Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Kỳ thật hiện tại em muốn đẩy ra nhất là quần lót của anh…

Lời nói của Vạn Phương Phương thật phóng đãng, thế nhưng lại có chút như không qua bộ não suy nghĩ.

Đùi cùng bờ mông của nàng không ngừng cọ sát trên bộ vị mẫn cảm của Diệp Khai, rất nhanh liền làm cho hắn có phản ứng.

Ở phương diện này Diệp nhị thiếu tự nhiên cũng không phải là kẻ ăn chay, rất nhanh đã tiến vào trạng thái phản công.

Hắn ôm Vạn Phương Phương đứng lên, hướng bên giường lớn đi tới đem nàng ném lên trên giường.

Vạn Phương Phương nũng nịu cười lăn một vòng trên giường lớn, nằm nghiêng người, thân hình lả lướt chờ Diệp Khai tiến đến.

Bức màn dày trong phòng đã sớm được kéo lại, ngọn đèn cũng mập mờ, căn phòng hơi tối làm tăng thêm vài phần sắc thái ấm áp, Vạn Phương Phương mặc chiếc áo ngủ rộng rãi mềm mại, nghiêng người nằm trên giường, mái tóc đen nhánh tán lạc trên gối, thân thể yểu điệu động lòng người cùng đôi cánh tay ngọc như phấn lộ liễu, đúng là khêu gợi lòng người mơ màng xa tư.

Hình ảnh xuân ý dạt dào làm bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ rất khó cầm giữ được chính mình, trong nội tâm dâng lên dục vọng muốn phạm tội.

Diệp Khai mặc dù đã sớm quen nhìn mỹ nữ, lúc này thấy tư thái của Vạn Phương Phương cũng không khỏi thở mạnh, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, về phần tiểu huynh đệ của hắn cũng bởi vì hình ảnh kia đã bị kích thích mãnh liệt, kích động nhảy lên.

Hắn đứng nhìn một thoáng, hít một hơi thật sâu, cởi hết quần áo ném xuống chậm rãi đi tới, bước lên giường đem thân thể lăn một vòng tới bên cạnh Vạn Phương Phương, dùng tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp cúi đầu hôn lên.

Vạn Phương Phương không hổ là vưu vật, trời sinh hiểu được nên làm sao dụ hoặc nam nhân, gặp động tác của Diệp Khai vừa làm ra vẻ như cự tuyệt lại có vẻ mời chào xô xô đẩy đẩy khiến Diệp Khai có loại cảm giác như lửa cháy thêm dầu.

- Chớ lộn xộn!

Diệp Khai giữ lấy sau lưng Vạn Phương Phương, hạn chế phạm vi hoạt động của nàng, cúi xuống thân thể ôm lấy nàng không cho giãy dụa, dùng môi ngăn chặn đôi môi kiều diễm, có chút cường thế cạy mở hàm răng của nàng, ngậm lấy lưỡi thơm tho, bắt đầu mạnh mẽ hôn ngấu nghiến.

Bị Diệp Khai làm thế Vạn Phương Phương lập tức mở to hai mắt, dùng đôi mắt như biết nói chuyện ngập nước nhìn Diệp Khai, trên mặt hiện ra thần thái vừa thẹn lẫn giận hờn động lòng người.

Mỹ nhân trong ngực, Diệp Khai thật sự bị thần thái của nàng làm rung động, nhìn cặp mắt câu hồn, lại dùng sức hôn mạnh, tay không nhàn rỗi không ngừng vuốt ve ngực nàng, giống như nhấm nháp món ngon đầy hương vị nhất trên đời, trong khoảnh khắc hương khí lan tràn, thậm chí còn hơn cả động đao thương thật sự, làm tâm trí người tràn đầy hướng về.

Bị Diệp Khai vuốt ve, đôi mày thanh tú của Vạn Phương Phương nhíu lại, trên gương mặt bóng loáng như ngọc hiện lên thần thái say mê, đôi tay ôm vai Diệp Khai, vô ý thức giãy dụa.

Bất tri bất giác dưới nụ hôn nồng nhiệt khiến cảm xúc hai người càng lúc càng phấn khởi, Vạn Phương Phương cơ hồ có chút hít thở không thông, thân thể mềm mại giãn ra, thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng hiện ra thần thái thật sự làm nam nhân muốn nhào lên tùy ý làm bậy trên thân thể nàng.

Diệp Khai vuốt tay xuống dưới, phát giác bên dưới của Vạn Phương Phương đã ướt đẫm.

- Hắc hắc, Vạn tổng xem đi, thân thể thật mẫn cảm nha…

- Chán ghét…

Khuôn mặt Vạn Phương Phương đỏ hồng, nhịn không được vùi đầu vào ngực Diệp Khai.

Diệp Khai cười cười, hiển nhiên phi thường hài lòng đối với biểu hiện của nàng.

Lật nhẹ chiếc áo ngủ tơ tằm trên người Vạn Phương Phương, Diệp Khai bắt đầu cọ lên người nàng.

- Ah…

Thân thể mẫn cảm của Vạn Phương Phương không khỏi run rẩy lên, hiển nhiên có chút không chịu được nữa.

Diệp Khai rốt cục đi vào thân thể Vạn Phương Phương, sau đó bắt đầu di chuyển thật tiết tấu.

- Nha…

Thân thể Vạn Phương Phương như con bạch tuộc quấn chặt Diệp Khai, mềm mại như lụa, khiến Diệp Khai cảm thấy phi thường thoải mái.

Khi hắn vừa định đổi lại tư thế, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

- Đông đông đông…

Diệp Khai sững sờ, đang định dừng lại xem việc gì đã bị Vạn Phương Phương kéo lại gắt giọng:

- Đừng dừng lại…

Lúc này Vạn Phương Phương đang rơi vào biển tình, đương nhiên không muốn Diệp Khai rời khỏi người nàng.

- Ha ha…

Diệp Khai cười cười, lại tiếp tục làm việc…

- Đông đông đông…

Nhưng người gõ cửa lại không hề có ý tứ muốn dừng lại, càng gõ mạnh hơn.

- Rốt cục là ai vậy?

Lần này cả hai người đều cảm thấy có chút tức giận.

Diệp Khai lật người nằm ngửa, kéo tấm trải giường phủ lên người mình.

Vạn Phương Phương choàng áo ngủ, có chút không tình nguyện bước xuống giường, lại lười biếng uể oải đi qua, từ mắt mèo trên cửa phòng nhìn ra ngoài, ngay lập tức thấy được gương mặt có vẻ nặng nề của người đứng bên ngoài.

- Đại ca?

Vạn Phương Phương vừa nhìn thấy liền có chút kinh ngạc kêu khẽ.

Tuy không biết rõ vì sao Vạn Bảo Quốc lại chạy tới đây, còn kiên nhẫn gõ cửa phòng mình, nhưng Vạn Phương Phương vẫn mở cửa.

- Đại ca, sao anh lại đột nhiên tới đây?

Vạn Phương Phương có chút tò mò hỏi thăm.

Vạn Bảo Quốc lách người đi vào phòng, sau đó liền nhìn thấy Diệp Khai để trần nửa thân trên nằm trên giường, có chút lười biếng nhìn hắn.

- Hai người…

Vạn Bảo Quốc vừa nhìn thấy cảnh tượng này, ngược lại không biết nên nói gì, trên mặt lúc trắng lúc xanh.

Mặc dù nói Vạn Bảo Quốc đã đoán được Vạn Phương Phương có quan hệ thân mật với người trẻ tuổi kia, nhưng sau khi xác nhận được suy đoán của mình, hắn vẫn có chút không quá thích ứng.

Trong nhận thức của hắn, em gái tuy là mang danh nghĩa phu nhân trong bóng tối của Thiệu Giang Bình, nhưng thực sự chưa từng gặp qua nàng có hành động gì khác thường, nhưng hiện tại nhìn thấy loại tình huống này, ai, thật sự là…

Diệp Khai đưa mắt nhìn Vạn Bảo Quốc, trong lòng tự nhủ vị này lại là ông anh vợ tiện nghi đi?

- Em đây là…đây là…ai…

Vạn Bảo Quốc lắp bắp muốn hỏi thăm thân phận của Diệp Khai, nhưng ấp úng hồi lâu cũng nói không ra lời, cuối cùng lại nói một câu:

- Thiệu tổng gọi anh tới hỏi thăm một chút, em nói cái gì mà “diệp lạc hoa khai” là ý tứ gì?

Vạn Phương Phương nghe xong, cười cười nói:

- Như thế nào, Thiệu Giang Bình còn chưa suy nghĩ ra sao?

- Hắn nói nghĩ mãi không thông, cho nên gọi anh tới hỏi em cho rõ ràng.

Vạn Bảo Quốc hồi đáp, ánh mắt vẫn nhìn lên người Diệp Khai, muốn xem rõ ràng mặt trắng nhỏ xuất hiện trong phòng em gái mình rốt cục là người như thế nào.

- Không nghĩ ra coi như xong, cơ duyên vẫn chưa tới.

Vạn Phương Phương đáp lại một câu, sau đó lại gọi Vạn Bảo Quốc ngồi xuống nói chuyện, rót cho hắn chén trà.

Lúc này tâm tình Vạn Bảo Quốc thoáng an định hơn một chút, nhưng từ trong phòng cũng ngửi được mùi hương mờ ám, rất dễ dàng liền liên tưởng đến khi nãy em gái cùng người trẻ tuổi này đã làm chuyện gì trong phòng.

Điều này làm nội tâm Vạn Bảo Quốc có chút lo lắng, không biết nên làm sao đi đối mặt.

Vốn sinh hoạt cá nhân của em gái hắn cũng không muốn đi quản, dù sao bởi vì chuyện của anh em trong nhà đã phải để em gái làm người tình bóng tối của người ta một thời gian dài rồi, điều này làm cho họ tuy ở ngoài đường có vẻ phong quang nhưng âm thầm vẫn bị người lên án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK