Giống như cánh cửa của một thế giới khác được mở ra.
Ký ức hắc ám thâm trầm, ngủ say mấy ngàn năm, bị từng ngọn đèn chói mắt sáng như tuyết đánh thức.
Từng dãy Thanh Đồng cơ giới xếp chỉnh tề, tất cả tựa như mãnh thú dữ tợn, im ắng lặng lẽ mà đứng đó, trông không thấy điểm cuối. Thanh Đồng thâm trầm nội liễm sáng bóng, phong cách cổ xưa thê lương như thời đại kia, khí tức máu và lửa ập tới trước mặt!
Đường Thiên ngơ ngác đi về phía trước, hắn bị cảnh tượng trước mắt chấn động, đầu óc trống rỗng, vô thức mà tiến lên. Ánh mắt hắn tham lam, nóng bỏng mà đảo qua những Thanh Đồng cơ giới nơi này.
Thanh Đồng cơ giới vô cùng kỳ quặc, có hình dạng như dã thú, có hình dạng con người. Rất nhiều hình dạng Đường Thiên cũng không hình dung ra được. Nhưng mỗi một kiện Thanh Đồng cơ giới đều tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm khó nói lên lời. Màu đồng cộng thêm phần sát khí nhàn nhạt càng tăng thêm mấy phần nghiêm trang.
"Căn cứ này chẳng qua chỉ là nơi mọi người nghỉ ngơi sau khi tu luyện, nhà kho quân giới rất nhỏ." Binh hời hợt nói.
Rất nhỏ. . .
Vậy mà nhỏ. . .
Đường Thiên không biết phải diễn tả tâm tình của mình như thế nào. Hắn không cách nào tưởng tượng, Nam Thập Tự Binh Đoàn năm đó cường thịnh cỡ nào.
Binh nhìn quanh, có chút cảm khái nói: "Ta nhớ căn cứ này do Loa Ti thiết kế, chế tạo. Người này yêu cầu rất biến thái, nơi đây có thể bảo tồn tốt như vậy, cũng là nhờ có hắn. Ngươi có thể mở mang kiến thức một chút, những trang bị binh đoàn chế tạo năm đó. Còn trang bị cho những gia hỏa biến thái hơn thì nơi đây không có."
"Gia hỏa biến thái hơn?" Đường Thiên có chút tò mò hỏi.
"Ừ, cao thủ đều có đại sư chuyên môn chế tạo riêng cho hắn, binh lính bình thường dĩ nhiên không có đãi ngộ như vậy rồi." Binh giải thích.
"Hiện tại những thứ này còn có thể dùng được?" Đường Thiên nhịn không được, hỏi.
"Có lẽ còn có thể." Binh cũng không chắc chắn: "Ngươi thử một chút xem."
"Được!" Đường Thiên hưng phấn, hắn đã sớm không kìm nén được, ánh mắt quét qua mọi nơi, hắn lập tức bị một kiện Thanh Đồng cơ giới hấp dẫn.
Đây là điển hình cho trang bị cơ giới hình người, nhìn qua giống như áo giáp cỡ lớn, ước chừng hơn hai thước. Cảm giác đầu tiên chính là dữ tợn, đầu là một cái Hổ Đầu, uy nghiêm túc mục. Bất kỳ một khớp xương nào cũng đều có gai ngược! Nhất là các đốt ngón tay của nó. Đường Thiên thoáng tưởng tượng lúc một quyền đánh trúng đối phương, quyền tiêm* sẽ dễ dàng mà phá vỡ phòng ngự của đối phương, lực lượng cường đại sẽ khiến điều đó dễ như trở bàn tay. Mười ngón của hổ trảo có mũi nhọn sắc bén, có thể khóa móc, lực sát thương mười phần kinh khủng. Đầu gối, khuỷu tay càng không cần phải nói, chỉ cần đối phương bị trúng một cái, khẳng định sẽ mất đi sức chiến đấu.
*Gai nhọn ở đầu nắm tay.
"Cái này!" Đường Thiên không chút do dự nói.
Binh nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Ánh mắt của ngươi không tệ, nó gọi là Kiếm Xỉ Hổ, là võ giáp điển hình cho việc cận chiến, vô cùng thích hợp với đấu pháp của ngươi."
"Kiếm Xỉ Hổ. . ." Đường Thiên lập tức thích cái tên này.
"Bộ cơ giới chiến đấu này, gọi là cơ quan võ giáp*." Binh bổ sung một câu, lập tức chỉ vào Kiếm Xỉ Hổ nói: "Đặc điểm của nó là linh hoạt, tăng cường công kích, bất luận là quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, quan tiết kỹ, thoái pháp, biên độ cường hóa đều rất lớn. Độ cường hóa độ vào khoảng hai mươi đến hai lăm phần trăm, xem trình đồ cá nhân mà định ra."
*Áo giáp máy. Sao giống Iron Man quá.
Vẻ mặt Đường Thiên biến đổi, đối với võ kỹ cường hóa hai mươi phần trăm, đây là một con số tương đối đáng sợ. Bất kỳ võ kỹ nào, uy lực muốn tăng lên hai mươi phần trăm đều cực kỳ khó khăn.
"Nhưng mà, nó cũng không phải là không có nhược điểm." Binh tiếp tục nói: "Kiếm Xỉ Hổ nặng ở tấn công mà nhẹ ở phòng thủ. Trọng lượng lại làm cho phòng ngự của nó không được xuất sắc. Hơn nữa, cường hóa chính là chân lực lập tức bộc phát, chạy nước rút tốc độ rất tốt, nhưng chạy nhanh một đoạn đường dài không phải sở trường của nó."
Binh vừa nói, một bên mở ngực cơ quan võ giáp ra. Bên trong trống rỗng, dưới vách giáp có thể thấy rất nhiều đường gân màu đỏ phức tạp, màu Thanh Đồng thâm trầm phủ bên trên, khiến đường gân màu đỏ bắt mắt dị thường.
"Có phải rất giống mạch máu hay không?" Binh vừa thao tác vừa hỏi.
"Có một chút." Đường Thiên gật gật đầu.
"Tinh Thần thạch để ở chỗ này." Binh chỉ vào chỗ một lỗ khảm: "Mặc dù bối giáp được thiết kế dày nhất, có thể thừa nhận công kích tương đối mạnh, nhưng ngươi tốt nhất đừng dùng nó như tấm khiên. Thực chiến phát hiện, phải thừa nhận công kích quá cường liệt, lỗ khảm có khả năng bị phá hư, ưm..., cái đồ chơi này sẽ biến thành một cái hộp đồng đó."
Binh rõ như lòng bàn tay, hiển nhiên đối với nó rất quen thuộc.
"Được rồi, ngươi chui vào thử xem."
Đường Thiên nghe được lời này của Binh, lập tức không thể chờ đợi thêm mà chui vào.
"Đi hai bước thử xem." Binh ở một bên, khoang tay đứng nhín. Hắn theo thói quen mà vỗ vỗ túi, lúc này mới tỉnh ngộ lại, mình đã là hồn tướng rồi. Trong nội tâm có chút tiếc nuối, nếu như lúc này có một điếu thuốc, mới là hoàn hảo. . .
Đường Thiên hưng phấn vô cùng, bước về phía trước một bước, kết quả do không nắm giữ tốt lực lượng, loảng xoảng keng, liền ngã chổng vó trên đất.
Binh ngẩng đầu lên, có chút không đành lòng mà nhìn: "Này này, thiếu niên, chú ý khống chế lực lượng, nó sẽ đem lực lượng của ngươi phóng đại lên."
Lời còn chưa dứt, phanh, Kiếm Xỉ Hổ đột nhiên bắn lên từ mặt đất, hung hăng đâm vào trên trần nhà, tạo ra một vết lõm hình người, sau một lúc lâu, ầm một tiếng, rồi rơi xuống mặt đất, khiến vô số bụi bặm bay lên.
"Thiếu niên, ngươi cứ từ từ chơi một mình đi, ta đến nơi khác xem thử. Yên tâm, thứ đồ chơi này, độ bền rất tốt."
Binh ném ra những lời này, liền bồng bềnh biến mất.
Đường Thiên lần đầu tiên gặp được đồ vật thú vị như vậy, ngay từ đầu hoàn toàn không khống chế chính xác, thường xuyên ngã sấp mặt. Nhưng rất nhanh, năng lực thích ứng của Đường Thiên giống như dã thú, nhanh chóng chiếm cứ thượng phong.
Loảng xoảng, loảng xoảng!
Đường Thiên mặc Kiếm Xỉ Hổ chạy như điên bên trong kho quân giới, thỉnh thoảng xô đổ một một vài cơ quan võ giáp khác. Nhưng hắn không thèm quan tâm, hắn chỉ cảm thấy thoải mái nói không lên lời, toàn thân giống như dùng không hết lực. Tự thể nghiệm cơ quan võ giáp, loại cảm giác này mới lạ dị thường. Đường Thiên đối với những người của Nam Thập Tự Binh Đoàn bội phục sát đất, là ai sáng chế loại cơ quan này, thật sự lợi hại! Mặc dù nhìn qua mười phần nặng nề, nhưng thúc dục nó chỉ cần lực lượng rất nhỏ, vô cùng linh hoạt.
Kiếm Xỉ Hổ đột ngột ngừng lại, như nước chảy mây trôi. Đường Thiên hít sâu một hơi, một quyền đánh ra, chân lực toàn thân mãnh liệt mà tuôn trào!
Đại Tuyết Băng!
Ầm!
Nơi nắm đấm đánh trúng, không khí xung quanh nắm đấm triệt để nứt vỡ, sụp đổ, hình thành một âm thanh bùng nổ kinh người.
Thật mạnh!
Đường Thiên bị một quyền này cả kinh, ngây người.
Uy lực Đại Tuyết Băng như thế nào, hắn đã nhìn thấy tận mắt. Hắn thật không ngờ, mặc vào Kiếm Xỉ Hổ, đánh ra Đại Tuyết Băng lại có uy lực như thế. Bình thường đánh ra Đại Tuyết Băng, có thể đem không khí chấn vỡ, nhưng lại không cách nào sụp đổ. Đại Tuyết Băng hoàn mỹ, khi uy lực tăng lên hai mươi phần trăm đã xảy ra biến hóa về chất.
Nhiệt huyết bên trong cơ thể Đường Thiên lập tức bị điểm đốt, hắn bắt đầu điên cuồng mà thi triển các loại võ kỹ của mình.
Các loại võ kỹ trở nên hung ác dị thường, uy lực tăng vọt.
Đường Thiên cảm giác mình tựa như cỗ máy chiến đấu cuồng bạo, đánh đâu thắng đó!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Binh chăm chú tấm huy chương trước mắt.
Đây là Quý Danh Huy Chương, mỗi căn cứ của binh đoàn, đều có một tấm huy chương như vậy, bên trong có ấn ký của binh đoàn, là biểu tượng của Nam Thập Tự Binh Đoàn. Nhưng có rất ít người biết bên trong huy chương có sự ảo diệu khác…, không, xác thực mà nói, tại toàn bộ binh đoàn chỉ có bốn người biết rõ.
Binh xòe bàn tay ra, đặt lên trên huy chương.
Huy chương bỗng dưng tỏa ra hào quang nhè nhẹ. Ấn ký Nam Thập Tự màu đồng thau sáng lên như những ngôi sao.
"Đoàn trưởng, ngươi không nên gạt ta a.... . ." Binh thì thào tự nói.
Hào quang màu màu đồng thau, bỗng dưng chui vào trong cơ thể của hắn. Huy chương trên vách tường nhanh chóng ảm đạm đi.
Thân thể Binh chấn động, trán của hắn, hiển hiện một đạo ấn ký Nam Thập Tự màu đồng, thân thể vốn hơi mờ, trở nên ngưng thực thêm vài phần.
Khuôn mặt trắng như đồ sứ, bắt đầu xuất hiện ánh mắt, cái mũi, miệng, lông mi.
Một lát sau, tất cả biến hóa dừng lại.
Binh mở to mắt, huy chương trước mặt bỗng nhiên biến thành tấm gương, chứng kiến người trong gương, Binh thoáng sửng sốt, chợt hóa thành phẫn nộ phẫn gào thét: "Đoàn trưởng! Ngươi, tên hỗn đản này! Chẳng lẽ lúc các ngươi làm huy chương, cũng đang chơi bài à. . ."
Trong gương, đôi mắt có thể chớp, miệng có thể mở, cái mũi có thể động, lông mi có thể giật, nhưng tất cả đều giống như vẽ lên. . .
Gương mặt trống không có gì, ngũ quan như được vẽ thêm, khuôn mặt rõ ràng là gương mặt trong bộ bài tú-lơ-khơ. . .
Binh đối gầm thét với huy chương cả buổi, rốt cục ngừng lại, kinh ngạc mà nhìn huy chương, hừ một câu: "Các ngươi, đám hỗn đản này, dưới địa ngục chơi bài cho sướng rồi a, lưu lại ta một mình ở nhân gian, chẳng lẽ cũng bởi vì bình thường ta không cùng các ngươi chơi bài sao. . ."
Vừa nói, lệ vừa rơi che đi mờ cả đôi mắt.
Binh lau nước mắt, nhìn huy chương, trong miệng thì thầm: “Bài tú lơ khơ thấm nước quả thực xấu bớt đi, thực quá tổn hại đến hình tượng huấn luyện viên thiết huyết thường ngày.”
Hắn lấy lại bình tĩnh, thật lâu mới mở miệng: “Đoàn trưởng, ngoại trừ huấn luyện tân nhân, cái gì ta cũng không biết. Nhưng ta nghĩ nếu các ngươi đã đá ta trở lại. Nhất định là vô cùng không cam lòng. Các ngươi không cam lòng thất bại như thế. Các ngươi không cam lòng mà tan biến như vậy. Đúng vậy, các ngươi chắc chắn không cam lòng.”
“Đoàn trưởng, ngươi không trở lại. A Tín, cái tên gia hỏa bụng dạ nham hiểm đánh bài chưa bao giờ thua, cũng không trở lại. Loa Ti, cái tên cơ giới sư vô cùng lợi hại, cũng không trở lại.” Binh nhìn vào bàn tay mình: “Các ngươi đem tên gia hỏa vô dụng như ta đá trở về, vì sao vậy đoàn trưởng?”
“Ngoài huấn luyện, ta chẳng biết cái gì.” Binh ngồi xuống dựa vào vách tường treo huy chương, lẩm bẩm: “Mấy tên gia hỏa lợi hại các ngươi đều là những kẻ lười biếng. Rõ ràng là không cam lòng, vậy mà chỉ để một mình ta trở lại, các ngươi thật kỳ quặc. Nhưng, cái tên gia hỏa Đường Thiên này rất khá, ồ, phải nói là một cái mầm rất tốt. Cho dù là thời đại trước kia của chúng ta cũng có chổ lạc hậu rồi… là một vấn đề…”
Hắn ngồi đó, lảm nhảm liên tục, giống như đang trò chuyện bình thường với bằng hữu của mình.
Ánh đèn phía trên chiếu xuống, huy chương Thanh Đồng tạo thành một cái bóng dài lên bức tường bên cạnh Binh, giống như những chiến hữu năm đó.
Dịch giả: Haizz! Cảm giác tất cả đồng đội của mình ngã xuống, chỉ còn lại một mình trên thế gian thật cô độc. Dịch chương này mà tay cũng run theo dòng cảm xúc của Binh.