầu bừng tỉnh: “Ta nhớ ra rồi! Mẹ kiếp! Chớp mắt một cái lão Bạch đã gặm bảy cái còn ta chỉ gặm được một!”

Lão Hắc: “Hai.”

Tái Lôi lạnh lùng nhìn ba người, hai cánh tay vẫn ôm trước ngực, hơi giễu cợt nói: “Hùng Miêu Phỉ Đoàn đại danh đỉnh đỉnh, nhưng lại coi trọng một tiểu nhân vật như ta. Thật sự khiến ta vinh hạnh vô cùng đó nha ba vị Hoa Hùng Miêu, Hắc Hùng Miêu, Bạch Hùng Miêu!”

Bàn tay múp míp của Bạch Hùng Miêu vẫn chậm chậm gõ nhịp, vẻ mặt tươi cười nói: “Vinh hạnh thì mau theo chúng ta đi thôi!”

“Ta không muốn đi” Tái Lôi lắc đầu.

Hoa Hùng Miêu nheo mắt lại, giọng nói tuy chậm nhưng lại mang theo một vẻ hung ác: “Tại sao chứ? Cái tiểu điếm này của ngươi bao nhiêu tiền? Chúng ta mua lại. Đi theo chúng ta làm việc có thể được ăn ngon, mặc đẹp. Chúng ta đang cần một vị cơ giới sư a. Hơn nữa ngươi đẹp như vậy, ta vừa lúc độc thân, quả là xứng đôi nha.”

Hoa Hùng Miêu mặt không chút thay đổi. Sát khí trên người lại đậm thêm vài phần.

Khuôn mặt Bạch Hùng Miêu cười cười, tiến lên một bước.

Tái Lôi tùy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Nàng không nghĩ tới bản thân lại bị Hùng Miêu Phỉ Đoàn nhắm vào. Hùng Miêu Phỉ Đoàn cùng hung cực ác, ba người thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, thực lực cao siêu. Tất cả cơ quan trong tiệm nàng đều bị bọn chúng phá sạch.

Đáng chết…

Tại sao không có ai đến?

Tái Lôi trong lòng lo lắng vạn phần. Nàng có chút hối hận lúc trước mở cửa hàng ở nơi vắng vẻ như thế này.

Hoa Hùng Miêu nhìn ra ý nghĩ của Tái Lôi, khẽ cười một tiếng: “Sẽ không có ai tới đâu. Chúng ta đã treo biển đóng cửa ở ngoài cửa hàng. Xem ra ngươi còn chưa từ bỏ ý định a. Chỉ mình ta động thủ, hai người các người đứng ngoài nhìn. Ta lại gần thưởng thức vẻ đẹp tráng lệ của Tái Lôi tiểu thư một chút.”

Gương mặt Tái Lôi liền biến sắc.

Hoa Hùng Miêu vén tay áo, trên mặt đầy vẻ dâm tà.

Bỗng nhiên mặt dất rung động rầm rầm.

Ba người lập tức ra vẻ cảnh giác. Tái Lôi mừng rỡ, không chút do dự thét lớn một tiếng chói tai: “Cứu mạng!”

Sắc mặt ba người biến hóa. Thân hình Hoa Hùng Miêu thoáng một cái đánh tới Tái Lôi.

Oanh!

Cửa thương khố sau lưng ba người ầm ầm nát bấy!

Đường Thiên ngồi trên Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu như kỵ sĩ trọng giáp cổ đại, chân đạp đất ầm ầm như sấm nổ khiến mặt đất run rẩy, gào thét giết tới.

Đầu đà điểu vươn ngang giống như trường thương của kỵ sĩ.

Đường Thiên trên lưng Thanh Đồng Cơ Giới Kỵ Sĩ nằm phục người xuống, đằng đằng sát khí, tiến tới với uy thể kinh người.

Giữa không trung sắc mặt Hoa Hùng kịch biến. Sau lưng rít lên một tiếng thê lương làm cho cả người hắn dựng hết tóc gáy.

Không kịp bắt Tái Lôi, thân hình hắn gập lại, huy động chân lực, đánh một quyền về phía sau.

Oanh!

Kình khí kinh khủng làm cho cổ họng hắn ngòn ngọt, quả đấm đau nhức. Hắn biết đây là cảm giác gãy xương nên trong lòng hoảng sợ. Mượn cổ lực lượng kinh khủng hướng môt bên đánh tới.

Đôi chân tráng kiện của Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu ma sát trên mặt đất tạo ra hai tia lửa chói mắt. Trong gió mơ hồ xuất hiện một cánh tay tráng kiện nắm ở eo của Tái Lôi. Như đằng vân giá vũ*, như bay lượn trong mây, tất cả sợ hãi biến mất trong nháy mắt.

*Cưỡi mây đạp gió.

Giây phút đó Tái Lôi chợt ngẩn ngơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK