Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dám nói giỡn ngay trong phòng họp của Cục chính trị trung ương, còn chọc cười, đoán chừng chỉ có Diệp Khai mới có lá gan này rồi.

Thứ nhất là bởi vì lực lượng của hắn đầy đủ, thế lực Diệp gia thật sự là quá lớn, trong nhà có ba vị lãnh đạo quốc gia quốc cấp không nói, quân đồng minh cũng có vài vị, quan hệ khá gần cũng có vài người, cho nên có được ưu thế này, mặc dù là cười cười nói nói cũng là chuyện rất bình thường.

Ngoài ra cũng bởi vấn đề tuổi tác của hắn, ở trong mắt mọi người hắn chỉ là một đứa trẻ, tuy đứa trẻ này rất biết cách giày vò, nhưng cũng không làm thay đổi được bản chất của một đứa trẻ, cho nên có một câu nói rất hay, người trẻ tuổi phạm sai lầm thượng đế đều tha thứ, cho nên hắn mới dám tùy tiện nói giỡn cùng mọi người mà không có bất kỳ lo lắng.

Đại bộ phận mọi người cho rằng hội nghị của Cục chính trị trung ương là phải nghiêm trang ngồi thẳng nơi đó, biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc thảo luận quốc gia đại sự, kỳ thật cách nhìn này vẫn có độ lệch.

Nếu là chuyện cần công khai, cần đưa ra trước mặt truyền thông, tự nhiên là phải nghiêm trang, nhưng trong khâu thao tác sau màn rất ít có cục diện ngồi nghiêm chỉnh, mọi người ngồi họp cũng như đang dự tiệc trà, ý kiến nếu giống nhau thì không ngại cười cười nói nói, ý kiến không hợp rất có thể động cả nắm đấm, nhưng sau khi đưa ra được kết quả thảo luận đã đạt thành ý kiến nhất trí, vậy thì xem như đã có hiệu lực, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp tục làm việc gì mờ ám trong chuyện này, ít nhất là không thể giở trò ở ngoài sáng, nếu không xem như kẻ đó xem thường ý kiến của toàn thể ủy viên trong Cục chính trị, sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Chính bởi vì hiểu rõ, Diệp Khai không sợ hãi khi nói đùa bên trong phòng họp của Cục chính trị trung ương.

Nhưng dưới ánh mắt quan sát của mọi người lại không khỏi âm thầm khen ngợi, cháu trai của Diệp gia quả nhiên là lợi hại, ở loại địa phương này mà vẫn có thể tiêu sái tự nhiên, không có chút biểu hiện sợ hãi, không hổ là tướng môn hổ tử, thiếu niên thiên tài, nhìn nhìn lại con cháu nhà mình nếu có được nhân vật xuất sắc như thế thật sự là phúc khí ra sao.

Người so với người tức chết người, nhìn xem Diệp Khai, trong nội tâm mọi người không khỏi hâm mộ ghét hận, ít nhất là làm mọi người nóng mắt, Diệp gia đã quyền thế ngập trời cũng không cần phải nói, nhưng không ngờ người nối nghiệp mà vẫn có thể ưu tú đến như vậy, thật làm người khác không có cách nào mà sống.

- Được rồi được rồi…trước tiên nói chuyện chính sự đã.

Hôm nay chủ trì hội nghị chính là đồng chí Cổ Kiến Nhung, hắn cũng là một vị ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương có tuổi tác nhỏ nhất, năm nay mới bốn mươi chín tuổi, có thể nói sau cách mạng văn hóa chấm dứt là vị ủy viên thường ủy trẻ tuổi nhất trong cao tầng nước cộng hòa, là người lãnh đạo chính quốc cấp.

Đồng chí Cổ Kiến Nhung vừa mở miệng, mọi người liền yên tĩnh trở lại.

- Đồng chí tiểu Diệp, hôm nay tìm cậu tới là muốn hỏi về chuyện bên Xô Viết, đây là chuyện thứ nhất, còn cần hỏi về sự tình động đất ở Giang Trung, đây là chuyện thứ hai.

Đồng chí Cổ Kiến Nhung nói với Diệp Khai, sau đó hắn lại bổ sung một câu:

- Không cần băn khoăn chuyện gì, đem sự tình giải thích rõ là được rồi.

- Đa tạ Cổ bí thư nhắc nhở.

Diệp Khai khẽ gật đầu biểu thị cảm tạ, sau đó mới ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, mặt hướng mọi người nói:

- Các vị thủ trưởng, thúc thúc bá bá, các vị lão gia tử, chào mọi người!

Hắn lại chào hỏi thêm một lần, mọi người lại nhịn không được cười lên.

Bí thư Cổ Kiến Nhung nhìn thấy cũng không nói được gì, chỉ phải cười cười.

Ngược lại Diệp lão gia tử lên tiếng:

- Ân, nghiêm túc một chút đi, trước tiên nói chuyện bên Xô Viết đã.

- Chuyện bên Xô Viết sao, kỳ thật cháu làm rất nhiều chuyện đấy.

Vẻ mặt Diệp Khai làm ra vẻ vô tội:

- Không biết chư vị muốn nghe chuyện nào vậy?

- Chuyện súng ống đạn dược.

Diệp lão gia tử nói ra.

- Ah, chuyện quân hỏa.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó sờ sờ trán, rồi mới lên tiếng:

- Về chuyện súng ống, đúng thật là có, nhưng cháu bất quá là phát chút tiểu tài bên đó mà thôi, không có đại sự gì lớn cả.

Về chuyện này thật ra vẫn có thể nói ra, bởi vì hắn làm chuyện này tại nước ngoài, cũng không có điều luật nào của quốc gia cấm Diệp Khai không được buôn bán súng sống ở nước ngoài để kiếm tiền, cho nên hắn ở trong sự kiện này biểu hiện rất tự nhiên, đem thủ pháp thao tác của mình đại khái giảng thuật cho mọi người nghe qua một phen.

- Chỉ cần trong tay chư vị có dư tài chính, lại tìm được người đại lý phù hợp bên Xô Viết, sau đó lại sờ chuẩn mạch đập của cao tầng chính phủ, muốn đem một ít vũ khí của họ ra bán cũng không phải là việc khó.

Diệp Khai giải thích với mọi người.

- Đương nhiên chuyện mấu chốt nhất là phải tìm được người mua chịu ra giá tiền lớn, nếu làm được bốn yêu cầu này, muốn chơi chuyển thị trường buôn bán súng ống quốc tế kỳ thật chỉ là chuyện rất đơn giản thôi.

Mặc dù lời Diệp Khai nói chuyện nghe qua vô cùng dễ dàng, nhưng sau khi mọi người nghe được lập tức không còn ai lên tiếng, mà ngay cả những người có ý nghĩ muốn bắt chước Diệp Khai qua Xô Viết kiếm một chén canh cũng không còn lời nào để nói.

Bốn yêu cầu này Diệp Khai nói ra thật rõ ràng, cũng rất tự nhiên, mọi người sau khi nghe được đều biết rất có đạo lý, nhưng nếu muốn chân chính làm được bốn yêu cầu này lại cần phải có lực lượng khổng lồ đến thế nào mới có thể làm được?

Tài chính là một nan đề, người đại lý càng thêm khó, về phần nói sờ chuẩn mạch đập của cao tầng tướng lãnh Xô Viết càng thêm khó hơn, về phần tìm được người mua phù hợp kỳ thật lại không phải là việc gì khó.

Trên thực tế nước cộng hòa cũng lặng lẽ buôn bán súng ống đạn dược, chỉ là người bình thường không được biết rõ mà thôi, trong giai đoạn gần đây tình hình quốc tế lại không ổn định, đối với lượng nhu cầu vũ khí thông thường vẫn lớn, nước cộng hòa trong phương diện này cũng kiếm được không ít tiền.

Chỉ là trong thời gian gần đây, bởi vì Xô Viết rốt cục biến thành quá khứ, tất cả những nước cộng hòa gia nhập liên minh Xô Viết đều nhao nhao đòi độc lập, từng kho vũ khí nguyên thuộc về Xô Viết đều biến thành ngọn nguồn phá giá vũ khí trên thị trường quốc tế, cho nên việc buôn bán vũ khí quốc tế kể cả người Mỹ đều nhận lấy trùng kích thật lớn, kể cả nước cộng hòa cũng không ngoại lệ, cho nên lần này mới gọi Diệp Khai tới chính là muốn hỏi thăm hắn sự tình buôn vũ khí tại Xô Viết, cũng có thể biết mình biết người, tìm kiếm đối sách.

- Thoạt nhìn trong thời gian ngắn sinh ý vũ khí của các quốc gia bởi vì kho vũ khí của Xô Viết phá giá mà bị ảnh hưởng cực lớn rồi.

Nhị lão gia tử lên tiếng nói, hắn là người phụ trách thực quyền trong Quân ủy, đối với chuyện này đương nhiên là quan tâm nhất.

Bởi vì tiền lời của việc buôn bán vũ khí đạn dược đều bỏ vào bên trong quân phí, hiện tại thị trường buôn bán vũ khí quốc tế nhận lấy sự phá giá của Xô Viết trùng kích, tự nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với lợi nhuận buôn bán vũ khí của quân đội trong nước.

Ngay lập tức liền có người nói thầm, lợi nhuận của quân đội chịu ảnh hưởng cháu trai nhà ông cũng có phần tham dự đấy.

Bất quá lời này không thể nói ra trước mặt người khác, dù sao tất cả mọi người đều hiểu được, cho dù là không có Diệp Khai, chuyện nên phát sinh thì sẽ phát sinh, đây là sự tình không cách nào tránh khỏi, oán trời trách đất chỉ là vô bổ.

- Được rồi, đã như vậy cũng là chuyện không còn cách nào.

Bí thư Cổ Kiến Nhung tỏ vẻ:

- Nhưng trong kho vũ khí Xô Viết cũng có không ít thứ tốt, không biết đồng chí tiểu Diệp có nắm chắc lấy tới tay không?

- Có chút đồ vật là có thể lấy tới, nhưng cần quân đội cung cấp một danh sách chi tiết, cùng dự toán mua sắm tương ứng.

Diệp Khai lập tức hồi đáp.

- Hôm nay chút ít tướng lãnh Xô Viết không nhận gì khác, cũng chỉ nhận thức đô la, nếu cho bọn họ đầy đủ đô la, tôi đoán chừng ngay cả tàu ngầm hạt nhân cũng có thể lái trở về.

- Ha ha, không đến nỗi khoa trương như vậy đi?

Đồng chí Cổ Kiến Nhung cười hỏi.

- Thật sự là vậy.

Diệp Khai gật đầu khẳng định, sau đó hắn tựa hồ như nghĩ tới điều gì, liền nói ra:

- Đúng rồi, nói tới chuyện này cháu chợt nhớ ra một việc, lần trước có vị lãnh đạo nào đã từng nói qua, nếu như cháu có thể mở ra một con đường trong khu vùng núi Giang Trung, sẽ cho cháu một chức cán bộ cấp chính sảnh để làm đi? Hôm nay con đường cháu đã làm được, lời hứa hẹn kia cũng nên thực hiện phải không?

- Ách, có chuyện này hay sao?

Đồng chí Cổ Kiến Nhung nghe xong, lập tức sững sờ, hắn thật sự là không hiểu biết rõ tình hình.

- Tuyệt đối có!

Diệp Khai gật đầu nói.

Mọi người đang ngồi cũng có người nghe nói qua việc này, vì vậy ánh mắt mọi người tập trung lên người đồng chí Hồng Chính, trong lòng tự nhủ lúc trước lão Hồng nói ra lời này, bây giờ nhìn ông làm sao mà đáp đây?

Đồng chí Hồng Chính còn chưa trả lời, chủ tịch Hứa Vĩnh Niên ngồi bên cạnh liền biểu thị ra ý kiến phản đối:

- Tiểu Diệp ah, mặc dù con đường ở vùng núi Giang Trung có rồi, nhưng đó là do động đất gây ra tới thôi, cậu cũng không thể tranh công cứng rắn nói phần công lao này là của cậu đi?

Ngay lập tức có rất nhiều người phụ họa câu nói của hắn, cho rằng Diệp Khai có chút càn quấy.

Diệp Khai lập tức biểu lộ ra vẻ bất mãn:

- Làm như vậy là không đúng, vùng núi Giang Trung kia mọi người đều hiểu rõ tinh tường, từ lúc nào đã phát sinh động đất qua chưa? Vì sao đợi tới lúc cháu đi Thánh Vương thôn thì sinh ra động đất?

- Tiểu tử ngươi là tai tinh, đi nơi nào nơi đó gặp nạn thôi…

Có người oán thầm nói, nhưng lời này không khả năng nói ra, nếu không ba vị trưởng bối Diệp gia sẽ nhảy ra dốc sức liều mạng với họ.

- Trùng hợp thôi mà.

Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên lạnh nhạt đáp.

- Cháu vừa mang theo người trong thôn toàn bộ rút lui ra ngoài thì lập tức động đất, ngài cảm thấy đây cũng là trùng hợp hay sao?

Diệp Khai hùng hổ dọa người chất vấn chủ tịch Hứa Vĩnh Niên.

Loại tư thái này của hắn lập tức làm thật nhiều người bất mãn, trong lòng tự nhủ tên tiểu tử này chỉ là một đứa con nít còn chưa mọc lông đầy đủ, dựa vào cái gì lại dám kiêu ngạo như vậy đây? Mở miệng uy hiếp người lãnh đạo quốc gia, đây là hành vi gì vậy? Cho dù cần thảo luận sự tình, vậy cũng không nên làm như vậy nha.

Quả nhiên chủ tịch Hứa Vĩnh Niên cũng có chút bất mãn, hừ một tiếng nói:

- Chẳng lẽ không phải là trùng hợp sao? Chẳng lẽ đồng chí tiểu Diệp có thể khống chế được động đất hay sao?

- Đúng vậy!

Diệp Khai vỗ tay nói:

- Hứa chủ tịch quả nhiên là lợi hại, lập tức đoán ra trọng điểm!

- Cái gì?

Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên vừa nghe suýt chút bị tức giận đến phát cười, thật đúng là có người không biết xấu hổ nha, lại còn dám nói động đất là do chính mình tạo thành, hắn sống lớn tuổi như vậy, thật sự còn chưa từng chứng kiến qua người giống như Diệp Khai, lập tức liền lắc đầu nói:

- Tiểu Diệp ah tiểu Diệp, cậu thật sự là dám nói như vậy sao?

Mọi người đang ngồi nghe xong, đều đồng loạt lắc đầu, trong lòng tự nhủ con nít nói chuyện thật không xong, chỉ hai ba câu đã lộ ra bản tính trẻ con, khoác lác như thế, nhưng thằng nhóc ngươi muốn bịa đặt cũng phải có căn cứ đi, miệng chạy xe lửa, điều này có thể làm người phục được sao?

Trong ánh mắt kinh ngạc, nghi vấn, hoặc khinh thường của mọi người, Diệp Khai dùng một ngón tay chỉ vào mũi mình, mặt mũi tràn đầy vẻ tự hào tỏ vẻ:

- Đúng như vậy! Chuyện này cũng là cháu làm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK