Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hắn không phải cảnh sát mặc thường phục…

Thạch Khang nhìn thấy người thanh niên kia, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh, không khỏi thì thào lẩm bẩm:

- Hắn cũng chẳng phải là cảnh sát ngầm gì hết, hắn chính là Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố, Diệp Khai.

- Cái gì, thằng ranh đó lại là Bí thư của Ủy ban Kỷ Luật Thanh tra?

Hồ Đại Hải chưa từng nhìn thấy được năng lực của Diệp Khai, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.

Một cái nhìn về phía anh chàng thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, chẳng lẽ cũng chính là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố, ngang cấp với Chủ tịch thành phố đó hay sao?

Hồ Đại Hải cảm thấy suy nghĩ của minh hơi mất trật tự rồi, lúc này có cảm giác không tìm ra lối thoát.

Chứng kiến Diệp Khai rút súng ra, sau đó nổ súng cảnh báo, không chỉ có mỗi đám công nhân đang giằng co.

Mộc Uyển Dung bên cạnh Diệp Khai cũng giật mình sợ hãi, cô cũng không nghĩ tới Diệp Khai lại dứt khoát nổ súng như thế.

Với tư cách là một Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố, hắn hẳn là cũng chưa được phép mang những vật như súng óng trên người chứ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Diệp Khai vẫn lại nổ súng, bất luận là họng súng chía về đâu, chỉ cần trong thành phố xuất hiện tiếng súng, hơn nữa lại bị hơn ngàn người nghe thấy, đây cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu người có bụng nhất định sẽ lấy chuyện này ra để chỉ trách.

Anh nổ súng về phía ai cơ chứ? Chẳng lẽ anh chía họng súng về phía dân chúng bình thường hay sao?

Đây cũng là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, dù chỉ là một mẩu việc bé tí teo cũng có thể trở thành điểm yểu để kẻ thù công kích.

Giới chính trị từ trước tới giờ vẫn luôn vô cùng dơi bẩn, những âm mưu nham hiểm chỗ nào mà không có chứ. Cũng vì thế sắc mặt Mộc Uyển Dung trở nên khẩn trương, lo lắng vì Diệp Khai không đủ bình tĩnh, vô cùng tiếc hận.

- Sao anh lại có thể nổ súng chứ?

Mộc Uyển Dung thiếu chút nữa giữ chặt cánh tay Diệp Khai, không cho hắn trở thành tiêu điểm của hơn ngàn người ở chỗ này.

Nổ súng thì nổ súng, thế mà anh nổ súng xong còn giương khẩu súng lên cao như thế, anh còn sợ người ta không biết là anh nổ súng hay sao?

Với tư cách là quan viên địa phương, Mộc Uyển Dung biết rõ ràng đó là một cái hố tuyệt đối không thể nhảy vào, nếu một khi đã nhảy vào thì sau này sẽ không thể đi ra được.

Hiển nhiên thấy Diệp Khai không được bình tĩnh như thế, trong lòng Mộc Uyển Dung lo nghĩ vạn phần.

- Đối với loại chuyện này, ngươi chỉ có làm cho đối phương sợ, sau đó mới làm tốt việc được.

Diệp Khai để súng lục xuống, để lại trên miệng, dùng miệng thổi thối chút khói thuốc súng còn bám lại trên họng súng, chậm rãi đáp lại.

Mộc Uyển Dung lo lắng điều gì, Diệp Khai đương nhiên rất rõ ràng, nếu như hắn ngoài chức vụ Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố, không phải còn có chức vụ Thiếu tướng – Phó cục trưởng cục cảnh sats trung ương thì hắn cũng sẽ không tùy tiện hành động nổ súng cảnh cáo như thế. Làm như vậy hậu quả đúng là được không bù được mất.

Quả nhiên hiệu quả sau khi nổ súng thật tốt, đám người đang bạo động thoáng cái cũng đã yên lặng trở lại.

Cho dù là Hồ Văn Tuyển trước đó rất điên cuồng, lúc này cũng có chút khiếp đảm, mở mịt nhìn về phía đối diện.

Lúc này, Diệp Khai đã lấy ra một chiếc loa phóng thanh, bắt đầu kêu gọi đầu hàng:

- Mất thằng châm lửa đằng trước kia, mấy người đã bị ghi hình lại rồi, cho nên đừng có nghĩ tới chuyện có thể lừa dối mà qua được, chẳng lẽ có nhiều người thì pháp luật sẽ không trách phạt xử lý hay sao? Có Diệp Khai tôi ở đây, cho dù mấy người làm nhiều hơn nữa, ai nên bắt tôi cũng sẽ bắt hết.

- Tôi là ai à? Tôi cũng chính là Bí thư Diệp Khai của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố.

Diệp Khai thấy đối phương đã giật mình bối rồi, liền nhảy phốc một cái lên trên đỉnh một chiếc xe cảnh sát, đứng trên cao hắn, kêu gọi đám người bên trong đầu hàng:

- Bây giờ nghe theo mệnh lệnh của tôi, những người là Đảng viên cùng Đoàn viên, liền di chuyển về phía sau, toàn bộ đi về phía phòng hội trường lớn của nhà mày. Những người không phải là Đảng viên, Đoàn viên thì xin cử một người làm đại biểu để tới nghe.

Tiếng nói của Diệp Khai truyền qua loa phóng thanh, lộ ra khí thế hoành tráng.

- “Chính quyền” thành phố, Chủ tịch thành phố Mộc cũng đã tới đây, những gì cần phải hỏi vậy thì đợi sau khi tới phòng hội trường lớn của nhà máy rồi nói chuyện. Đây là con đường duy nhất để giải quyết toàn bộ vấn đền.

Diệp Khai tiếp tục kêu gọi:

- Những người ở tại đây đánh vào cửa lớn của nhà máy, ý đồ nhiễu loạn trị an xã hội, nếu dám can đảm xông ra khỏi cửa dù chỉ một bước sẽ bị coi như là phần tử bạo loạn để xử trí, nghiêm trị không tha.

Những câu nói của Diệp Khai đằng đằng sát khí, lập tức dọa sợ đám người đó.

Hơn nữa điều càng làm cho người ta lo lắng hơn chính là mấy người bên ngoài thậm chí còn khiêng cả camera tới, hiển nhiên là đang rất sẵn sàng quay lại cảnh bạo động này.

Hồ Văn Tuyển thấy kinh hãi, thất sắc, vung tay hô to nói:

- Không thể để cho bọn họ đi vào trong, cướp lấy camera.

Mấy người đang dẫn đầu xông tới cửa này, chuyện giội xăng đốt cửa hẳn là đã bị người ta quay lại hết. Vạn nhất bị người ta lấy được, mang về định tội thì thật đúng là chạy cũng không thoát.

Đến lúc đó đừng nói là dù bên trên có người bảo kê đi nữa, ai dám ra mặt nói chuyện cho bọn họ cơ chứ, cái này chính là chứng cớ phạm tội đanh thép nhất rồi.

Nguười khác vẫn còn dễ nói, nhưng mấy người Hồ Văn Tuyển hung hãn nhất thì không thể đứng yên được, giống như điên lên xông về phía trước, muốn lọt qua khe cửa đó để chui ra, vọt chạy ra đường.

“Phanh…”

một tiếng giòn vang truyền tới, Hồ Văn Tuyển chạy đầu tiên bị Diệp Khai bắn một phát súng, đồ người xuống, thân người giống như chiếc búa tạ nện mạnh về phía sau.

- Đúng vào thời khắc hiểm yếu này mà còn chống cự thì chỉ có một con đường chết.

Diệp Khai không chút khách khí hô:

- Hiện tại quay về đi, có vấn đề gì tới phòng hội trường lớn của nhà máy để giải quyết, nhưng mà những người còn có can đảm đánh vào cửa lớn của nhà máy thì viên đạn của tôi sẽ không lưu tình đâu.

Tiếp sau đó, hắn liền ra lệnh cho số nhân viên cảnh sát đang canh giữ bên ngoài cửa nhà máy cùng với những nhân viên bảo vệ của xưởng:

- Tôi ra lệnh, lập tức bắt lất Hồ Văn Tuyển cùng những nhân viên cầm đầu gây chuyện.

Những người ở bên ngoài nghe thấy xong, không biết phải nên làm sao bây giờ, đều hai mặt nhìn nhau.

- Làm sao lại thất thần tới mức không nhúc nhích nổi như thế, không thấy được Chủ tịch thành phố Mộc cũng đứng ở nơi đó hay sao? Những nhân viên tiêu cực lười biếng, thẳng tay khai trừ công chức.

Diệp Khai gầm lên một tiếng.

Hắn vừa nói như thế, đám người này lập tức giật mình nghe theo tiếng quát, liền bắt đầu lách vào trong cửa lớn, bắt đầu động thủ.

Hồ Văn Tuyển cùng mấy tên dẫn đầu gây chuyện liền lập tức bị bắt lấy.

Tất cả mọi người đều lo lắng có xung đột quy mô lớn lại không hề xảy ra, đám Đảng viên cùng Đoàn viên bên trong đều rút lui về phía sau, để lại một không gian vừa phải cho chỗ cửa nhà máy, nhìn đám người Hồ Văn Tuyển bị bắt lấy.

một tiếng súng của Diệp Khai vẫn có tác dụng rất lớn, ai ai cũng đều sợ hãi, không nghĩ tới hắn không chỉ dám nổ súng, lại dám trực tiếp đả thương người. hai hành động này quả nhiên có tác dụng gây chấn động thật lớn. Chứng kiến cảnh Hồ Văn Tuyển bị bắn một phát xong trực tiếp ngã xuống, máu tươi cứ như thế trào ra ngoài, cảm giác sợ hãi liền dâng lên.

Rắn không thể không có đầu, đã không có mấy người vừa thêu dệt vừa khiêu khích, bên trong lập tức liền yên tĩnh trở lại.

Sau đó đám người bảo vệ của nhà máy bắt đầu hô hào khẩu lệnh, chia cả ngàn người thành hơn mười tổ, do những người đảng viên cùng đoàn viên dẫn theo, chậm rãi đi về phía phòng hội trưởng lớn của nhà máy.

Bệnh viện của nhà máy nhận được lệnh, cũng tranh thủ thời gian điều một chiếc xe cứu thương tới, kéo Hồ Văn Tuyển bị trúng đạn ngã xuống đất lên xe, mấy người cảnh sát cùng nhân viên bảo vệ cùng hộ tống hắn tới bệnh viên cứu chữa.

Chứng kiến cuộc bạo động quy mô lớn như thế lập tức liền tan thành mây khói, Mộc Uyển Dung cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Đúng thời điểm vừa rồi Diệp Khai dùng súng bắn ngã Hồ Văn Tuyển, Mộc Uyển Dung nắm chặt tay, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi. Vạn nhất mọi người đỏ máu liền kích động ý chí chiến đấu của họ, những người ở bên ngoài liền thật sự không thể ngăn cản được.

Lại không nghĩ rằng tiếng súng vừa vang lên, Hồ Văn Tuyển bị thương, đám người còn lại lại thành thành thật thật trở về. Điều này cũng làm cho Mộc Uyển Dung cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Từ kết quả xung đột cho thấy, chỉ là đốt đi cánh cửa sắt lớn, có chút tổn hại mà thôi, cũng không đáng lo ngại. Vấn đề duy nhất chính là Hồ Văn Tuyển bị bắn trúng rồi, vạn nhất xảy ra án mạng thì vẫn tương đối khó giải quyết. Dù sao bây giờ cũng là thời kỳ hòa bình, hơn nữa Diệp Khai là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố, dường như cũng không có quyền dùng súng.

Trong đám đi cùng với Hồ Văn Tuyển, tổng cộng có hơn mười người bị bắt, cũng không tính là nhiều, nhưng cũng chẳng phải là ít.

Người của cục cảnh sát thành phố đã chạy tới, đang tiếp quản mấy người này. Sau đó bắt đầu hỏi thăm tình hình tại chỗ, tách ra thẩm vấn, xem bọn họ bị người nào sai sử.

Kết quả đám người này cũng đều là lưu manh, trực tiếp nhận tội, đều nói là Hồ Văn Tuyển bảo bọn họ làm vậy, còn nói Hồ Văn Tuyển vẫn nói với bọn họ, sua khi làm xong chuyện này đều có thể tới văn phòng chính quyền tỉnh nhậm chức luôn, đến lúc đó đó có thể giúp đỡ cho bọn họ thoát tội, cũng không cần tiếp tục cuộc sống khổ cực trong xưởng thép thành phố này nữa.

- Chủ tịch thành phố Mộc, Bí thư Diệp, hiện tại tình hình được lí giải như thế này…

Đội trưởng đội cảnh sát cảm thấy có chút khó giải quyết, người có thể hứa hẹn với Hồ Văn Tuyển cho hắn lên hẳn cấp tỉnh nhận chức trưởng phòng tuyệt đối có năng lực không nhỏ. Hắn không dám cố gắng nắm lấy chuyện này nữa, đành báo cáo đơn giản chuyện này cho hai vị lãnh đạo.

Mộc Uyển Dung lại thêm một lần nữa cảm nhận được sự tàn khốc của chính trị, người đứng đằng sau hạ độc thủ lúc này rõ ràng đứng trong hàng ngũ lãnh đạo của cấp tỉnh, suy nghĩ một chút đều cảm thấy thật vọng cùng thương tâm. Đám cán bộ bên dưới vất vất vả vả kinh doanh, chính là vì mong cho nhà máy thép thành phố nhanh chóng khôi phục lại, lại không thể tưởng tượng được sua lưng lại có chuyện như thế.

- Trông nom kỹ mấy người này, nhất là tên Hồ Văn Tuyển này, không thể để hắn xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Cục cảnh sát thành phố phải cắt cử ra mười người trông nom hắn cẩn thận.

Diệp Khai lập tức chỉ thị nói:

- Tôi bất kể là người trên tỉnh, hay là loại người nào khác, chi dù là Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn mà muốn đòi người cũng đều phải báo cáo với tôi trước. Nếu để xảy ra chuyện rủi ro gì, tôi trực tiếp hỏi tội anh.

- Vâng.

Đội trưởng dẫn đầu đội cảnh sát nghe thấy câu nói đó của Diệp Khai, liền nghiêm trang nói, trong lòng cũng cảm thấy phát sầu.

Chuyện hiện tại hiển nhiên là bị người khác xúi giục, nếu thật sự theo như hắn phỏng đoán thì Hồ Văn Tuyển là bị kẻ nào đó giật dây chỉ thị, như vậy hiện tại chuyện Hồ Văn Tuyển bị bắt cũng đã truyền tới tai kẻ kia. Kế tiếp, đoán chừng sẽ cho người tới cướp người về.

Dù sao, để đuôi quan trọng Hồ Văn Tuyển bị đối phương bắt lại về thì thật quá nguy hiểm, ai cũng không dám lơ là.

Nghĩ tới Diệp Khai lúc tới nhậm chức, trực tiếp bắt lấy hai vị lãnh đạo cấp phó ban ngay trong buổi họp hoan nghênh, thì chuyện nổ súng bắn một nhân viên trong nhà máy thật đúng chẳng phải là đại sự gì.

Chỉ là tất cả mọi người đều không hiểu rõ ràng lắm, chuyện phía sau này hoàn toàn phát triển theo một phương hướng đã được định sẵn, ai cũng đều không hiểu tại sao.

Sắp xếp hết chuyện ở bên này, HỒ Đại Hải cùng đám người Thạch Khang cũng chạy tới, trong ánh mắt đều có vẻ lo sợ, kok nghĩ tới một Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố như Diệp Khai alji có năng lực mạnh tới thế, quyết đoán nổ súng, điều này thật sự làm cho bao nhiêu người kinh sợ mà.

- Bí thư Diệp, Chủ tịch thành phố Mộc.

Thạch Khang tranh thủ thời gian ân cần thăm hỏi.

Thạch Khang cũng có quen biết Mộc Uyển Dung, nhưng cũng lại chưa có cơ hội chính diện quen biết với Diệp Khai. Nhưng mà là vì nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra đã sớm làm việc với nhà máy thép thành phố, cho nên hắn vẫn nhận ra mấy người đang đứng sau lưng Diệp Khai.

- Những thứ khác trước tiên đừng nói vội, trước tiên đi tới phòng hội trưởng đã.

Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung bên cạnh, nói với Thạch Khang:

- NHóm công nhân tuy rằng tạm thời ổn định, nhưng chuyện này luôn luôn vẫn phải giải quyết rõ ràng, nếu không vụ việc hôm nay còn có thể tiếp tục phát sinh.

Tất cả mọi người đều gật đầu, thừa nhận Diệp Khai nói đúng.

Trước mắt đám công nhân chỉ tạm thởi bình ổn trở lại chính là vì Diệp Khai ra tay lăng lệ ác liệt, thủ đoạn nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai nấy đều bị hắn dọa sợ. Thế nhưng nếu vấn đề thực tế không được giải quyết triệt để thì tiếp theo vẫn phát sinh chuyện đình công tập thể, thậm chí vụ việc còn có thể dữ dằn ác liệt hơn lúc này rất nhiều.

- Chủ tịch thành phố Mộc, cùng đi tới đó đi.

Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung:

- Chuyện này nếu là do Ủy ban Kỷ luật Thanh tra gây ra thì tôi cũng phải giải quyết nốt hậu quả, cũng không thể lại để cho chính quyền thành phố chịu tội thay được.

- Cái gì, Diệp Khai rõ ràng nổ súng?

Cố Thành nghe được cái tin đó, liền giật mình ngạc nhiên.

Chỉ trong nháy mắt, Cố Thành liền đứng lên, vạt áo còn móc vào góc bàn, làm chén trà trên bàn bị nghiêng, nước trà đổ ra ngoài, thấm ướt một mảnh áo của hắn.

Nhưng mà hiện tại Cố Thành hoàn toàn chẳng quan tâm tới chuyện này, hắn cầm lấy điện thoại, lại hỏi lại một tiếng:

- Việc này là thật hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK