Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước Diệp Khai cũng không lộ ra có ý này nên ngoại trừ Nam Cung Vân biết rõ nội tình thì mọi người sau khi nghe, đều có chút giật mình.

- Tại sao không có nghe anh nói qua chuyện này?

Mộc Uyển Dung hỏi dồn.

Với tư cách phó bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố, nếu như Diệp Khai có chuyện gì đặc biệt thì nhất định phải báo trước cho Bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung. Nhất là chuyện đại sự như xuất ngoại càng cần nói sớm để còn báo lên tỉnh.

Hôm nay Diệp Khai chưa nói trước với Mộc Uyển Dung nên cô mới thấy ngạc nhiên.

- Tôi cần đi Châu Âu một chuyến liên quan đến công tác đầu tư, trung ương đã sắp xếp xong xuôi, sau đó sẽ có thông tri xuống thành phố và tỉnh.

Diệp Khai giải thích với Mộc Uyển Dung:

- Bởi vì liên quan đến một số bí mật thương mại nên chỉ sau khi tôi rời nước mới thông báo, mọi người biết là được rồi, tạm thời đừng truyền ra bên ngoài.

- Thì ra là thế.

Mộc Uyển Dung nghe xong, nhẹ gật đầu.

Trên thực tế, Diệp Khai lúc này xuất ngoại, mặc dù nói là trợ giúp Nam Cung thế gia làm việc, đón Nam Cung Kinh Hồng về nước nhưng cũng là nhiệm vụ cấp một mà trung ương giao cho nên hắn không cần thông báo như bình thường, chỉ cần trung ương thông tri cho thành phố phía dưới là được rồi.

Diệp Khai vì tránh cho phiền toái, cũng hi vọng chuyện mình đi Châu Âu có thể tận lực ít xuất hiện một ít nên hắn đề nghị chỉ sau khi hắn rời khỏi mới thông báo cho tỉnh và thành phố, muốn thu hẹp phạm vi người biết.

Bằng không mà nói, tin tức truyền càng rộng thì phiền toái hắn gặp phải cũng càng nhiều.

Bất quá Giang Hiểu Mai ngồi ở một bên thì cau mày hỏi:

- Diệp Chủ tịch thành phố, anh làm như vậy là vi phạm nguyên tắc tổ chức đấy, sao có thể vượt cấp?

- Tôi cũng không có biện pháp, nhưng là tình huống thực tế trung ương an bài như vậy, trong tỉnh và thành phố phải vô điều kiện phục tùng.

Diệp Khai khẳng định không định cãi nhau với Giang Hiểu Mai, nói phủ đầu.

Giang Hiểu Mai tuy bị phản bác được không nói được gì nhưng trong lòng rất không ủng hộ, có trời mới biết hắn xuất ngoại có phải do trung ương cắt cử hay không, hơn nữa nhiệm vụ cấp một cần gì phải một cán bộ cấp trưởng Ban, Chủ tịch thành phố đi chấp hành? Coi như là vì nhà đầu tư thì cũng có rất nhiều ban ngành liên quan, cần gì Diệp Khai tự mình phải đi? Dù sao cán bộ cấp bậc như bọn họ muốn xuất ngoại cần thông qua thẩm tra tương đối nghiêm khắc, nếu như sơ sẩy rất dễ gây ra chuyện mẫn cảm.

Phải biết rằng, trước kia vài năm còn chưa nới lỏng chế độ như vậy vẫn có cán bộ cao cấp chạy trốn, nếu như Diệp Khai chạy ra ngoài, bỗng nhiên không trở lại vậy sẽ chẳng phải ảnh hưởng đến mặt mũi của thành phố Đông Sơn? Dù sao Diệp Khai là Chủ tịch thành phố Đông Sơn.

- Giang Phó Chủ tịch thành phố, không cần lo lắng cho Diệp Chủ tịch thành phố.

Mộc Uyển Dung biết rõ gia thế của Diệp Khai, tự nhiên không chơi trò phản bội chạy trốn.

- Mộc bí thư đã nói như vậy, tôi cũng không có ý kiến.

Giang Hiểu Mai nhún vai nói, thầm nghĩ mình chỉ là một thường vụ Phó Chủ tịch thành phố, vạn nhất Diệp Khai xảy ra vấn đề gì thì cũng sẽ hỏi Mộc Uyển Dung, không quan hệ tới ta.

- Cơm xong rồi, cơm xong rồi.

Bên phòng bếp truyền đến tiếng của cha mẹ Mộc Uyển Dung, bọn họ cùng với Thanh bày đầy đồ ăn lên bàn.

Bốn món mặt tám món nhạt được bưng lên, cộng thêm một món súp ngọt và một món súp mặn, nhìn trông rất phong phú, tiêu chuẩn vượt trên tiệm cơm bình thường, chỉ ngửi qua đã muốn ăn.

- Vất vả cho hai bác rồi.

Thấy món ăn phong phú như vậy, mấy người nhao nhao đứng lên tỏ vẻ cảm tạ.

- Khách khí, khách khí.

Cha của Mộc Uyển Dung cười khoát tay nói:

- Nhân lúc còn nóng ăn đi, chỉ là mấy món nhà hay ăn mà thôi, cũng không nấu món gì mới.

- Vậy đã khiến chúng con cảm thấy giật mình rồi.

Giang Hiểu Mai tựa hồ trước kia đã tới nhà của Mộc Uyển Dung mấy lần, cũng không xa lạ gì nên vừa cười vừa nói.

Nam Cung Vân thì hoàn toàn chưa quen thuộc, bất quá cũng không hề ngại ngần, cô ta lấy ra một túi giấy đựng một chai rượu vang nói:

- Đây là rượu vang lâu năm của nước Pháp, nghe nói là sản xuất năm 1903, hôm nay chúng ta thử xem rượu của chín mươi năm trước có hương vị như thế nào?

- Rượu đã cất gần trăm năm, cũng thực quý.

Cha của Mộc Uyển Dung nghe xong, cũng có chút kinh dị nói.

- Chỉ là thời gian lâu một chút mà thôi, cháu còn có một chút hoài nghi, rượu qua chín mươi năm có thể uống hay không? Diệp Khai lơ đễnh nói:

- Nếu như là rượu đế vậy cũng thật là trân quý khó được.

- Hẳn là không có vấn đề gì.

Nam Cung Vân rất tự tin, lấy dụng cụ mở rượu khui nắp chai.

Diệp Khai thấy thế, đã cảm thấy yêu nữ này khẳng định đã sớm uống qua rượu cùng loại, bằng không mà nói cũng sẽ không có lòng tin như vậy.

Quả nhiên, sau một lúc vặn thì nghe bộp một tiếng rồi nắp chai được rút ra, một luồng khói trắng bốc lên.

Rượu vang khác với rượu đế. Rượu đế lâu năm một khi mở nắp thì mùi rượu ngào ngạt nhưng trên miệng bình thì không có hiện tượng gì.

Nam Cung Vân thành thạo rót rượu cho mọi người, sau đó giơ ly nói:

- Uống loại rượu vang cũ này cần để tỉnh rượu mới tốt.

Giống như tiểu mỹ nhân ngủ say gần trăm năm, rượu vang cũng cần thời gian đến tỉnh lại.

Mọi người dựa theo cách Nam Cung Vân, bắt đầu lắc nhẹ ly rượu, nhìn xem chất rượu đỏ thẫm trong ly xoáy tròn, qua một lúc tựa hồ có mùi hương dịu nhẹ tỏa ra.

- Đã có thể uống được rồi đấy.

Nam Cung Vân nhìn nhìn rồi nói với mọi người.

Diệp Khai nâng ly rượu nhấp một ngụm, quả nhiên mùi vị khác với rượu vang đỏ bình thường, thực có ý vị của rượu cất giữ gần trăm năm, khác với rượu đế.

- Tựa hồ thật sự không tệ.

Diệp Khai nhấm nháp rồi nói.

Hắn đưa mắt nhìn, thấy mọi người không nói gì, hiển nhiên đang cẩn thận thưởng thức hương vị trong đó.

Chỉ thấy bốn mỹ nhân đang ngồi đó tuy đều đang phẩm rượu nhưng tư thế lại khác nhau.

Nam Cung Vân thần thái tự nhiên, tựa hồ cũng không đắm chìm vào mùi vị hấp dẫn, nữ vương khí mười phần.

Viết Thanh thì là hai tay nâng ly rượu, khép hờ hai mắt, tựa hồ muốn khơi gợi một số ký ức cũ trong hơi rượu.

Mộc Uyển Dung thì phong khinh vân đạm, bình thản nhìn vào ly rượu, thỉnh thoảng lại giơ ly nhấp một ngụm.

Còn động tác của Giang Hiểu Mai thì hơi kỳ lạ, cô ta sau khi uống một ngụm thì có một chút kinh ngạc nhìn sững vào ly rượu, giống như có tâm sự gì đó.

Nhưng là bất kể thế nào thì bốn mỹ nhân trước mặt đều hết sức thú vị, Diệp Khai nhìn qua một lần thậm chí có cảm giác tim đập thình thịch.

Nếu như nói nữ nhân là một quyển sách thì bốn mỹ nhân trước mặt hắn như bốn đại danh tác.

Diệp Khai nghĩ ngợi lung tung, không khỏi cười mỉm.

- Diệp Chủ tịch thành phố cười gì vậy?

Giang Hiểu Mai bị tiếng cười của Diệp Khai ngắt dòng suy nghĩ, cau mày hỏi vẻ không vui.

- Chẳng qua là nhớ tới một câu chuyện khoa học.

Diệp Khai nở nụ cười:

- Giống như nói để rượu vào trong thùng đun nóng sẽ biến thành thể khí không ổn định, mà thể khí này có thể gây tê, đồng thời khi hít vào sẽ gây cười, cho nên cũng xưng là khí cười.

- Chuyện này thì có quan hệ gì? Giang Hiểu Mai hỏi.

- Vừa rồi tôi nghĩ nếu như rượu vang đỏ niêm phong cất vào kho trên trăm năm cũng sinh ra khí cười, không biết càng thêm có thể làm cho người trầm mê vào đó? Diệp Khai vừa xoay ly rượu vừa cười nói.

Giang Hiểu Mai xì một tiếng:

- Làm sao có chuyện như vậy?

Bất quá bởi như vậy cô ta cũng dứt khỏi chuyện cũ, không trầm mê như lúc nãy.

Giang Hiểu Mai đúng là có cảm giác này, lập tức cũng có chút hồ nghi nếu như lúc nãy cô ta tiếp tục trầm mê thì chắc qua một hồi sẽ nghẹn ngào khóc rống lên, nếu như không phải Diệp Khai đột nhiên ngắt lời thì nhất định sẽ quấy rầy tửu hứng của mọi người.

Cô ta không khỏi nhìn lại Diệp Khai, thầm nghĩ trong lòng hắn là cố ý hay không?

Bất kể thế nào thì điều này cũng tránh cho cô ta khỏi xấu mặt trong bữa tiệc, Giang Hiểu Mai cũng nhìn Diệp Khai khá hơn một chút.

- Diệp Chủ tịch thành phố lúc này đây đi Châu Âu, chẳng lẽ là vì chuyện của Nam Cung đại tiểu thư?

Giang Hiểu Mai bỗng nhiên nghĩ tới điểm này, không khỏi lại hỏi.

Theo như suy nghĩ của cô ta thì gần đây thành phố Đông Sơn cũng không có giao thiệp gì với Châu Âu, khả năng duy nhất là từ Nam Cung đại tiểu thư đến từ Châu Âu rồi.

Lúc này Diệp Khai đến Mộc gia ăn cơm, cũng dẫn theo Nam Cung Vân, đủ để nói rõ một vài vấn đề, giữa hai người bọn họ có gì ăn ý, bằng không mà nói, Nam Cung Vân vừa chạy đến Đông Sơn đã xây từ thiện 50 trường trung học sao?

Hoặc là giữ hai người có gì đó mà người ngoài không thể biết.

Sau khi Giang Hiểu Mai hỏi thì đám Mộc Uyển Dung cũng nhìn cả về Diệp Khai. Dù là Mộc Uyển Dung hay Điền Thanh đều rất rõ ràng Diệp Khai có sức sát thương lớn với nữ nhân, một cô gái xinh đẹp như Nam Cung Vân ở trước mặt, nếu nói Diệp Khai không nghĩ gì thì cũng không quá có khả năng a?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK