Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng!

- Đừng!

Hô lên cũng không phải Diệp Khai, mà là người đứng cạnh Lý Kiều Ba, một người có thân hình cao lớn trong đó nhanh chóng đẩy bạt tay của Lý Kiều Ba.

- Đột đột đột......

Viên đạn quét tới cách đỉnh đầu Diệp Khai chưa đến mấy chục phân, có mấy viên bắn vào lồng sắt làm hoa lửa bắn ra tung tóe, trong không khí tràn ngập khói thuốc súng.

Lý Kiều Ba một kích không trúng, điên cuồng ôm mp5 nhào tới, ngón trỏ siết vào cò súng.

Tốc độ người cao lớn cái kia cũng rất nhanh, xông tới đạp Lý Kiều Ba ngã trên mặt đất, có chút phẫn nộ hô:

- Mày điên rồi?!

- Thả tôi ra, tôi nhất định phải giết tên tạp chủng này! Lý Kiều Ba rống lên, hai mắt sung huyết.

Người cao lớn kia ghì chặt lấy Lý Kiều Ba, một tay tát thẳng vào mặt hắn khiến khuôn mặt sưng vù, khóe miệng tràn máu nhìn rất ghê sợ.

Một người bịt mặt khác có dáng nhỏ nhắn cũng vọt tới, một cước dẫm vào khẩu mp5 trong tay Lý Kiều Ba, sau đó đoạt lấy.

- Bắt lấy hắn!

Người cao lớn kia ra lệnh một tiếng, có mấy người lao đến, trói nghiến Lý Kiều Ba.

- Thả tôi ra!

Lý Kiều Ba dốc sức liều mạng giãy dụa.

- Làm hắn tỉnh táo lại!

Người thân hình cao lớn cả giận nói.

Bên cạnh có một người xách qua một thùng nước tưới vào người Lý Kiều Ba khiến hắn ướt sũng.

Đúng lúc này, người cao lớn kia phẫn nộ bỏ khăn che mặt ra, trợn mắt nhìn Lý Kiều Ba, những người khác cũng lần lượt bỏ khăn che mặt xuống.

- Là bên Đài đảo?

Diệp Khai ở trong lồng sắt, lúc này thấy được tướng mạo mấy người phía dưới, nghi ngờ hỏi.

Dáng người cả đám không cao lắm, nhưng tướng mạo tương đối nhu hòa, theo khẩu âm càng dễ nhận ra.

- Hắc.

người cao lớn kia đã nghe được thanh âm của Diệp Khai, quay đầu nhìn lại, đáng ra phải thấy Diệp Khai lúc này bị dọa đến lạnh run nhưng giờ lại ung dung ngồi ở trong lồng sắt, hứng thú nhìn nội chiến của bọn họ, không khỏi hận đến ngứa răng nhưng cũng không có biện pháp gì.

- Nói cái gì đó, anh rất hung hăng càn quấy ah!

Người có dáng nhỏ nhắn bỏ khăn bịt mặt ra thì là một cô gái xinh đẹp.

Bất quá lúc này cô gái mắt hạnh trợn lên, hai má đỏ bừng, nhìn Diệp Khai vẻ cực kỳ căm tức.

Nghĩ đến cũng rất có ý tứ, Diệp Khai bị bọn họ bắt lại còn khiến bọn họ nội chiến, loại chuyện này truyền ra ngoài thật khiến cho người khác cười rụng răng.

- Là mỹ nữ ah, thực sự một chút ngoài ý muốn.

Diệp Khai đánh giá cô gái kia một phen, có chút ngoài ý muốn bình luận:

- Khanh bổn giai nhân, không biết làm sao làm tặc ah!

Hắn ở trong lồng phía trên, rung đùi đắc ý săm soi cô cô gái kia khiến người cảm thấy tức giận không thôi.

Cô gái kia quả nhiên phi thường tức giận, nói với người bên cạnh nhi:

- Đem lồng sắt hạ xuống một chút.

Lập tức liền có người khống chế động cơ điện, hạ lồng sắt cách mặt đất không đến 2m.

Diệp Khai tò mò nhìn xem cô gái kia,• trong lòng tự nhủ ta ở trong lồng, ngươi không đem ta phóng xuất, có chiêu gì đối phó ta?

Ai biết cô gái kia đi tới, mp5 trong tay trực tiếp đâm vào mông Diệp Khai.

- Mả mẹ nó! Xú bà nương này lòng dạ rắn rết à?!

Diệp Khai ngồi ở trong lồng, bị cô gái dùng nòng súng đâm một cái đau điếng như vậy, lập tức vừa sợ vừa giận nhảy dựng lên, lại bị trần lồng sắt đụng phải kêu oai oái, dùng tay bụm lấy bờ mông, bộ dạng chật vật.

- Nếu không trung thực thì tôi cầm dao găm quân đội để đối phó anh!

Cô gái kia ra vẻ uy hiếp nói với Diệp Khai.

- Bà la sát quả thực không thể nói lý! Tương lai rơi vào tay lão tử sẽ cho ngươi nếm mùi tàn hoa bại liễu!

Diệp Khai trong lồng phẫn nộ nói.

- Hầu tử, đem dao găm quân đội tới cho tôi!

Cô gái kia nghe xong, lập tức sắc mặt biến thành màu đen, hổn hển hô.

Người bên cạnh tựa hồ gọi là Hầu tử, lập tức có chút không biết làm sao, không biết có nên nghe theo hay không, nhìn về tên cao lớn.

- Hạt tử, đừng làm rộn.

Tên có thân hình cao lớn chau mày, quyết đoán quát cô gái kia.

- Lão đại!

Cô gái được kêu là Hạt tử bị quát ra vẻ ủy khuất nhưng cũng không dám làm gì thêm.

Lúc này Diệp Khai nghiêm túc quan sát người được gọi là lão đại, thấy giữa hai chân mày của người này có một vết sẹo dài dừng ba phân, chạy ngang cả khuôn mặt.

Theo lẽ thì khuôn mặt như vậy sẽ vô cùng khó coi, nhưng tướng mạo của hắn anh tuấn, một vết sẹo này kéo qua lại làm toát lên vẻ sát phạt quyết đoán, nhìn qua đúng là nhân vật có phân lượng, chắc là người lãnh đạo của cả nhóm.

- Lính đánh thuê hay là người của quân đội?

Diệp Khai không chắc chắn.

Hắn cũng không phải rất quen thuộc với tình huống bên Đài đảo, mặc dù nói Lê thúc đưa cho hắn một phần tư liệu tình báo của đối phương, cũng có một số ảnh chụp nhưng hắn không quan sát kỹ, chỉ nhìn qua một lần, thấy không trùng với những người này.

Bởi vậy hắn phán đoán bọn họ chưa chắc thuộc về quân đội Đài đảo, hoặc là đối phương phái ra không chỉ một tiểu đội.

Thoạt nhìn, vì chuyện của Nam Cung Kinh Hồng đối phương bỏ ra không ít vốn!

Nhưng Lý Kiều Ba thì sao? Sao hắn lại cùng ở với đám người này? Xem ra quan hệ bên trong đám cũng không hài hòa, thật sự là kỳ quặc.

- Lá gan Diệp thiếu gia tựa hồ rất lớn?

Lão đại nhìn xem Diệp Khai, phát hiện trên mặt của hắn rõ ràng không hề sợ hãi, không khỏi có chút bội phục.

Diệp Khai đang đánh giá hắn, hắn cũng dò xét Diệp Khai.

Nhìn ra được, tuy tình huống hiện tại của Diệp Khai phi thường bất lợi, bị nhốt trong lồng sắt nhưng ít nhất bề ngoài rất trầm tĩnh, không hề bị dọa cho sợ hãi.

Lão đại nghe nói hắn là con cháu hào phú, vốn cho là hắn sau khi bị bắt sẽ sợ đến tè ra quần, không nghĩ đến còn bình tĩnh như vậy, có chút ngoài ý muốn, có chút bội phục. Đổi lại là hắn ở vào hoàn cảnh này cũng chưa chắc có thể tự nhiên như vậy.

- Anh biết tôi, cái này không kỳ quái, bất quá tôi không biết anh, cái này tựa hồ có chút không công bình a?

Diệp Khai nhìn xem vị lão đại kia, có chút tò mò dò hỏi:

- Không biết vị huynh đài mặt sẹo này tên là gì, nhân sĩ phương nào? Đột nhiên xếp đặt thiết kế bắt kẻ hèn này là sao?

- Anh cứ gọi tôi là mặt sẹo tốt rồi.

Người kia bị gọi là mặt sẹo tựa hồ không hề tức giận, ngược lại nhìn xem Diệp Khai, có chút cảm thấy hứng thú nói:

- Nhưng anh chọc phải em gái tôi, không chừng nói sẽ đột nhiên đâm cho anh một dao vào mông, anh tự cầu nhiều phúc a.

- Em gái của anh?

Diệp Khai nhìn thoáng qua cô gái được gọi là Hạt tử, có chút kinh ngạc hỏi:

- Thoạt nhìn không giống ah. Anh bình tĩnh như vậy, cô ta xúc động như vậy, hoàn toàn không giống như là một mẹ sinh, hơn nữa tính cách của cô ta độc ác như vậy, thua xa anh......

- Hầu tử, đưa đao cho ta!

Cô gái kia nghe xong, lập tức kêu toáng lên.

- Đừng xúc động, đừng xúc động, không thấy là hắn đang muốn kích cô sao?!

Tên được hô là Hầu tử vội vàng ngăn cản Hạt tử, không cho cô gái xông lại đoạt đao của hắn.

- Diệp thiếu gia, tôi khuyên anh đừng sính miệng lưỡi!

Mặt sẹo nhìn xem Diệp Khai, lạnh lùng nói, - Chọc giận chúng ta, anh cũng không có quả ngon để ăn!

- Coi như là không chọc giận các ngươi, tôi cũng phải đứng ở trong lồng, tôi cần gì phải phối hợp? Nói như vậy, tôi chẳng phải là bị coi thường vô cùng?

Diệp Khai đáp trả.

Đúng như Diệp Khai nói, dù hắn đáp ứng yêu cầu của đối phương thì đợi đến lúc lợi dụng xong cũng không có khả năng còn sống rời khỏi. Dù sao đối phương xong việc cũng có khả năng muốn giết người diệt khẩu.

Hiện tại bọn họ đã dám ra tay bắt cóc Diệp Khai, như vậy tựu ý nghĩa về sau dám giết hắn, xong hết mọi chuyện.

Hiện giờ bọn họ sở dĩ không động thủ giết Diệp Khai, chẳng qua là bởi vì còn cần Diệp Khai mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, Diệp Khai không hề tin vào hứa hẹn của bọn họ là cuối cùng sẽ thả hắn ly khai.

Đã như vậy, Diệp Khai tự nhiên cũng không phải chơi trò lá mặt lá trái.

Mọi người sớm muộn muốn nhất phách lưỡng tán, từ đầu đã chú định như vậy.

- Diệp thiếu gia là người thông minh.

Mặt sẹo nghe xong Diệp Khai nói cũng gật đầu:

- Bất quá đã như vầy, Diệp thiếu gia tự nhiên minh bạch đạo lý hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ cần anh hảo hảo phối hợp, nói không chừng chúng ta cuối cùng thật có thể lưu anh một mạng, dù sao mục tiêu của chúng ta không phải bản thân anh . Đã có cơ hội này, anh sao phải giãy dụa?

- Mặt sẹo huynh nói cũng đúng.

Diệp Khai cười cười nói:

- Nếu trong các anh không có người kia thì không chừng tôi sẽ tin. Nhưng hiện giờ dù các anh không định giết tôi thì tin chắc hắn cũng không có khả năng buông tha cơ hội này, tuy tôi không biết lúc nào đắc tội hắn, nhưng nhìn tình huống của hắn, chỉ muốn giết thôi cho thống khoái ah!

- Chỉ cần anh nghe lời, chúng ta có thể ước thúc hắn.

Mặt sẹo suy nghĩ một chút, cam đoan nói.

- Các anh là người nào?

Diệp Khai không đáp ứng, hỏi lại một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK