Lại lấy ví dụ , hiên nay khai thác vùng Phổ, Đông, sau khi chính phủ đầu tư tiền vốn xây dựng Nam , Phổ, Đại Kiều, thì có thể chuyển nhượng theo hình thức thu phí qua lại, sau khi chính phủ thông qua tiền thu về từ bán giá cao xây lại làm vốn để đầu tư vào quá trình xây dựng dự án Dương , Phổ, Đại Kiều.
Diệp Khai Nói,
- Trong quá trình này, không chỉ tiền vốn thuộc sở hữu nhà nước được tiến hành tăng giá, quan trọng hơn là chính phủ dựa vào số vốn có hạn để tăng nhanh xây dựng cơ sở hạ tầng, có thể bảo đảm sự phát triển ở mức cao nhất cho dự án Phổ, Giang, Đông, Khu.
- Cách nghĩ này của con rất hay đấy. Diệp Tử Bình nghe xong những lời của Diệp Khai lập tức ngồi thẳng người lên, có thể thấy rõ là đã bị suy nghĩ của Diệp Khai tác động.
Trên thực tế, Diệp Tử Bình cũng phải đối mặt với những vấn đề tương tự ở thành phố Minh Châu.
Mặc dù nói là thông qua chính sách cho thuê đất, chính quyền thành phố thu về được rất nhiều tiền, hoàn toàn có khả năng làm các dự án xây dựng thành phố với quy mô lớn, nhưng tiền vốn cũng chỉ có hạn, cũng sẽ có ngày cạn kiệt, ví dụ như công trình xây dựng cầu vượt, cái công trình lớn mà hiển nhiên nên là do chính quyền đầu tư chắc chắn phải dùng tiền đẻ làm, không thể thoái thác trách nhiệm được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục làm như vậy thì áp lực đối với chính phủ chắc chắn là cực kì lớn.
Cách mà Diệp Khai đưa ra đúng là rất mới, rất sáng tạo, cũng rất có khả năng làm cho tiền vốn tăng giá trị, đồng thời khi đầu tư vào các công trình cần thiết nhất còn tốt hơn nhiều so với việc bán đất.
Điều quan trọng hơn nữa là, trong quá trình chuyển nhượng một bộ phận hay toàn bộ cổ phần thuộc sở hữu nhà nước, tài sản thuộc sở hữu nhà nước của hình thái tư bản chưa hề do vậy mà bị sói mòn hay bị xâm hại. trái lại, do nguồn vốn thuộc sở hữu nhà nước ngày càng được tối ưu hóa mà làm cho công năng mà nó phát huy được càng rõ rệt hơn, hiệu quả cũng nâng cao hơn.
- Biện pháp của con bố phải tiếp thu mới được, việc này mà làm ổn thỏa, bố sẽ ghi công của con. Tâm trạng của Diệp Tử Bình rất tốt, vui mừng nói với Diệp Khai.
- Được ạ, thế con xin dự chi trước nhé.
Diệp Khai lập tức nói.
- Bố chịu trách nhiệm trong vòng 2 năm đưa Tạ Quân Ngọc đề bạt lên làm
Hội trưởng, 4 năm sau nữa con phụ trách đưa cô ấy lên làm thứ trưởng.
- Không mang theo đi như vậy à? Con nghĩ đến lúc đó ba có được thực lực như này không?
Diệp Tự Bình nghe xong bỗng giật nảy người.
Lãnh đạo cấp tỉnh thì không phải là nhỏ rồi, cứ cho là ông ấy thành viên Uỷ ban Thường vụ Quốc hội cũng muốn cố gắng tranh đua công bằng, nhưng hiện tại mới bước vào con đường chính trị mà thôi, cứ cho là một người lý lịch kém nhất sau 7 năm trở thành Uỷ viên chính trị có thâm niên, vậy chưa hẳn có thể chi phối hình thái phát triển.
Đến lúc đó ông Diệp chắc chắn là về hưu rồi, lời nói chưa chắc có uy lực nữa, vì vậy trong lòng Diệp Tự Bình có chút băn khoăn, không biết bản thân mình đến lúc đó có thể ngồi vững cái ghế đó không nữa?
- Ba à, ba cũng không cần tự xem thường mình đến thế, kẻo đến lúc đó cờ nhà họ Diệp tuyệt đối sẽ không đổ xuống đâu.
Diệp Khai nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của ba mình bèn mỉm cười an ủi ông ấy:
- Mục tiêu của chúng ta là sau10 năm sẽ đưa ba vào Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, đây là dự định tốt nhất và cũng ổn thỏa nhất, nhưng trước đó, dòng họ Diệp mình phải bồi dưỡng một lực lượng thật mạnh, đến lúc đó chúng ta không chỉ là một nhà chiến đấu mà là cả một lực lượng đông đảo cùng phấn đấu vì mục tiêu chung! Nếu như bấy nhiêu người chúng ta mà không quyết chọn ra được 1 Lãnh đạo cấp tỉnh, vậy há chẳng phải đã lãng phí thời gian 7 năm này sao?
Nghe Diệp Khai nói vậy Diệp Tự Bình không kìm được nhất thời xúc động.
Diệp Khai nói quả thật rất có lý, có lý ở chỗ một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, chỉ với mấy người nhà họ Diệp rõ ràng không đủ sức, cho dù có 3 Uỷ viên Bộ chính trị thì đã sao nào, vẫn là phải dựa vào sức mạnh quần chúng mới nên chuyện được.
Bây giờ nhân dịp Diệp lão gia còn trong Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, vừa ở vị trí đức cao vọng trọng đồng thời hai lĩnh vực quân sự và chính trị đều là người nàh họ Diệp chủ trì đại cuộc, đây là một cơ hội rất tốt. Mấu chốt là ở chỗ phải tuyển chọn và bồi dưỡng những cán bộ ưu tú, đợi đến sau khi đội ngũ này trưởng thành thì cái cây cổ thụ Diệp gia sẽ càng rễ sâu cây tốt khó mà đổ được.
- Thành phố Minh Châu bên này, những cán bộ đáng được bồi dưỡng có được vài người.
Diệp Tự Bình nói.
Hiện nay, Lãnh đạo cấp tỉnh thuộc phe nhà họ Diệp dĩ nhiên chính là Tổng thư ký Thành ủy Hà Thiên Lâm, điều này có thể tin tưởng được, nhưng một vài vị khác thì không biết được, bởi vì tình hình bên này khá phức tạp, cũng không loại trừ sự tồn của gian trá, vì thế đối với việc bản thân chính là cán bộ Lãnh đạo cấp tỉnh Diệp Tự Bình chỉ đành liên hợp nhưng cũng không dám hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Đương nhiên rồi, sắp đến ngày thăng chức Lãnh đạo cấp tỉnh và có thể được đào tạo trọng điểm, điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Hai vị quan lớn Lãnh đạo cấp tỉnh có thể được đào tạo trọng điểm ở thành phố Minh Châu kỳ thực đã là rất tốt rồi.
Trên thực tế, về mặt này Diệp Khai cũng có tính toán của riêng mình.
- Thánh Vương Tân Khu của ta có thể trở thành cơ sở cán bộ hậu bị của thành phố Minh Châu chuyên đào tạo cho thành phố Minh Châu những cán bộ cấp sở và các phòng ban chính để làm thế hệ cán bộ tiếp theo, tiến hành bồi dưỡng đến trọng điểm.
Diệp Khai nói với Diệp Tự Bình.
- Biện pháp này rất hay.
Diệp Tự Bình rất ủng hộ suy nghĩ này của Diệp Khai .
Thánh Vương Tân Khu là một khu cải cải cách khoa học kỹ thuật cao mới được thành lập, có thể nói Diệp Khai một tay che trời, những cán bộ chủ chốt ở đây đều là do ông ta tự mình tuyển chọn, hầu hết đều là người dòng họ Diệp làm cốt cán.
Những người này rèn luyện ở Thánh Vương Tân Khu 2 năm, sau đó cùng đến Minh Châu, thăng quan 1 cấp. Vậy là đã có một loạt các quan viên cấp sở trưởng hoặc sở phó rồi. Cho dù là một lần đưa đến mười mấy người, nếu cứ 2 năm một đội ngũ như vậy thì chỉ cần trong thời gian Diệp Tự Bình nhậm chức ở thành phố Minh Châu cũng có thể đào tạo năm đội ngũ hoàn chỉnh rồi.
Sáu bảy mươi vị quan cấp sở trưởng hoặc sở phó chắc chắn thường là lực lượng rất mạnh, hơn nữa trong số những người này rất có thể sẽ có vài người lên đến chức quan lãnh đạo cấp tỉnh trong thời gian Diệp Tự Bình giữ chức ở Minh Châu.
Điều này sẽ gây ra hậu quả như thế nào đây? Cả cái thành phố Minh Châu e là đều sẽ trở thành vườn sau của Diệp gia mất.
Mà như mọi người đã biết, thành phố Minh Châu thời gian qua là nơi cho ra nhiều nhất các cán bộ lãnh đạo Trung ương.
- Nói như vậy Thánh Vương Tân Khu ở gần bên thành phố Minh Châu quả nhiên là có lợi, mà Thánh Vương Tân Khu thuộc tỉnh Giang Trung, cũng là một lợi thế.
Chỉ trong nháy mắt Diệp Tự Bình đã đoán ra được dụng ý của Diệp Khai rồi.
Chính bởi vì Thánh Vương Tân Khu là trực thuộc tỉnh Giang Trung, nên Diệp Khai bất kể ở đây làm loạn, dùng người chỉ chọn người thân tín thế nào cũng được , đao to búa lớn thế nào cũng xong, đều là chuyện của tỉnh Giang Trung, thế nào cũng không trách tội lên đầu Diệp Tự Bình được. Giả sử nếu Thánh Vương Tân Khu sáp nhập vào Minh Châu thì không thể tự do tự tại như này được.
Hơn nữa, hiện nay Thánh Vương Tân Khu đang ở vào thời điểm thăng tiến phát triển, thành tích làm việc trong khi tại chức của các quan lại không tồi, vì vậy cũng tạo nền tảng tốt cho những người này sắp vào thành phố Minh Châu, mà Thánh Vương Tân Khu lại rất gần với thành phố Minh Châu, lại có thể để những cán bộ này sớm nắm bắt được tình hình động thái của thành phố này, làm tốt công việc này để tiện cho lúc đến đó nhận bàn giao công việc.
- Bây giờ ba thấy không phục con không được rồi, con rất may mắn vì được làm con trai ba đấy, dòng giống nhà họ Diệp ta rất tốt đấy.
Diệp Tự Bình xúc động muôn phần nói.
- Đây đều là do sự cố gắng nỗ lực mà thành chứ giống tốt thì có liên quan gì đâu ạ?
Diệp Khai trừng mắt lên nói.
Nếu nói dòng giống nhà họ Diệp tốt như vậy thì ít nhất Diệp Kiến Hoan nên đảm nhận vai trò người tiếp quản ngọn cờ lực lượng chính trị nhà họ Diệp chứ, Diệp Khai cũng không cần phải hao tâm tốn sức như vậy.
Những việc quan trường hỗn loạn như này mặc dù đối với Diệp Khai mà nói thì không phải là áp lực gì quá lớn, nhưng dù sao cũng có sự bó buộc về thân phận, nếu không thì chỉ cần dựa vào tài năng của mình kiếm chút tiền, bao mấy cô gái, ăn chơi đàn đúm đó đây chẳng phải là nhẹ nhõm thoải mái biết bao sao?
Đâu có như bây giờ, không những phải thành bè lũ xu nịnh, mà còn phải vắt óc suy nghĩ làm sao đoán biết kẻ khác? Đồng thời còn phải chuẩn bị sẵn đường thoát cho mình bằng không không biết khi nào sẽ bị kẻ khác ngấm ngầm hãm hại, thật lòng không dễ chút nào.
- Quan hệ giữa con và con gái nhà họ Tạ bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?
Diệp Tự Bình nhìn Tạ Ngọc Quân đang tán gẫu với Mạnh Chiêu Hoa, ông cảm thấy thực ra con nha đầu này cũng rất được bèn dò hỏi con trai.
- Cô là người có cái tai rất thính đấy, từng luyện nội công nữa.
Diệp Khai trả lời.
Diệp Tự Bình quan sát một lát, quả nhiên phát hiện cái đầu nhỏ nhắn của Tạ Ngọc Quân hơi nghiêng nghiêng và đong đưa một chút, rõ ràng là cô ấy đã nghe được cuộc nói chuyện ở bên mình, không nhịn được ông cười cười rồi nói:
- Bỏ đi, chuyện riêng của con ba cũng không quản nhiều nữa, dòng giống tốt như vậy, thì không lý nào không phát triển rộng rãi, chỉ là con gieo giống ở đâu thì trong lòng phải xác định cho rõ, không đến lúc đột nhiên lại có đứa trẻ ở đâu chạy đến gọi ba thì ta hoàn toàn choáng váng không chịu nổi đâu đấy.
- Mấy lời này của ba đúng là già mà không đúng đắn.
Diệp Khai tức giận nói
- Tuy nhiên cao thủ như con đây đã luyện tinh hóa khí rồi, nếu muốn có con cũng phải đợi sau khi chuẩn bị kỹ càng mới được, ba cũng không cần phải lo bọn trẻ con đến nhận bừa người thân đâu, đó là chuyện không thể nào.
- Luyện tinh hóa khí thật không đấy?
Diệp Tự Bình ngạc nhiên nói.
- Đại khái là thật rồi, còn về tình huống cụ thể bây giờ con chưa rõ, chỉ có thê nói khả năng là như vậy.
Diệp Khai trả lời
- Con là cao thủ á?
Diệp Tự Bình không tin điều này. Mấy năm nay Diệp Khai sống như thế nào ông đều nắm rất rõ.
Mặc dù mấy năm nay, Diệp Khai quả thật là có chút khả năng đưa ra được những quyết định then chốt, tất cả các phương diện đều khiến người khác phải trầm trồ. Nhưng từ bé nó không luyện căn bản gốc rễ của công phu, vậy làm sao bỗng chốc lại thành cao thủ được? Càng không thể nói gì đến luyện tinh hóa khí.
- Con tốt nhất là nên an phận giữ mình một chút, mặc dù là trong thành phố quả thật có một vài đại sư công phu gì đó, nhưng trước giờ ba đều không tin mấy thứ đó…
Diệp Tự Bình ân cần dạy bảo Diệp Khai
- Không chỉ có ba không tin mà ông của con cũng không tin, mấy loại đại sư này về cơ bản toàn là lừa đảo, hoặc là những kẻ dụng tâm kín đáo, tốt hơn hết là con chỉ đứng từ xa mà nhìn thôi, đừng có luyện công phu không rồi lại tẩu hỏa nhập ma đấy, đến lúc để ba phải khóc con thì không kịp nữa rồi.
Diệp Khai nghe nói vậy thì cười, anh thuận miệng nói vậy mà làm Diệp Tự Bình lo lắng cả buổi, tuy nhiên qua chuyện này anh cũng cảm thấy rất rõ sự quan tâm của ba đối với mình, thế là anh ấy nói
- Ba cứ yên tâm, con chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ba xem da mặt con nha đầu nghe trộm đó có phải là dày lắm không?
Diệp Tự Bình nghe anh ấy nói vậy liền chuyển ánh nhìn sang khuôn mặt Tạ Ngọc Quân. Quả nhiên thấy sắc mặt cô ta có đỏ lên chút thật, chắc chắn là bị Diệp Khai nói nên ngại quá rồi. Cô ấy nghe trộm thấy bên này nói đến vấn đề gì mà luyện tinh hóa khí, lại bị Diệp Khai thuận miệng trêu chọc nên hơi xấu hổ ngại ngùng.
- Lẽ nào con bé này có thể nghe thấy rõ ràng câu chuyện của ba con ta thế à?
Diệp Tự Bình trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Chỗ ở của Diệp Tự Bình tự nhiên vốn đã rất lớn rồi, khoảng cách giữa bọn họ khéo phải xa đến những 20 mét chứ chả chơi, ở giữa còn có tiếng TV đang bật khá to làm nhiễu. Khó mà tưởng tượng được trong điều kiện như vậy mà Tạ Quân Ngọc vẫn có thể nghe rõ cuộc nói chuyện thì thầm của hai cha con ông.
- Người luyện công phu có giác quan thứ 6 rất nhạy cảm, thậm chí còn có những khả năng thần thông giống như thần tiên vậy, đây không phải điều mà người thường có thể làm được.
Diệp Khai thấy bộ dạng khó tin của ba mình liền nói
- Vì vậy ở chỗ nào mà mình không quen thuộc thì không được ăn nói tùy tiện thoải mái, ít nhất nếu là những vấn đề nhạy cảm thì cũng có thể giữ bí mật được, bởi vì không chỉ là tai mach vạch rừng mà thậm chí còn có thể xảy ra những chuyện thị phi không hợp với lẽ thường.
- Thụ giáo đấy. Diệp Tự Bình cười cười lấy tay xoa xoa ấm tra bên cạnh dù là nó đã nguội rồi.
Tạ Quân Ngọc lúc này đang đàm luận với Mạnh Chiêu Hoa về vấn đề sức khỏe. Cô ấy cũng có chút bản lĩnh đấy, dù sao lúc cô theo đại sư phụ của Trung cục cảnh sát học nghệ cũng có nghiên cứu về vấn đề Đông y và bảo vệ sức khỏe gì đấy, cũng có chút đạo hạnh, ít nhất đủ để làm Mạnh Chiêu Hoa thích thú với những lời cô nói.
Chỉ là lúc này Tạ Quân Ngọc nghe thấy Diệp Khai đang ở đằng kia trêu chọc mình, trong lòng thấy có chút căm hận, đang nghĩ xem nên làm thế nào để phản công lại anh ta, để cho anh ta biết phó chủ nhiệm Tạ không phải là quả hồng mềm yếu mặc cho kẻ khác vuốt ve trêu chọc.