Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Hải Sinh đối với chuyện này, quả thật cảm thấy phi thường đau đầu, cho nên coi trọng ý kiến của người khác, nhất là năng lực của hai vị bạn rượu này cũng là tay lão luyện trên chính đàn, làm người ta bội phục.

“Anh cứ báo cho Hà Cương Dung là có thể.” Bạn rượu nói với Vân Hải Sinh.

“Sợ là không ổn?” Vân Hải Sinh lắc đầu nói,“Tôi biết rõ những người này. Nếu anh định đá quả bóng sang cho hắn thì khẳng định hắn sẽ trả lời không tiện nhúng tay, sau đó hiên ngang lẫm liệt bảo tôi theo lẽ công bằng chấp pháp, như thế mà thôi, kết quả là vẫn là đem phiền toái giao cho tôi.”

Vân Hải Sinh đối với chuyện này thật sự rõ ràng, cũng nếm qua không ít đau khổ.

Trên thực tế, đây cũng là cách mà mọi người thường dùng, bên ngoài bảo anh theo lẽ công bằng chấp pháp, nhưng trên thực tế nếu anh thực dám theo lẽ công bằng chấp pháp vậy thì người ta sẽ âm thầm ghi nợ.

Nhất là Hà Cương Dung hiện tại cũng mới chỉ tầm năm mươi, nếu vận khí tốt thì lên cấp chính bộ, khả năng lên nữa vẫn là rất lớn , Vân Hải Sinh cũng không nguyện ý bởi vì công sự kết ân oán với hắn.

“Vậy anh thả người ra.” Một vị bạn rượu khác cười nói.

“Vậy cũng không được.” Vân Hải Sinh tiếp tục lắc đầu nói,“ Bên cục cảnh vệ trung ương thường không để ý tới chuyện của địa phương, lúc này đột nhiên xuất thủ chắc có gì đó. Nếu tôi thoải mái đem người thả , đến lúc đó bên kia truy cứu xuống thì tôi ứng đối thế nào?”

Vân Hải Sinh cố nhiên không thể trêu vào Hà Cương Dung, nhưng là hắn càng không thể trêu vào cục cảnh vệ trung ương, phải biết rằng, cục cảnh vệ trung ương là do trung ương trực tiếp quản lý, trên danh nghĩa chỉ biết nghe theo số một đồng chí Giang Thành điều khiển.

Theo đạo lý thì Vân Hải Sinh cũng không quá khó khăn để lựa chọn. Chỉ là lần này người xuất thủ không cao, Diệp Khai bày mưu đặt kế cho Lý Hải phụ trách nên Lý Hải lưu lại tên bên cục cảnh sát, theo giấy chứng nhận cũng chỉ là một trung tá mà thôi.

Nếu cấp bậc Lý Hải cao một chút, như vậy Vân Hải Sinh không cần lo lắng nhiều, trực tiếp báo cho cục cảnh vệ trung ương đến phá án, cấp bậc trung tá nói cao không cao, nói thấp không thấp , rất khó làm cho Vân Hải Sinh đoán được sau lưng Lý Hải đến tột cùng là vị nào?

Bởi vậy hắn rơi vào tình huống khó xử, không biết chọn bên nào bỏ bên nào.

“Này cũng không được, kia cũng không được, anh làm cục trưởng cục cảnh sát kinh thành thật quá uất ức. Còn không bằng như chúng ta xa bên ngoài thoải mái tự tại nhỉ.” Vị bạn rượu liền nở nụ cười.

“Ai nói không phải đâu.” Vân Hải Sinh thở dài, nhưng thật ra không phủ nhận điểm này, cau mày nói,“Tôi thiệt tình hâm mộ các anh, phó tỉnh bộ cấp, ở tỉnh nào chả phải là đại nhân vật ngưu bức hò hét, sao bị khinh bỉ như tôi ở kinh thành?”

Cảm khái mặc cảm khái. Hắn cũng rõ ràng chuyện tình của mình, nếu không phải vì vị trí không dễ làm thì hắn còn lâu mới được đãi ngộ phó tỉnh bộ cấ, cái này kêu là có lợi tất có hại.

“Cũng không hẳn vậy, chúng ta tới kinh thành cũng vậy thôi, khấn vái thắp hương mọi nơi.” Vị bạn rượu trả lờii, sau đó lại đề nghị nói,“Chuyện này tốt nhất vẫn nên nói với Hà Cương Dung một tiếng. Cứ nói việc này có lãnh đạo cục cảnh vệ trung ương chú ý, anh không dễ xử lý. Tin tưởng hắn càng sốt ruột hơn anh.”

“Cũng đúng.” Vân Hải Sinh nghe xong, cẩn thận nhất cân nhắc, cũng hiểu được lời này có chút đạo lý.

Dù sao phạm tội cũng không phải người của chính mình, khẩn trương phải là Hà Cương Dung mới đúng.

Vì thế Vân Hải Sinh sắp xếp lại chuyện rồi gọi đến số của Hà Cương Dung, nói qua tiền căn hậu quả rồi tỏ thái độ,“Hà bộ trưởng, lẽ ra bên tôi có thể chiếu cố nhưng việc này có lãnh đạo của cục cảnh vệ trung ương chú ý, xin thứ cho tôi bất lực.”

Gọi xong điện thoại, Vân Hải Sinh rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với hai vị bạn rượu,“Được rồi, chuyện này xử lý như thế nào là do bọn họ câu thông. Tôi nhiều lắm chỉ lộ chuyện một chút, cụ thể phải trông vào Hà Cương Dung đi giải quyết.”

****************

“Kỳ thật, đêm nay cũng không phải vô ích.” Diệp Khai nói với Lăng Tiếu,“Em biết được dạ trường ở kinh thành, thấy được mặt thật của đám thiếu gia, thiếu chút nữa chứng kiến đấu súng, thậm chí còn thấy chơi cửa hậu, thu hoạch như vậy còn không tính nhiều? Nếu em không trải nghiệm như vậy thì hiểu biết về kinh thành tự nhiên sẽ không khắc sâu.”

“Loại chuyện như vậy vẫn nên ít trải qua, em giờ vẫn hết hồn.” Lăng Tiếu lấy một tay che ngực, sợ hãi nói.

Bình tĩnh mà xem xét, Lăng Tiếu tuy rằng hướng tới cuộc sống kinh thành, cũng thích khung cảnh náo nhiệt nhưng những điều chứng kiến đêm nay vượt quá tưởng tượng của cô. Chuyện xảy ra không khác một cơn ác mộng, nếu không phải có Diệp Khai vậy rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Đám con cháu cao quan sa đọa ở kinh thành trong mắt căn bản không có pháp luật. Vì tồn tại của bản thân, bọn chúng giẫm đạp lên

hết thảy công lý cùng chính nghĩa.

“Kỳ thật ở kinh thành, nếu không phải những chỗ như vậy thì vẫn tương đối an toàn .” Diệp Khai nói với Lăng Tiếu,“Đều nói ruồi bọ không sinh ra nơi sặc sẽ, nghe có vẻ cực đoan nhưng không phải không có đạo lý. Phàm là chỗ giải trí chính quy thì tỷ lệ sinh ra loại chuyện này sẽ nhỏ nhất .”

Có đôi khi, Diệp Khai nói có vẻ khó nghe nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng thấy có đạo lý.

Giống như chuyện đêm nay phải có điều kiện nhất định mới thành.

Dạ trường mà Hà thiếu gia và Từ thiếu gia tổ chức nhìn như là một hoạt động riêng bình thường nhưng người nhận được thiếp mời đều rõ nó là gì. Cũng giống như đám nữ ngôi sao lúc nhận được lời mời đã biết lúc tối sẽ xảy ra những gì.

Nhưng bọn họ vẫn đi, điều này nói rõ trong lòng bọn họ mặc nhận điểm này.

Bởi vậy nói theo tình lý thì dù chuyện gì xảy ra thì trách nhiệm cũng đều không phải là đơn phương .

Về phần nói đám Diệp Khai, lúc nhận được thiếp mời cũng sẽ suy nghĩ tiến vào đó là không thích hợp, câu tiện nghi đừng tham vẫn là phi thường có đạo lý .

Nếu người đi vào không phải Diệp Khai vậy đêm nay khẳng định phải chịu thiệt.

Lăng Tiếu nghe Diệp Khai nói vậy cũng gật đầu,“Anh nói đúng, có một số người luôn thích đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác mà không tự trách mình. Thật ra em thấy rất nhiều chuyện đều lo sợ không đâu, nếu chính mình ngay thẳng thì phiền toái như vậy sẽ ít hơn.”

Hai người chầm chậm rảo bước, hai cái bóng đổ dài dưới ánh đèn đường.

Một trận gió thổi qua, Lăng Tiếu siết chặt áo khoác, cảm thấy hơi lạnh.

“Để anh ôm em một chút nhé?” Diệp Khai cười nói.

Hắn đưa tay, mỉm cười với Lăng Tiếu rồi choàng qua vai cô.

Lăng Tiếu cũng không kháng cự gì, rất tự nhiên nép người vào ngực Diệp Khai, dựa đầu vào vai hắn, sâu kín nói,“Người ta nghĩ anh không chú ý đến một cô gái xuất thân thấp như em chứ.”

“Vậy cũng không nhất định, không có gì quy định anh không được thích em .” Diệp Khai cười nói.

“Anh thích cô gái như thế nào?” Lăng Tiếu nép vào lòng Diệp Khai, cảm thấy có chút ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn, cảm giác khó chịu vì chuyện đêm nay, nhất thời tan thành mây khói, đột nhiên có chút tò mò hỏi Diệp Khai.

“Vậy không dễ nói, có lẽ là cô gái có cá tính.” Diệp Khai cân nhắc, cảm thấy đề tài này quá rộng, nhưng đáp án của hắn đồng dạng khiến Lăng Tiếu cảm thấy quá rộng.

“Cá tính?” Lăng Tiếu nghe xong, có chút đăm chiêu,“Về phương diện gì? Quần áo, sở thích hay thói quen ẩm thực, thậm chí là khuynh hướng đối với hoàn cảnh? Nội dung của nó thật sự quá rộng.”

“Ha ha.” Diệp Khai bỗng nhiên nở nụ cười.

“Anh cười cái gì vậy?” Lăng Tiếu hỏi, cảm thấy Diệp Khai cười không có lý do.

“Kỳ thật, để biết cá tính của một cô gái không phải quần áo, sở thích hay cô ấy thích đọc cái gì, ăn cái gì!?

“Nghe có chút đặc biệt, nhưng là vì cái gì?” Lăng Tiếu cân nhắc một chút, lại hỏi.

“Bởi vì những thứ đó có thể bỏ tiền để học, duy có tình yêu là tối chân thật, là toàn bộ cá tính của cô ấy. Nếu cô ấy yêu một chàng trai kém cỏi vậy thì cá tính của cô ấy cũng không mạnh mẽ.” Diệp Khai nói.

“Ha ha, tựa hồ có đạo lý......” Lăng Tiếu nghe xong, gật gật đầu, nhưng vừa cười nói,“Nhưng em cảm thấy như vậy cực đoan, trên thực tế, lúc anh thích một người thì thấy mọi thứ của người đó đều là ưu điểm .”

“Tình yêu thôi, đại đa số đều là mù quáng .” Diệp Khai gật đầu hồi đáp.

Hai người còn đang đàm luận về tình yêu thì điện thoại di động của Diệp Khai liền vang lên. Hắn nhìn số máy thì là do Đàm Thắng Kiệt gọi tới, không khỏi sửng sốt.

“Đã trễ thế này, sao lão Đàm còn gọi điện thoại cho mình?” Diệp Khai nghi ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK