Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi nghe mấy bác sĩ nói đã bị chấn động nghiêm trọng như thế, không chết cũng phải trọng thương, theo tình huống hôn mê lúc ấy của hắn mà xem, mặc dù có tỉnh lại cũng rất khó bảo toàn không có gì di chứng, thế nhưng theo cảm giác của hắn hiện tại, tình huống vẫn tương đối lạc quan, ít nhất không hề có chút cảm giác bất lương nào.

Diệp Khai được Sở đại tiểu thư cùng Chung Ly Dư đi cùng làm một ít kiểm tra, lúc này người trong nhà cũng đã chạy tới.

Chỉ chốc lát trong phòng bệnh đã chật ních các đại nhân vật.

Là cha mẹ của Diệp Khai, Diệp Tử Bình cùng Mạnh Chiêu Hoa nhất định là người đầu tiên chạy tới.

Nhìn thấy con trai không có vấn đề gì, toàn bộ thân thể đều hoạt động tự nhiên, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, kết quả kiểm tra toàn diện đều phi thường khỏe mạnh, hơn nữa cũng không có cử chỉ gì không bình thường, điều này làm cho bọn họ rốt cục được yên lòng.

- Ai, con trai, con thật làm cho mẹ sợ hãi!

Mạnh Chiêu Hoa không khỏi chảy nước mắt.

Chuyện xảy ra lần này xác thực làm Mạnh Chiêu Hoa hoảng sợ không nhỏ.

Nghe xong báo cáo tình huống ngày hôm đó, bà mới biết được con trai mình từ trên cầu lớn cao 50m rơi xuống sông, rơi vào trong dòng sông lạnh băng, theo bác sĩ nói với cường độ va chạm cao như vậy, có thể trực tiếp làm lục phủ ngũ tạng của người ta bị vỡ nát.

May mắn nội phủ của Diệp Khai chỉ bị tổn thương cực nhỏ, lần này kiểm tra kết quả cũng cho thấy những thương thế kia đã tự lành, thật làm cho người cảm thấy vô cùng may mắn.

Trên thực tế ở độ cao như vậy tự do rơi xuống ngay cả xương cốt cột sống cũng bị chấn động vỡ, sở dĩ Diệp Khai không bị tổn thương nghiêm trọng, chủ yếu là nhờ tác dụng giảm xóc phi thường trọng yếu của chiếc ghế ngồi.

Sở dĩ hắn bị thương chủ yếu là vì tinh thần hắn quá mức căng thẳng, hơn nữa hắn không có kinh nghiệm sử dụng dù bay, thời điểm rơi xuống không có áp dụng được tư thế ứng đối chính xác, cho nên mới bị thương, nếu như thay đổi là một lính nhảy dù lão luyện đoán chừng cả đánh rắm cũng không có một cái.

Kỳ thật những điều này đều là kinh nghiệm, thật giống như thuyền viên đi tàu ngầm, khi gặp phải tập kích phải rời xa chung quanh khoang thuyền, bằng không loại lực chấn động cường đại trực tiếp có thể cắt nát cả cột sống của người khác.

Diệp Khai chịu bị thương là vì hắn không có kinh nghiệm nhảy dù, không biết áp dụng phương thức tự bảo vệ mình cho chính xác.

- Ai, em đừng khóc, cũng may con trai không có chuyện gì!

Diệp Tử Bình vỗ vỗ vai vợ, kỳ thật tâm tình của hắn cũng có chút khẩn trương.

Khi nhận được tin con trai xảy ra chuyện, hắn mới ý thức được cảm tình của mình đối với con nhiều bao nhiêu, tuy rằng lúc ấy hắn cố gắng trấn định nhưng trong nội tâm khẩn trương thì không cách nào tiêu trừ, vất vả nuôi lớn đứa con, lại còn xuất sắc như vậy. Nếu như thật sự có chuyện không hay xảy ra, chính mình nên làm sao mới tốt đây?

Chuyện khác không cần phải nói, một phiến thiên địa tại thành phố Minh Châu của hắn có hơn phân nửa là do con trai hắn giúp đỡ đánh hạ xuống cho hắn.

- Con trai là thịt trong lòng em, em không lo lắng ai lo lắng?

Mạnh Chiêu Hoa hừ một tiếng, nhưng vẫn lau nước mắt, dù sao đang ở trước mặt mọi người, bà cũng nên khắc chế một chút, cũng may hiện tại Diệp Khai cũng không có chuyện gì.

- Thân thể của tiểu Diệp bí thư rất khỏe mạnh. Nếu là người bình thường bị thương tổn như vậy, dù sao cũng phải nằm hơn nửa năm tới một năm ah!

Hiện tại bác sĩ cũng cảm thấy có chút khó tin, lại kể lại tình huống của Diệp Khai cho mọi người nghe qua:

- Theo kết quả kiểm tra mà xem, thân thể của tiểu Diệp bí thư rất tốt, nhưng chúng tôi vì bảo hiểm nên đề nghị nằm viện chừng một tuần nữa để có thể cẩn thận tiến hành theo dõi quan sát, ngăn chặn di chứng xuất hiện.

- Không cần đi, tôi cảm thấy được mình không có vấn đề gì.

Diệp Khai nghe nói phải ở lại bệnh viện một tuần, ngay lập tức liền cảm thấy đau đầu.

Tuy tính tình hắn cũng không phải là người hiếu động, nhưng muốn hắn nằm yên trên giường bệnh cả tuần chẳng khác gì muốn giết hắn, huống hồ trong lòng hắn còn đang suy tính rất nhiều chuyện, làm sao thả xuống được đây?

- Phải nghe lời của bác sĩ đi!

Diệp Tử Bình lấy ra uy nghiêm của người làm cha, không cho cãi lời:

- Con thành thật ở lại trong bệnh viện cho cha, nếu như không nghe lời, cha sẽ nói cho ông nội con biết!

Tình huống giữa hai cha con họ có chút đặc biệt, quan hệ lẫn nhau lại phi thường hài hòa, cho nên Diệp Tử Bình cảm giác mình tựa hồ không ép được Diệp Khai, bất đắc dĩ đành chuyển chiêu bài của Diệp lão gia tử đi ra.

Diệp Khai phi thường tôn trọng ông nội Diệp Tương Kiền, làm sao cũng không khả năng dám cãi lời lão nhân gia.

Mọi người ở bên cạnh cũng ồn ào khuyên can, nhất định phải lưu Diệp Khai ở lại trong bệnh viện, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao cũng phải xác định Diệp Khai thực sự không có chuyện gì thì ra viện cũng chưa muộn.

- Được rồi, thật sự là sợ mọi người rồi.

Diệp Khai bất đắc dĩ đáp ứng, hắn nhìn chung quanh, liền phát hiện người trong nhà ngoại trừ Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử, còn có bác hai Diệp Tử Sơ còn ở tại Liêu Đông không gấp quay về, những người khác đều đã đến đầy đủ.

Hiện tại bác cả Diệp Tử Kiện đang đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ tổng tham mưu, gần trong gang tấc, tự nhiên là không vắng mặt, đang trò chuyện với bác sĩ chủ trị về tình huống của Diệp Khai, hiển nhiên là phi thường quan tâm.

Nhị lão gia tử thật sự rất muốn tới, nhưng vừa lúc gặp phải một hội nghị phi thường trọng yếu, thoái thác cũng không thích hợp, nhưng ông nghe nói Diệp Khai đã tỉnh lại, nên cũng không nóng nảy, chỉ phái Lê thúc tới, đại biểu cho ông thăm Diệp Khai, thuận tiện hỏi lại tình huống xảy ra ngay lúc đó.

Tuy thân thể Diệp Khai đã khôi phục nhưng không có nghĩa không tiếp tục đi truy xét chuyện này.

Sự cố lần này rõ ràng là ám sát có dự mưu, đã triệt để chọc giận nhị lão gia tử, ông đã mệnh lệnh Lê thúc phải nhất định truy xét cho ra chuyện này, nhất định phải tìm được thủ phạm sau màn, bằng không mà nói cơn giận này ông nuốt không trôi.

Sở đại tiểu thư đi theo một lúc sau, rốt cục nghe theo Mạnh Chiêu Hoa khuyên bảo đi về nhà, một mặt là báo cáo tình huống bên này cho Sở lão gia tử, một phương diện khác là cần trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Mấy ngày qua Sở đại tiểu thư xem như biết làm sao để chiếu cố được cho người bệnh, nhưng bản thân nàng cũng mệt tới ngất ngư, vành mắt cũng đã đen, Mạnh Chiêu Hoa đau lòng con dâu tương lai tự nhiên là bảo nàng đi về nghỉ ngơi.

Bên Chung Ly Dư thì đỡ hơn một chút, nhưng nàng còn rất nhiều việc của công ty cần xử lý, Diệp Khai cũng buộc nàng phải tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi, vạn nhất mệt mỏi bị bệnh thì phải tổn thất biết bao nhiêu.

Trong phòng bệnh dần dần yên tĩnh xuống, Diệp Tử Bình hỏi Diệp Khai:

- Rốt cục con đã đắc tội người nào, làm cho đối phương phải hạ độc thủ như vậy?

Từ thủ pháp của đối phương đi phân tích, đây nhất định không phải người bình thường có khả năng làm được, cho nên Diệp Tử Bình đối với việc này phi thường lo lắng, con trai đã lớn, ở bên ngoài lo sự nghiệp, đương nhiên đây là việc tốt, nhưng bởi nguyên nhân công tác nên chọc phải họa sát thân, đây nhất định làm người cảm thấy phiền não.

Ngay cả ủy viên Cục chính trị trung ương như hắn còn không gặp qua loại chuyện ám sát như vậy, nhưng con trai mới đạt tới cấp chính sảnh đã bị ám sát, chuyện này xác thực làm lòng người vô cùng xoắn xuýt.

- Con cũng không quá rõ ràng, người mà con đắc tội ở bề ngoài dường như là không ít.

Diệp Khai nghĩ tới chuyện này cũng cảm thấy đau đầu.

Từ sau khi trên đầu hắn bị đập trúng một chai rượu, lại có thêm hai mươi năm kinh nghiệm nhân sinh, Diệp Khai tiến hành đấu tranh với các đại nhân vật, đắc tội thật nhiều người, những người này cả cấp chính quốc đều có, có trời mới biết sự tình lần này là do thế lực nào trù tính đây?

- Bên tôi cũng tạm thời chưa có được tin tức gì, chỉ có thể trước tiên tra xét từ đầu mối của thiết bị cài trong xe, trong thời gian ngắn chỉ sợ không có đáp án gì đáng tin cậy.

Lê thúc ở bên cạnh lên tiếng.

- Chuyện này phải nhờ Thiên Chính vất vả nhiều một chút.

Diệp Tử Bình phi thường trịnh trọng nói với Lê thúc:

- Không tra ra độc thủ sau màn, trong lòng tôi thật sự không cách nào yên ổn.

- Diệp bí thư yên tâm, chúng tôi đã tổ chức nhân thủ tinh anh, bắt đầu truy tra việc này rồi.

Lê thúc gật đầu đáp.

Diệp Khai nửa nằm nửa ngồi trên giường, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền ra hiệu cho nhân viên y tế trong phòng bệnh rời đi, sau đó nói với Lê thúc:

- Cháu muốn cùng Lê thúc thương lượng một ít việc!

- Ah?

Lê thúc nhìn nhìn Diệp Khai, cảm thấy biểu hiện của tiểu tử này có chút quỷ dị.

Nhưng hắn vẫn ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai, nghe hắn thì thầm nói một trận.

- Cháu để cho chú làm như vậy, chỉ sợ là có chút không quá thích hợp đi?

Lê thúc cau mày nói:

- Tuy Cục tình báo khá đặc thù, nhưng cháu cũng không thể gọi chú tùy tiện đi vu hãm người khác, chuyện này không tốt.

- Cũng không phải muốn chú đi vu hãm người khác, chẳng qua là tìm một cái cớ tốt mà thôi, dù sao cháu đã bắt đầu động thủ đối phó hắn rồi, bên chú chỉ giúp tăng cường thêm một ít lá bài tẩy, cũng không phải muốn chú đi oan uổng người.

Diệp Khai cổ động.

- Hai người nói gì đó?

Diệp Tử Bình ở một bên nhìn qua, hỏi.

- Không có chuyện gì, Diệp ủy viên không cần tìm hiểu chuyện này đâu, đây là sự vụ bên trong quân đội của chúng tôi mà thôi ah.

Diệp Khai khoát tay chặn lại, không chịu cho lão tử của hắn biết rõ chuyện này.

- Hắc, cổ cổ quái quái, chú cháu hai người tự mình nghiên cứu đi thôi.

Diệp Tử Bình nhìn bộ dạng đang thâm trầm cân nhắc của Lê thúc, tự nhiên hiểu được chuyện hai người đang nói không thích hợp cho quá nhiều người biết rõ, vì vậy liền xoay người đi ra:

- Buổi chiều cha sẽ về Minh Châu, bên kia chồng chất một đống lớn công vụ rồi, mẹ của con sẽ lưu lại, chờ khi con không có chuyện gì thì mới về.

- Con đã không có chuyện gì rồi!

Diệp Khai ở phía sau kêu lên.

Nhưng Diệp Tử Bình không để ý tới hắn, đã rời đi.

- Lê thúc, chuyện cháu vừa mới nói chú nhất định phải giúp đỡ ah.

Diệp Khai năn nỉ Lê thúc:

- Lại không cần có chứng cớ gì, chỉ cần bên ngài có chút cách nhìn khuynh hướng là được rồi, đây cũng không tính là quá phận chứ?

- Kỳ thật cha con Cố Thành cùng Cố Binh cũng không phải không có hiềm nghi.

Lê thúc do dự một lúc sau, gật đầu nói với Diệp Khai:

- Đã như vậy chú giúp cháu thêm một mồi lửa vậy.

Nguyên lai chuyện Diệp Khai nhờ vả hắn cũng rất đơn giản, chính là lợi dụng sự kiện Diệp Khai bị tập kích lần này làm một chút chuyện, đem ngọn lửa dẫn lên tới trên người cha con Cố Thành.

- Dù sao cháu khẳng định cần phải xử lý hắn, đã như vậy cũng không quan tâm cho hắn thêm lá bài tẩy.

Diệp Khai nói với Lê thúc:

- Kỳ thật cháu đã từng cân nhắc qua, lần này bị tập kích chỉ sợ có chút quan hệ tới hắn, nói tới thế lực tại Long Thành, không có ai so qua được địa đầu xà như hắn.

- Nên có chừng mực đi, chú cũng chỉ có thể suy đoán giúp cháu mà thôi.

Lê thúc nói, hắn chịu đáp ứng hỗ trợ đã là chuyện hiếm thấy, đương nhiên không thể trông cậy hắn sẽ vu oan Cố Thành, làm như vậy thật quá bỉ ổi.

- Cảm ơn Lê thúc!

Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười:

- Ý nghĩ của cháu rất đơn giản, bất kể là có phải do hắn làm hay không, trước tiên chụp mũ hắn rồi hãy nói sau.

Nếu quả thật đem sự kiện Diệp Khai bị tập kích liên hệ tới cha con Cố Thành, như vậy phó bí thư Cố Thành nhất định sẽ lâm vào khốn cảnh, cho dù là nhóm người Cố lão sau lưng hắn cũng bất tiện nhúng tay bảo vệ hắn.

- Với tư cách là một đảng viên, với tư cách là một cán bộ lãnh đạo, là sẽ không đối mặt khó khăn mà thối lui, sẽ không bị các loại âm mưu quỷ kế hù ngã!

Diệp Khai vỗ bàn lớn tiếng nói.

Toàn bộ trong hội trường cơ hồ lặng ngắt như tờ, còn lại chỉ có một mình Diệp Khai không ngừng phẫn nộ lên án quát lớn.

- Trên xã hội bây giờ đúng là đủ loại cách nói, cái gì mà tiếng xe cứu thương vừa vang lên, một năm nuôi heo biến thành không; vào bệnh viện ở một lần, lương làm việc ba năm trống rỗng; mười năm cố gắng thành tiểu phú, một hồi bệnh nặng ngâm nước sạch; bệnh nhẹ kéo, bệnh nặng khiêng, bệnh tình nguy kịch chờ gặp Diêm Vương.

Diệp Khai vỗ bàn nói ra:

- Điều này nói rõ vấn đề gì? Bệnh viện mở ra để cứu người, hiện tại biến thành chỉ nhận tiền không cứu người, đây là chuyện bình thường hay sao?

- Vì sao Diệp bí thư lại phát hỏa lớn như vậy?

Ở bên dưới có người xì xào bàn tán, dùng thanh âm cơ hồ như thì thầm nói chuyện với nhau, không rõ Diệp Khai vì sao lại tức giận đến như thế.

- Còn không phải bởi vì lần trước ở trong bệnh viện gặp phải chuyện kia sao…

Có người biết rõ nội tình liền nói ra:

- Diệp bí thư đã tỏ vẻ chú ý, nhưng pháp viện thành phố vẫn ra sức khước từ không chịu lập án, rất rõ ràng là không muốn chọc việc lên thân, thế nhưng Diệp bí thư làm sao lại dễ dàng bị người qua mặt như vậy, bây giờ hắn đang muốn mượn thế phát huy thôi!

Diệp Khai cũng không lưu lại trong tổng quân y viện bao lâu, hắn chỉ ở hai ngày đã rời khỏi, trực tiếp quay về Long Thành.

Tính ra bắt đầu từ lúc hắn bị rơi xuống khỏi cầu đến rời khỏi tổng quân y viện, chỉ khoảng một tuần thời gian, rất nhiều chuyện đã tới thời điểm nên thấy được rõ ràng, hôm nay trong đại hội của cán bộ kỷ luật thanh tra toàn thành phố tụ họp chính là vì làm lớn mạnh thanh thế của Diệp Khai, vì làm ra hành động động viên cho bước kế hoạch tiếp theo của hắn.

Về sự tình Diệp Khai gặp tai nạn, không có nhiều người biết rõ, nhưng trong cao tầng Long Thành đương nhiên là không thể giấu diếm được nhiều người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK