Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Về sau thì sao?

Diệp Khai hỏi.

Qua lễ quốc khánh, Diệp Tử Bình phản hồi thành phố Minh Châu, hai cha con lại ngồi nói chuyện.

- Về sau, mọi người đều.

Diệp Tử Bình đáp.

- Ha ha, có thể tưởng tượng.

Diệp Khai cười nói.

Khi Diệp Tử Bình đưa ra vấn đề này trong hội nghị, cả phòng họp như loạn lên.

Kỳ thật, không phải không có địa phương từng làm chuyện cho thuê đất này, thành phố Giang Khẩu từng làm qua nhưng đó là đặc khu, gần với cảng đảo, có tác dụng đối ngoại.

Nhưng vị trí địa lý và ảnh hưởng chính trị của thành phố Minh Châu hoàn toàn khác biệt với Giang Khẩu.

Nếu như ở Minh Châu cho thuê đất thì sẽ gây ra hậu quả thế nào? Cái này mọi người đều không dám chắc chắn.

Nói thật, mọi người đều đã có kinh nghiệm bên Giang Khẩu nên cũng không xa lạ gì, cũng đều minh bạch chuyện này nếu như làm tốt thì thực sự có thể mang lại tài chính phong phú cho chính quyền.

Đã có tiền thì sợ gì đại sự không thành?

Nhưng là, nếu như đơn thuần chỉ vì tiền, làm chuyện “bán đất” này e là không ổn? Nhất là loại chuyện này lại nhằm vào một số doanh nghiệp nước ngoài sẽ rất dễ dàng gây ra cảm giác thành phố Minh Châu lại biến thành tô giới.

Nếu như sinh ra hiệu quả như vậy, một loạt phiền toái sẽ ập đến, ai gánh được hậu quả?

Đáp án rất đơn giản, dù ai cũng không cách nào gánh chịu hậu quả như vậy.

Cho nên mặc dù là Diệp Tử Bình vừa nói là chỉ sẽ tiến hành thí điểm bộ phận thì bên cục chính trị cũng nhốn nháo, mọi người đều cho rằng ý kiến của mình là chính xác nhất, nhất thời không thể quyết định.

Tâm trạng của đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính cũng rất phức tạp.

Trên thực tế, trong lòng bọn họ hiểu rõ hơn ai hết về tình trạng quẫn bách của thành phố Minh Châu. Lúc bọn họ còn chủ chính Minh Châu thì ba chữ cho thuê đất bốn thuộc về cấm kị tuyệt đối không thể nhắc tới. Cho nên khi đó bọn họ chỉ cố gắng cải thiện dân sinh, chỉnh đốn lại kiến thiết một chút, ra sức thu hút đầu tư nước ngoài, cũng đã là chiến tích cực kỳ khó được.

Về phần nói lằn ranh đỏ cho thuê đất, đó là tuyệt đối không thể đụng vào, bởi vì thời cơ không đến.

Nhất là sau biến cố Thiên An Môn, cục diện chính trị trong nước thay đổi khó lường, lực ảnh hưởng đồng chí Phương Hòa giảm xuống rất lớn, cho nên chuyện này càng thêm không thể nhắc tới.

Nhưng là hiện tại, việc này rõ ràng được Diệp Tử Bình phát nổ trong cục chính trị, không thể không làm cho người nhìn thẳng vào rồi.

Hai vị đều rất rõ ràng, thành phố Minh Châu muốn phát triển mà chỉ đơn thuần dựa vào thu hút đầu tư nước ngoài hay dựa vào ngân sách là không cách nào thành công. Biện pháp giải quyết duy nhất là như Diệp Tử Bình đưa ra, chỉ có như thế, mới có thể cung cấp tài chính đầy đủ để phát triển. Tính ra cũng chỉ có Diệp Tử Bình mới có thể đưa ra chương trình nghị sự này, cũng chỉ có Diệp Tử Bình mới dám đưa ra, đổi lại bất cứ ai cũng không cách nào dám thử.

- Cuối cùng nói như thế nào?

Diệp Khai quan tâm nhất chính là vấn đề này.

- Cuối cùng ông của con mở miệng.

Diệp Tử Bình nói.

- Ah?

Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi:

- Ông nói gì đó?

Diệp Khai đúng là hơi kinh ngạc, theo đạo lý thì Diệp lão gia tử tuy cũng nghiêng về cải cách nhưng tác phong làm việc rất ổn trọng, đối với đề tài còn đang tranh cãi rất lớn như vậy, chắc ông sẽ không dễ dàng đồng ý.

Coi như là Diệp Tử Bình là con của ông, Diệp lão gia tử cũng không có khả năng thỏa hiệp về vấn đề nguyên tắc. Thật không ngờ, Diệp lão gia tử phản ứng, rõ ràng vượt quá Diệp Khai dự kiến.

- Ông con nói tiến hành thí điểm trong phạm vi nhỏ không quan hệ đại cục.

Diệp Tử Bình nói.

Diệp Khai khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ Diệp lão gia tử nói như vậy rất hợp lý. Dù sao chỉ làm thí điểm, nếu với thân phận ủy viên cục chính trị như Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu mà vậy cũng không được thì có chút quá khi dễ người rồi. Một Bí thư thành ủy không có quyền tự chủ thì không còn gì để nói.

- Nhưng lão gia tử cũng nói, nếu xảy ra vấn đề gì thì cha phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Diệp Tử Bình cười khổ.

Diệp lão gia tử vừa nói như vậy, vốn chỉ là thành phố Minh Châu làm thí điểm một hạng mục lại thành ra một lần đánh cược của lão Diệp gia đời thứ hai. Một khi thua thì vĩnh viễn không có khả năng vấn đỉnh.

- Đây là chuyện tốt.

Diệp Khai cười toét.

Diệp Tử Bình lườm con:

- Chuyện này cha cũng hết cách, nếu thắng thì không sao, nếu thua coi như thua chạy Mạch Thành rồi.

- Biết rõ sẽ thành công sao còn phải lo lắng?

Diệp Khai không cho là đúng nói:

- Kỳ thật ánh mắt lão gia tử càng sâu sắc, biểu hiện thì ông bảo cha nhận trách nhiệm nhưng thực ra là cấp cho cha tài nguyên chính trị phong phú, hết thảy cho cha lũng đoạn. Cha suy nghĩ một chút, nếu là chuyện này làm thành, hơn nữa làm tốt thì ai có thể cướp đi chiến tích?

Diệp lão gia tử coi như viết quân trạng cho Diệp Tử Bình, không thành công thì xả thân, như vậy việc này thành công, người khác xác thực ngay cả tư cách chia lãi đều không có.

Tuy nhìn thì Diệp Tử Bình gánh chịu thiên đại phong hiểm, thế nhưng mà việc này làm thành tiền lời, cũng là cực kỳ phong phú đấy.

Có thể nói thẳng, tương lai Diệp Tử Bình có thể vào thường vụ hay không tất nhiên là vì quyết định vừa rồi của Diệp lão gia tử.

- Dưới cái nhìn đại cục thì ánh mắt lão gia tử cực sâu xa.

Diệp Khai nói:

- Mà ngay cả đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong cũng rất khen ngợi sự quyết đoán của ông, chúng ta cần gì phải hoài nghi?

Diệp Tử Bình cẩn thận tưởng tượng, xác thực cũng là đạo lý này, không khỏi khẽ gật đầu.

- Bất quá, tiến hành thí điểm cụ thể ở đâu thì vẫn cần cẩn thận suy nghĩ.

Diệp Tử Bình nói.

- Cha, bây giờ đã có ý nghĩ gì chưa?

Diệp Khai dò hỏi.

Diệp Tử Bình khẽ gật đầu, sau đó chỉ tay vào tấm bản đồ thành phố Minh Châu cỡ lớn treo trên tường:

- Chính là trong chỗ này, cha ý định thiết lập tại đây một khu mới.

Diệp Khai nhìn một chút về phạm vi mà Diệp Tử Bình chỉ... Đó là một tam giác cực lớn bao gồm phía đông Phổ Giang đến Trường Giang, mặt phía nam giáp với Phụng Hiền, Mẫn Hành, phía tây từ Hợp Thành, Hoàng Phổ, Hồng Khẩu, Dương Phổ, Bảo Sơn đối diện với sông Hoàng Phổ, bắc đối diện với Sùng Minh.

- Thoạt nhìn... Lịch sử luôn đồng nhất vào những thời khắc mấu chốt.

Diệp Khai nhịn không được, thầm nghĩ.

Phạm vi mà Diệp Tử Bình chỉ ra chính là khu mới Phổ Đông theo trí nhớ của Diệp Khai.

Nhắc tới chỗ này, năm trước khi thủ tướng Vân thị sát ở đây cũng đã xác định phải khai mở bờ Đông Hoàng Phổ, chỉ là năm trước xảy ra biến cố khiến lòng người nơm nớp, nói xong cũng để đó.

Đồng chí Hồng Chính điều nhiệm trung ương, cũng đem chuyện này trì hoãn.

Hôm nay Diệp Tử Bình rốt cục quyết định muốn làm lớn một hồi, dĩ nhiên phải đem chuyện này lên bàn hội nghị.

- Con nghĩ quy hoạch vùng này thành một khu mới cấp phó tỉnh, tiên phong áp dụng chính sách cho thuê đất, hy vọng có thể hấp dẫn đến đủ nhiều tài chính, thôi động kiến thiết Đại Minh Châu.

Diệp Khai nói.

Diệp Tử Bình cảm thấy ngạc nhiên, con trai từ lúc nào lại học được tích chữ như vàng rồi hả?

Chỗ Phổ Giang mà ông vừa nói cũng không có gì là tốt. Vào những năm 80, nơi đây vẫn còn hoang vu, cách biệt với thành phố Minh Châu. Bờ tây khá phồn hoa mà bờ đông không khác ruộng đồng.

Nhìn nó bây giờ giống hệt như một vùng nông thôn giang khẩu hồi chưa trở thành đặc khu. Kỳ thật từ lúc mười mấy năm trước, thành phố Minh Châu cũng đã đặt ra vấn đề này. Ngay lúc đó tổng sản lượng công nghiệp thành phố Minh Châu chiếm một phần tám cả nước, giá trị chiếm một phần tư, thu về nhiều ngoại tệ nhất cho cả nước. Tổng thu nhập tài chính chiếm một phần sáu cả nước, thuế nạp lên trung ương chiếm một phần ba, là thành phố lớn nhất nước.

Nhưng đi kèm với đó là mật độ dân số lớn nhất cả nước, chất lượng đường sá kém nhất, tỷ lệ phòng ở ít nhất.

Lúc ấy có rất nhiều tiếng nói mãnh liệt đòi hỏi đổi mới Minh Châu, chấn hưng Minh Châu. Để tìm ra phương hướng mới, Minh Châu liền từ phía đông xuôi nam, lấy vùng Kim Sơn làm hạch tâm, phía bắc triển khai nghiên cứu về vùng Giang Vịnh, Ngô Tùng cùng Bảo Sơn.

Về sau mọi người cùng chung nhận thức là tiến về khai mở Phổ Đông.

- Ý kiến của cha rất rõ ràng, tổ kiến phó cấp Tỉnh vùng mới Phổ Đông, toàn diện mở cửa.

Diệp Tử Bình khoát tay:

- Bí thư khu ủy và khu trưởng là cán bộ cấp phó tỉnh, bí thư nhập vào thường vụ thành ủy.

Diệp Khai nghe xong lo lắng:

- Đoán chừng khả năng thông qua tương đối nhỏ, dù sao địa phương này giờ vẫn là vườn rau, sau này phát triển là chuyện của sau này. Giờ chưa chắc trung ương đã đồng ý.

- Có phê chuẩn hay không là một sự việc, không đề cập tới lại là một sự việc.

Diệp Tử Bình cười nói.

Diệp Khai cân nhắc rồi cũng cười theo. Dù sao có việc để phấn đấu thì mọi người mới bắt đầu chuyển động. Nếu biết khu mới Phổ Đông có thể lên cấp phó tỉnh thì đám cám bộ sẽ rất nhiệt tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK