Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi người Nhật kia gọi điện thoại cho hắn, oán trách một trận chuyện mình bị Tạ Quân Ngọc vắng vẻ, nói thái độ mời đầu tư của tân khu Thánh Vương không thành khẩn, không có thành ý hợp tác, điều này làm Hồ Hán có chút vò đầu.

Chính hắn biết rõ chuyện của mình, mặc dù Tạ Quân Ngọc chỉ là phó chức nhưng người ta kiêm cả chức vụ phó bí thư công ủy Đảng, sức nặng cộng lại tuyệt đối còn trọng yếu hơn chủ nhiệm quản ủy hội của hắn, lại càng không cần đề cập tới những cán bộ của tân khu Thánh Vương đều thuộc đội ngũ Diệp hệ, bọn họ hết thảy đều giống như thiên lôi để Tạ Quân Ngọc sai đâu đánh đó.

Hồ Hán muốn đối phó Tạ Quân Ngọc, hiển nhiên là lực không đủ, mà bí thư công ủy Đảng Hoắc Đông Lai đã sớm bị Diệp Khai làm cho không còn chút tinh khí thần, cũng không khả năng hợp tác với hắn đối phó Tạ Quân Ngọc, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhờ lãnh đạo trong tỉnh ra mặt, áp chế khí diễm hung hăng càn quấy của nàng.

Cho nên hắn mới tìm tới Hồ phó chủ tịch tỉnh Hồ Thanh Quốc, vị thượng cấp có quan hệ thật sâu xa này.

Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến, hiện giờ Hồ phó chủ tịch lại gọi điện thoại đến hướng hắn phàn nàn chuyện kia.

- Rốt cục Tạ Quân Ngọc là người thế nào vậy? Nàng rất quen thuộc với đồng chí Diệp Tương Kiền sao?

Hồ Thanh Quốc thật bất mãn hỏi ngược lại.

Nghe xong lời này Hồ Hán lập tức cảm thấy sự tình có chút không ổn.

Đoán chừng là Tạ Quân Ngọc đã tìm tới Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền làm hậu thuẫn, đã đem vị Hồ phó chủ tịch kia đỉnh ngược trở về, bằng không mà nói người kia sẽ không phiền muộn gọi điện oán trách chính mình.

- Việc này thật sự không rõ ràng, chưa nghe nói qua ah…

Hồ Hán đương nhiên không thể nói Tạ Quân Ngọc có quan hệ mật thiết với Diệp Khai, đương nhiên nhờ vậy có thể đi thông được quan hệ với Diệp gia.

- Vậy thì kỳ quái…

Hồ Thanh Quốc không hiểu rõ nội tình bên trong, chỉ kinh ngạc lắc đầu nói:

- Tôi gọi điện thoại cho nàng, nàng lại nói đang chờ đồng chí Diệp Tương Kiền triệu kiến, trực tiếp từ chối tôi, chẳng lẽ đây là lý do nàng bịa ra nói bừa sao? Nếu nói như vậy lá gan của nàng không tránh khỏi quá lớn!

- Có lẽ cơ duyên xảo hợp thôi, nghĩ tới nàng cũng không dám lừa gạt lãnh đạo đâu…

Hồ Hán nghe xong lời này, lập tức sắc mặt sầm xuống, hắn đương nhiên không dám nói Tạ Quân Ngọc không có quan hệ gì với Diệp gia.

Nếu nói như vậy Hồ Thanh Quốc làm không rõ tình thế, ra tay chèn ép bức bách Tạ Quân Ngọc, đến lúc đó dẫn tới Diệp gia, sự tình biến thành không dễ làm, chuyện xấu như vậy Hồ Hán không khả năng khống chế.

Cho nên hắn chỉ có thể tận lực trấn an Hồ Thanh Quốc, không cho hắn sản sinh ra ý tưởng gì không tốt, cũng không thể khiến cho hắn hiểu rõ tinh tường tình huống sau lưng Tạ Quân Ngọc, bằng không mà nói chuyện Hồ Hán xúi giục Hồ Thanh Quốc sẽ không cách nào giấu diếm.

- Ai, tiểu Hồ, không phải tôi nói cậu đâu…

Hồ Thanh Quốc dù sao đã là người từng trải, trong nội tâm đương nhiên đã có thể suy đoán được một ít, Tạ Quân Ngọc rõ ràng cũng không đơn giản, cho nên đối với việc Hồ Hán đã không có làm rõ ràng tình thế lại để cho hắn ra mặt đi làm việc xấu, trong lòng có chút bất mãn, vì vậy nói với hắn:

- Việc mời đầu tư là chuyện tốt, nhưng cậu quá cấp bách thúc đẩy chuyện này rất có thể sẽ khiến đối phương chui chỗ trống, biến tiền đồ chính trị của cậu thành nhân tố không ổn định. Cho nên cậu tự giải quyết cho tốt đi!

Đợi sau khi Hồ Thanh Quốc cúp điện thoại, Hồ Hán lập tức có chút ngẩn người.

Hắn cũng không nghĩ đến Diệp gia lại ủng hộ cho Tạ Quân Ngọc nhiều như vậy, phải biết rằng trong cả nước có thật nhiều cán bộ, có thể được Diệp gia tiếp kiến thật không có bao nhiêu, nhất là tạm thời an bài cuộc tiếp kiến, hiển nhiên không phải người bình thường là có thể điều khiển được.

Chuyện này cũng làm cho hắn nhận rõ tình thế, ít nhất Tạ Quân Ngọc đã trở thành lực lượng hạch tâm của Diệp gia, ít nhất là hạch tâm lực lượng đang được bồi dưỡng, bằng không mà nói nàng không thể nào làm được điểm này, Diệp lão gia tử cũng sẽ không xuất lực làm chỗ dựa cho nàng.

- Thoạt nhìn tình thế luôn đang biến hóa, vị trí này thật sự là không dễ ngồi!

Hồ Hán lắc đầu nói.

Mặc dù nói hắn có Cố lão làm chỗ dựa, ở bên trong Cục chính trị trung ương cũng có hậu thuẫn, nhưng so sánh với Diệp gia quyền thế ngập trời, chênh lệch thật sự là quá lớn, lần này sai lầm là do hắn đánh giá tình thế không chuẩn xác, hắn cảm thấy sau khi Diệp Khai rời khỏi Giang Trung thì Tạ Quân Ngọc không còn gì đáng uy hiếp, nhưng không nghĩ rằng sự thật đã hoàn toàn trái lại.

Mà hắn cũng có một ít lo lắng, trải qua sự tình này Hồ phó chủ tịch cũng sẽ sản sinh bất mãn với hắn, về sau chưa hẳn sẽ vì hắn tiếp tục xuất đầu.

- Ai, không phải người của mình, làm việc thật không đủ lực ah!

Trong lòng Hồ Hán xoay chuyển, cũng chợt thở dài.

Tuy hắn là nhân tài được Cố lão xem trọng, được làm nhân tuyển trong việc chọn cháu rể, dốc lực bồi dưỡng, nhưng nội tình xác thực không cách nào đánh đồng với Diệp Khai, trong năng lực mặc dù hắn không kém hơn người khác nhưng mà sự thật bối cảnh lại rành rành phơi bày ra đó.

Diệp Khai rõ ràng có thể đem tân khu Thánh Vương lăng không mà dựng lên, hắn muốn đem tân khu Thánh Vương nắm giữ trong tay cũng không thể được, chênh lệch bên trong không cần phải nói cũng có thể nhìn thấy rõ.

Tân khu Thánh Vương sau thời đại của Diệp Khai làm chủ, đối với cán bộ không thuộc Diệp hệ mà nói chính là một vũng bùn.

Thế nhưng Hồ Hán cũng không có lựa chọn nào khác, bởi vì hắn không khả năng rời đi quá nhanh, nói như vậy tuyệt đối sẽ biến thành trò cười trong quan trường.

Thoạt nhìn bây giờ còn phải mời Cố lão cùng vị quan viên trong Cục chính trị trung ương dốc lực ủng hộ mới xong, bằng không mà nói Hồ Hán cảm giác công việc của mình trong tân khu Thánh Vương rất khó phát triển xuống dưới.

Nhìn thấy người Nhật Bản đã sắp đồng ý đầu tư, nếu bởi vì Tạ Quân Ngọc không phối hợp mà làm việc này không thể tiếp tục thao tác, như vậy chiến tích của Hồ Hán đương nhiên phải chết non nửa đường, chuyện này nhất định phải giải quyết mới tốt.

Vì vậy trong lòng Hồ Hán suy nghĩ một lúc, lại gọi điện thoại cho Cố Miêu Miêu.

- Miêu Miêu, anh là Hồ Hán.

Hồ Hán vừa cười vừa nói.

- Chào Hồ ca, anh không phải đã về Giang Trung sao?

Cố Miêu Miêu nhận được điện thoại của Hồ Hán vô cùng kinh ngạc.

Trước đó hai người đi Đế Hào vui chơi, không khí vẫn thật vui vẻ.

Mặc dù nói hai người là do Cố lão cố ý tác hợp, nhưng bởi vì tuổi tác của Cố Miêu Miêu còn nhỏ, hiện tại chỉ treo hôn ước mà thôi, còn chưa tiến vào giai đoạn tình cảm sâu sắc thực tế.

Nhưng trong nhà nàng tựa hồ hài lòng về Hồ Hán, cũng cổ vũ hai người tiếp xúc, cho nên mỗi lần Hồ Hán về thủ đô đều mời Cố Miêu Miêu đi ra ngoài chơi, đôi khi còn có thể mang theo bạn học của nàng cùng đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK