Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi kiên quyết phản đối đề nghị hủy bỏ ủy ban cố vấn.

Sắc mặt Trần Lập Phương tái nhợt, đứng lên phát biểu.

Những người tham gia hội nghị khẩn cấp lần này ngoại trừ một ít dưỡng bệnh ở nhà thì gồm có hai vị phó chủ nhiệm, hơn hai mươi vị thường ủy và hơn một trăm bảy mươi vị uỷ viên, cơ bản coi như đủ. Tình huống như vậy cũng không gặp nhiều trong lịch sử thành lập ủy ban cố vấn.

Chuyện liên quan đến vấn đề tồn tại của ủy ban cố vấn và chế độ đãi ngộ của mọi người, mọi người cũng không thể thờ ơ.

Đồng chí Sở Phong dưỡng bệnh không tới, chủ trì hội nghị là Phó chủ nhiệm Hậu Đại Hải vẫn duy trì công việc hàng ngày. Tư lịch của Hầu phó chủ nhiệm khá cao, nhất là trong thời gian công tác tại mặt trận thống nhất từng có cống hiến kiệt xuất, trong công tác kiến thiết kinh tế cũng là một hảo thủ, thực sự là một đại lão uy tín.

Hầu phó chủ nhiệm không đồng ý với phát biểu của Trần Lập Phương, cặp mày trắng của ông khẽ nhướng lên, cất lên khẩu âm phương bắc quen thuộc:

- Hôm nay sẽ thảo luận vấn đề giải tán hay tiếp tục cho ủy ban cố vấn hoạt động, cần thảo luận kỹ càng. Mọi người đều có thể phát biểu, nói đúng sự thật. Ý kiến của đồng chí Lập Phương cũng có rất nhiều ủy viên khác đã nói nhưng xét theo góc độ khoa học thì hủy bỏ ủy ban cố vấn chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Một vị phó chủ nhiệm khác tên là Tôn Trạch Đào cũng cười nói:

- Sức khỏe tôi còn có nhưng bồi dưỡng thế hệ trẻ quan trọng hơn. Đám già chúng ta cũng không có chăm sóc cho bọn họ cả đời, lúc cần buông tay vẫn nên buông tay, nếu không bất lợi đến tính độc lập của đám trẻ. Cân nhắc từ phương diện này, cá nhân tôi ủng hộ huỷ bỏ ủy ban cố vấn.

Thấy thái độ của hai vị phó chủ nhiệm, một vị thường ủy cũng lên tiếng:

- Thiết lập ủy ban cố vấn là một giải pháp quá độ. Lúc ấy xét thấy tình huống trong đảng chúng ta có nhiều cán bộ cao tuổi nhưng không thể xử lý quá gấp nên mới lập ra ủy ban này. Lúc đó đồng chí Phương Hòa cũng nói qua, thiết lập ủy ban cố vấn là một giai đoạn quá độ cho các lãnh đạo trước lúc về hưu, khoảng qua hai khóa sẽ hủy bỏ. Tính theo thời gian cũng chừng mười năm, giờ coi như đến kỳ hạn rồi.

Ý của ông rất rõ, năm đó nói như vậy thì giờ không nên tiếp tục giữ lại ủy ban cố vấn. Đã qua hơn mười năm, đa số ủy viên trong ủy ban cố vấn đã trên dưới tám mươi tuổi, không cách nào đảm nhiệm công tác hàng ngày, hầu như ở nhà hay dưỡng bệnh, tồn tại ủy ban cố vấn không mang tính thực tế gì nên không bằng huỷ bỏ cho thỏa đáng.

Nhưng ý kiến phản đối cũng không ít, một số ủy viên cho rằng nhất định phải trẻ hóa cán bộ nhưng theo biện pháp trẻ hóa hiện giờ thì nhiều đồng chí sau khi thôi giữ vị trí lãnh đạo cũng chưa quá cao tuổi. Nhiều năm phấn đấu bồi dưỡng mới có được một cán bộ cao cấp, giờ còn đang sung sức lại không được cống hiến mà về nhà giữ cháu, điều này thật khiến nhiều người ấm ức.

Lý do của Trần Lập Phương cơ bản cũng thế, chỉ có thái độ của ông ta cực kỳ kiên quyết mà thôi.

Trần Lập Phương chợt phát hiện ra một vấn đề, một số ủy viên lúc trước kiên quyết ủng hộ ông ta, phản đối huỷ bỏ ủy ban cố vấn thì lúc này lại phân hóa. Một số im lặng không nói, một số phản đối yếu ớt, thậm chí một số cải biến thái độ, cho rằng huỷ bỏ ủy ban cố vấn là khoa học.

Tính qua thì số ủy viên phản đối huỷ bỏ ủy ban cố vấn chỉ có thể chiếm tối đa chưa đến ba phần số dự họp.

Trần Lập Phương chỉ lo hai vị phó chủ nhiệm sẽ cưỡng ép thông qua chương trình nghị sự, nhưng ông ta cũng không thể nào ngăn cản, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Đến khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của một vị ủy viên ngồi gần thì ông ta mới chợt nhận ra vấn đề ở đâu.

Nhất định là chuyện giằng co giữa lão Diệp gia cùng lão Trần gia gần đây đã truyền ra, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh lão Trần gia không tốt nên lần họp này không muốn ủng hộ ông ta.

Mọi người đều hiểu đạo lý quân tử không nhịn được việc nhỏ ắt nguy, lựa chọn như vậy là tất nhiên.

Dù sao Trần Lập Phương cũng còn nuôi chút hi vọng, đã có một phần ba ủy viên phản đối thì dù chương trình nghị sự được thông qua thì cũng không quá đồng lòng. Vì thế ông ta cho rằng tại hội nghị này chưa chắc sẽ có kết luận gì, hoặc là hai vị phó chủ nhiệm còn phải tiếp tục công tác duy trì đại cục.

Nếu nói như vậy, Trần Lập Phương vẫn có cơ hội thuyết phục đám ủy viên ủng hộ giữ lại ủy ban cố vấn. Kết quả lý tưởng nhất là đem ủy ban cố vấn biến thành một tổ chức vĩnh cửu như Ban Kỷ Luật Thanh tra.

Ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm của Hầu phó chủ nhiệm, cũng đánh giá thấp quyết tâm và lực lượng của nhân vật sau màn thôi động chuyện này.

- Năm đó đồng chí Phương Hòa tìm tôi nói chuyện, nói cho tôi biết trung ương đã quyết định thành lập ủy ban cố vấn. Vì muốn tôi chia sẻ gánh nặng với đồng chí nên đề nghị tôi giúp chủ trì công việc hằng ngày. Tôi đồng ý, cho rằng đây là sự phó thác của trung ương nên áp trận cho đồng chí Phương Hòa.

Hầu phó chủ nhiệm nhớ lại nói:

- Lúc đầu, nhân viên công tác bên cạnh tôi cũng không đồng ý với chuyện tôi lui về tuyến hai. Bọn họ bảo tôi đã trải qua được cách mạng văn hóa, thời gian công tác sau này còn ít, tinh lực còn nhiều, còn có thể cống hiến thêm một thời gian.

- Tôi đã giảng giải cho bọn họ, lùi ra là lựa chọn tự giác của một lão đảng viên. Làm việc ở tuyến hai là sắp xếp của đảng, đừng nên có cách nghĩ khác. Con cái cũng có lo lắng của bọn chúng, lo tôi quen làm việc giờ nhàn rỗi sinh bệnh. Tôi nói với bọn chúng là chỉ cần còn sống, tại vị hay không đều tận tâm tận lực cống hiến cho đảng. Hầu phó chủ nhiệm nói xong chú ý thấy rất nhiều lão đồng chí đều gật đầu, hiển nhiên là đồng ý:

- Mấy ngày trước đây, tôi với đồng chí Trạch Đào có tới chỗ đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong.

Nghe được câu này, mọi người lập tức dỏng tai. Có một số lão đồng chí phía dưới cúi đầu ngủ gà ngủ gật lại mở bừng mắt, hiển nhiên rất quan tâm tới thái độ của đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong.

Ý kiến của đồng chí Phương Hòa đã nói rõ từ mười năm trước, quan tâm chính thức của bọn họ là ý kiến của đồng chí Sở Phong. Dù sao ông mới là đương gia của ủy ban cố vấn, ý kiến rất quan trọng.

- Đồng chí Sở Phong nói với chúng tôi là cân nhắc đến tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ nên không làm nữa. Về phần tôi và đồn chí Trạch Đào thì thương lượng qua cũng nên lui xuống.

Hầu phó chủ nhiệm nói:

- Xét thấy chế độ cán bộ hưu trí của đảng đã hoàn thiện, thi hành thuận lợi, xét thấy ủy ban cố vấn đã qua hai khóa, đám ủy viên tuổi cũng đã cao, trên cơ bản hoàn thành giai đoạn quá độ nên chúng tôi đề nghị, sau khóa 14 sẽ không còn thiết lập ủy ban cố vấn.

Thái độ của đồng chí Sở Phong có lực ảnh hưởng rất lớn với rất nhiều người. Nghe Hầu phó chủ nhiệm thuật lại ý kiến của đồng chí Sở Phong thì thái độ của mọi người trên cơ bản đều rõ chuyện này không thể thay đổi.

- Để giải quyết tốt chuyện này, về vấn đề thể diện, tôi đề nghị chúng ta chủ động đề nghị huỷ bỏ ủy ban cố vấn.

Hầu phó chủ nhiệm nói.

Việc đã đến nước này, các lão đồng chí trước kia cũng không còn gì để nói, đều vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.

Trên thực tế, phần lớn các lão đồng chí có thể tiến vào ủy ban cố vấn đều đã trên bốn mươi năm tuổi đảng, tính nguyên tắc rất cao. Ý nghĩa tồn tại lớn nhất của ủy ban cố vấn kỳ thật chỉ là một cách vinh danh cống hiến của bọn họ.

Trung ương đã bày tỏ thái độ rõ ràng ủng hộ hủy bỏ ủy ban cố vấn, đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong lại được rất đông lão lãnh đạo trong đảng ủng hộ, mọi người tự nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

Sở dĩ có người phản đối cũng không phải vì tham quyền mà chỉ cảm thấy mất mặt, cảm giác chưa muốn già mà thôi.

Đã trải qua mười năm, đại bộ phận uỷ viên tuổi tác cũng đã rất cao, không còn quá coi trọng mặt mũi, ai dám cam đoan mình luôn có thể tỉnh táo? Chẳng phả như Thái Tổ lão nhân gia cả đời anh minh thần võ nhưng cuối cùng cũng phải tổng kết công ba tội bảy? Đây chính là nguyên văn lời của ông ta.

Đến thời điểm cần lui thì nên lui, sự nghiệp sẽ có người trẻ gánh vác, cũng không cần lo lắng thế giới thiếu ai mà hủy diệt.

Trần Lập Phương thấy đại thế đã mất, việc này đã không còn chỗ xoay trở nên cũng đành đồng ý.

Thấy đám thường ủy đều ủng hộ, Hầu phó chủ nhiệm cười nói:

- Mọi người vỗ tay coi như đã đồng ý, chuyện này quyết định như vậy đi.

Tan họp, Trần Lập Phương đứng dậy, đột nhiên cảm giác đầu óc quay cuồng, gần như sắp ngất, thư ký thấy thế vội vàng bước lên đỡ lấy sợ ông ta ngã.

- Không cần.

Trần Lập Phương quật cường hất tay thư ký, cứng rắn nói:

- Tôi còn chưa già đến mức cần người đỡ.

Thư ký xấu hổ đứng sang một bên, nhún vai bất lực.

Trần Lập Phương cực kỳ thất vọng với kết quả hôm nay, điều khiến ông ta thất vọng nhất là thái độ của đồng chí Sở Phong. Một khi hủy bỏ ủy ban cố vấn thì lực ảnh hưởng của đồng chí Sở Phong tất nhiên giảm nhiều, lão Trần gia trước kia có nhiều quan hệ với Sở hệ, chắc chắn tổn thất lớn nhất trong chuyện này.

Hơn nữa khiến Trần Lập Phương bất mãn là trước đó chưa hề nghe đồng chí Sở Phong có ý kiến gì.

Sau khi ra ngoài, Trần Lập Phương lại nhận được một tin tức chấn động, Trần Chiêu Vũ cũng đi tham gia hội nghị của Ban bí thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK