Căn cứ tạo thuyền Hoa Đông nằm gần Minh Châu hôm nay đã có quy mô sơ bộ, không còn là một mảnh ruộng như ngày trước.
Trong quy hoạch của Diệp Khai, căn cứ tạo thuyền chế tạo đội thuyền viễn dương cỡ lớn, đồng thời cũng tiếp một ít nhiệm vụ kiến tạo loại thuyền trọng tải ngàn tấn, về sau theo lời đề nghị của chuyên gia, lại làm ra thêm một ít điều chỉnh.
Thủ bút của Diệp Khai khá lớn, vừa ra tay là hai ụ tàu cỡ lớn, đánh cờ hiệu kiến tạo viễn dương cự luân, trên thực tế chỉ cần đem đồ vật thoáng thay đổi một chút là có thể trực tiếp dùng kiến tạo hàng không mẫu hạm.
Trước mắt công nhân kỹ thuật cùng chuyên gia đến từ xưởng đóng tàu Hắc Hải hơn hai ngàn người đã nhập trú căn cứ, gia đình của họ cũng lần lượt tiến vào những thành trấn phụ cận, đồng thời mấy ngàn nhân tài kỹ thuật đến từ các nơi trong cả nước cũng đã bắt đầu tiến vào trạng thái, đang cùng nhân viên xưởng đóng tàu Hắc Hải tiến hành chỉnh hợp đâu vào đấy.
- Gần đây bên xưởng đóng tàu Hắc Hải lại có hơn ngàn người có ý định dời qua nơi đây, kỹ thuật của những người này giá trị cao hơn một chút, cơ hồ là đầy đủ nhân tài kỹ thuật của các mấu chốt tạo thuyền.
Chung Ly Dư hồi báo công tác gần đây cho Diệp Khai.
- Dư tổng khổ cực.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Tương lai trong trang đầu tiên của chiến lược kiến tạo mẫu hạm sẽ nâng lên tên của Dư tổng.
- Nói nghe thật hay, làm như ngày mai sẽ lập tức kiến tạo thành mẫu hạm vậy…
Chung Ly Dư trợn mắt lườm Diệp Khai, nhưng trong lòng có chút vui mừng.
- Lần này bên tỉnh Giang Trung có chút phiền toái cần anh tới xử lý.
Thư ký của Chung Ly Dư là một cô gái trẻ tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh hai năm, từng học tập trong phương diện tạo thuyền, nàng bưng nước trà lên cho Chung Ly Dư cùng Diệp Khai xong sau đó lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.
Nghe Chung Ly Dư báo cáo công tác với một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn nàng, trong nội tâm nữ thư ký tràn ngập tò mò, không biết rốt cục Diệp Khai là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho chính Dư tổng phải tự mình báo cáo với hắn?
Tình huống của căn cứ tạo thuyền đại hình Thần Vận Hoa Đông có chỗ bất đồng với xí nghiệp nhà nước, mà là một nhà xí nghiệp hoàn toàn do tư nhân đầu tư bỏ vốn, đại bộ phận công nhân trong xí nghiệp này đều là những nhân viên kỹ thuận thành thục đến từ xưởng đóng tàu Hắc Hải, điều này làm nữ thư ký xuất thân từ xưởng đóng tàu của nhà nước cảm thấy phi thường khiếp sợ.
Nghiệp tạo thuyền trong nước trong vài năm nay tuy lấy được tiến triển nhảy vọt, nhưng so sánh với quốc gia xã hội chủ nghĩa lâu đời như Xô Viết chênh lệch thật lớn phi thường, mà thanh danh của xưởng đóng tàu Hắc Hải thật sự như sấm bên tai đối với những người trong ngành.
Thư ký một mực hoài nghi ở sau lưng Dư tổng có cao nhân đang chỉ huy, lại không nghĩ tới hôm nay tuy đã gặp được cao nhân, lại chỉ có bộ dáng như một học sinh, làm cho nàng có chút thất vọng.
- Bên trong tỉnh Giang Trung rốt cục có tình huống như thế nào?
Diệp Khai cẩn thận hỏi.
- Chủ yếu vẫn là có quan hệ tới việc chiếm dụng đất đai, nhưng vấn đề bên chính phủ tỉnh Giang Trung càng lớn hơn một chút, bọn hắn giống như khá tiêu cực trong sự tình này, thậm chí là có chút mâu thuẫn, cho nên công tác của chúng ta rất khó mở rộng.
Chung Ly Dư giải thích.
Nghe xong lời nói của Chung Ly Dư, Diệp Khai mới ý thức được muốn làm một chút chuyện đứng đắn là khó khăn cỡ nào.
Đơn giản mà nói vẫn là tranh giành lợi ích.
Bởi vì vấn đề lựa chọn đất xây dựng nhà xưởng, căn cứ tạo thuyền có một bộ phận khu vực nằm bên trong cảnh nội Cổ Khúc huyện tỉnh Giang Trung, cho nên muốn hiệp thương giữa thành phố Minh Châu cùng tỉnh Giang Trung là một khâu thật không thể thiếu.
Vốn đồng chí Hồng Chính chủ trì công tác Minh Châu, vấn đề kiến thiết căn cứ tạo thuyền đại hình Thần Vận Hoa Đông cũng đã tiến hành câu thông cùng tỉnh Giang Trung, song phương đã đạt thành ý kiến nhất trí.
- Công tác ban đầu vẫn tiến hành khá thuận lợi, bên phương diện Cổ Khúc huyện cũng thật phối hợp với việc này.
Chung Ly Dư có chút khó hiểu nói với Diệp Khai:
- Thế nhưng trong mấy ngày gần đây, thái độ bên huyện Cổ Khúc bỗng nhiên có chút biến hóa, tiêu cực xử lý không nói, việc động dời trong phạm vi đất đai cũng trở nên phiền toái, không thể đẩy nhanh được công tác, các lãnh đạo trong huyện đều nhao nhao đẩy đưa, làm cho người cảm thấy thật kỳ quái.
- Kỳ quái sao? Kỳ thật cũng không có gì kỳ quái.
Diệp Khai nghe xong, trong nội tâm đại khái hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.
Việc thái độ bên tỉnh Giang Trung phát sinh biến hóa, vấn đề nằm trên người Diệp Tử Bình.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chung Ly Dư tò mò hỏi, nàng thật sự không ngờ bên trong còn có ẩn tình.
- Người chủ chính trong tỉnh Giang Trung có chút khúc mắc riêng tư với cha anh, xem như là lực lượng trung kiên trong trận doanh đối đầu với Diệp gia chúng ta.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.
- Từng có xung đột tư nhân sao?
Chung Ly Dư có chút khó hiểu.
- Việc này chưa từng nói với người ngoài, anh cũng chỉ mới nghe nói cách đây không lâu, nhưng em không phải là người ngoài, có biết cũng không sao.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương bên Giang Trung lớn hơn cha anh ba tuổi, cũng xuất thân hào môn trong thủ đô, khi cha hắn còn sống từng đảm nhiệm chức vụ bộ trưởng Bộ nông nghiệp, năm xưa từng có ý kết thân với Mạnh gia, kết quả bị cha anh đem chuyện đó quấy nhiễu, Tô Định Phương một mực canh cánh chuyện này trong lòng, vì thế cừu oán liền bị kết xuống.
- Giang Trung Mạnh gia?
Chung Ly Dư nghe xong lập tức liền hiểu ra:
- Chẳng lẽ là bên ông ngoại của anh sao?
- Phải.
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
- Ý của anh là nói, Tô Định Phương từng theo đuổi mẹ của anh?
Chung Ly Dư cảm thấy chuyện này rất buồn cười, không nghĩ tới nhân vật như Diệp Tử Bình cùng Tô Định Phương trước kia cũng từng xảy ra chuyện tranh giành tình yêu như trong loại tiểu thuyết tình cảm.
Tuy Mạnh gia không phải chính trị hào môn thế gia, nhưng là gia tộc thư hương, cũng là nhân vật danh tiếng, hiện tại trong gia tộc có theo kinh thương, theo chính giới, còn có nghiên cứu học vấn, so với Diệp gia càng phồn uy hơn nhiều.
Mà cha của Tô Định Phương là người Giang Trung, năm đó tương giao không cạn với Mạnh lão gia tử, vì vậy cũng có một ít quan hệ sâu xa.
- Có truy đuổi hay không anh cũng không biết được rõ ràng, chỉ là Tô Định Phương là đệ tử của ông ngoại anh.
Diệp Khai hồi đáp.
Chung Ly Dư nghe xong, trong đầu lập tức hình thành một bộ tràng cảnh.
Mạnh lão gia tử cùng Tô lão gia tử tương giao tâm đầu ý hợp, mà Tô Định Phương lại là đệ tử mà Mạnh lão gia tử xem trọng, cho nên hai vị lão gia tử có ý định kết thông gia, kết quả Diệp gia lão tam Diệp Tử Bình ngang trời xuất thế, cứ thế mà cứng rắn nạy góc tường, ôm mỹ nhân về.
Bởi vì chuyện này Mạnh lão gia tử cảm thấy trên mặt không ánh sáng, cho nên quan hệ với Diệp gia không tốt lắm, Diệp gia cùng Mạnh gia cũng ít có lui tới, Mạnh Chiêu Hoa đã nhiều năm chưa về Giang Trung thăm nhà.
Về sau, Diệp Tử Bình mượn nhờ thế lực Diệp gia bước lên chính đàn, rốt cục tới năm bốn mươi mốt tuổi trở thành ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, có thể nói là công thành danh toại, là đại nhân vật trên vạn người, một bước đi lên trong danh sách những người lãnh đạo quốc gia.
Mà Tô Định Phương cũng bằng vào lực lượng của mình cùng ủng hộ của gia tộc, bên trong tỉnh Giang Trung từng bước một đi lên tới hiện tại, trở thành chủ tịch một tỉnh, quan viên chính bộ cấp.
- Sự tình hôm nay đại khái là từ chuyện đó mà phát sinh thôi…
Diệp Khai gãi gãi đầu, cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Khó khăn là tỉnh Giang Trung còn tiếp giáp với thành phố Minh Châu, hơn nữa thành phố Minh Châu có thể nói là một nửa vây quanh trong cảnh nội Giang Trung, mâu thuẫn này chỉ sợ là không cách nào tránh khỏi.
- Nhưng cũng không thể làm như vậy đi…
Chung Ly Dư đối với chuyện này tỏ vẻ phi thường bất mãn:
- Đã là một quan viên tỉnh bộ cấp, làm việc còn không phân biệt công tư như vậy, đây là chuyện gì nha, khó trách Diệp thúc có thể trở thành ủy viên Cục chính trị trung ương mà Tô Định Phương hắn chỉ là dự khuyết ủy viên, chênh lệch bên trong thật không cần nói tới.
- Ha…
Diệp Khai nghe Chung Ly Dư bênh vực cha chồng, lập tức cười nói:
- Tô Định Phương vẫn có một ít bổn sự, nếu không cũng không khả năng đi tới vị trí chủ tịch tỉnh Giang Trung như hôm nay. Về phần nói lòng dạ của hắn rốt cục như thế nào, hiện tại cũng không tiện đưa ra bình luận, hiện tại chúng ta chỉ là suy đoán mà thôi, tình huống chính thức ra sao còn phải điều tra một phen.
- Còn cần điều tra làm gì, khẳng định là Tô gia cố ý làm khó dễ.
Chung Ly Dư phân tích nói:
- Hoa Đông Thần Vận là sản nghiệp của ai, bọn hắn chưa hẳn tinh tường, nhưng Chung Ly gia bởi vì Diệp gia giúp đỡ mà thoát khỏi phiền phức, nhất định là không thể giấu diếm được người khác, trước kia khi đồng chí Hồng Chính còn ở tại Minh Châu, đối phương còn không cách nào xác định được điểm này, hiện tại đồng chí Hồng Chính đi rồi, Diệp thúc lại nhậm chức Minh Châu, sự liên quan bên trong tin tưởng người của Tô gia khẳng định đã phân tích được đi ra, bọn hắn làm như vậy khẳng định là dùng công chế tư trả thù riêng mà thôi!
Diệp Khai lại vò đầu, trên thực tế sau khi hắn biết được việc này cũng có chút sầu muộn.
Bởi vì có câu huyện quan không bằng hiện quản, sự tình đã liên quan tới địa phương, mệnh lệnh của trung ương chưa chắc có tác dụng, hết thảy còn phải dựa vào chính mình suy nghĩ biện pháp mới được, nếu không chuyện này cứ dây dưa, công việc sẽ bị chậm trễ.
Mặc dù đối với việc tuyển chọn đất đai xây dựng căn cứ tạo thuyền muốn tiến hành chỉnh sửa hậu kỳ cũng không phải là không được, nhưng làm như vậy sẽ còn rất nhiều vấn đề liên tục nối tiếp theo sau, tin tưởng Tô Định Phương một chiêu đắc chí sau này cũng nhất định không chịu dừng tay đi?
Thực tế đáng chú ý hơn một chút chính là công trình Thái Lam Tử của thành phố Minh Châu chí ít có hơn một phần ba còn phải ỷ lại từ tỉnh ngoài đưa vào, mà cự ly gần nhất lại là bên tỉnh Giang Trung.
Đây chỉ là một quan hệ so sánh khẩn yếu, về phần những liên hệ khác càng là nhiều vô số, nếu như Tô Định Phương thật sự muốn cùng Diệp Tử Bình phân cao thấp, sẽ xuất ra một loạt thủ đoạn đến áp chế thành phố Minh Châu phát triển kỳ thật cũng không quá khó khăn.
- Chuyện này quả thật có chút khó giải quyết, anh phải cẩn thận tính toán một chút mới được.
Diệp Khai rốt cục gặp phải phiền toái nhỏ đủ khiến hắn đau đầu.
Mặc dù nói Tô Định Phương chỉ là một chủ tịch tỉnh, nhưng chủ tịch tỉnh này lại vừa vặn đoạt vị trí địa lý chắn ngang cổ của một ủy viên Cục chính trị trung ương, điều này thật làm người cảm thấy phiền phức vô cùng.
Nhất là loại chuyện này lại không thể đem ra công khai mà thảo luận, cho nên càng thêm khó giải quyết.
Diệp Khai suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt giải quyết, cuối cùng vẫn cảm giác mình phải đi thực địa xem xét một chút, nhìn xem phải chăng có thể từ bên chính phủ địa phương tìm ra thủ đoạn xử lý.
Tô Định Phương không có khả năng làm ra chỉ thị minh xác đối với cấp dưới, bằng không mà nói sẽ bị người bắt được tay cầm, về phần thao tác âm thầm, Diệp Khai cũng làm được thôi!
Luận chơi thủ đoạn, Diệp Khai lại sợ ai đây?