Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở cừa phòng vệ sinh, lấy một chiếc khăn lông, dấp nước lạnh sau đó quay lại, hơi nghiêng người ngồi trên giường, sau đó giúp Bùi Quân Thu lột chiếc tất chân xuống.

Hai đùi trơn bóng, trắng nõn của Bùi Quân Thu lộ ra ngoài, chân cũng tròn, trơn láng, nhất là móng chân sơn mày đỏ tía, nhìn rất bắt mắt.

Diệp Khai nhìn, cũng không khỏi hơi ngây ngẩn ra, sau đó liền nắm lấy một bên chân, dùng chiếc khăn lạnh thoa xuống dưới cổ chân.

- A…

Bùi Quân Thu thấy chợt lạnh, không khỏi khẽ rên một tiếng.

- Thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?

Diệp Khai quan tâm hỏi thăm.

- À, hình như cũng khá hơn một chút rồi.

Bùi Quân Thu đáp lại.

- Để tôi giúp cô mát xa một chút.

Diệp Khai nói xong liền bắt đầu dùng tay đặt trên khăn lông, abwst đầu trượt lên xuống hai beenc ổ chân của Bùi Quân Thu, giúp cô nàng khai thông kinh mạch khu vực mới bị thương.

Bùi Quân Thu cảm thấy rất thoái mái, có cảm giác ấm áp không nói nên lời, không khỏi khép hờ mắt lại.

- Tổng giám đốc Bùi…

Diệp Khai bỗng nhiên dừng động tác lại, có chút kỳ quái nhìn Bùi Quân Thu.

- Làm sao thế?

Bùi Quân Thu mở to hai mắt nói.

- Hình như bôi nhầm rồi…

Diệp Khai nhìn Bùi Quân Thu nói:

- Hình như cô bị trật chân trái cơ.

- Anh cố tình phải không...

Bùi Quân Thu cũng không phải bực tức hay e thẹn gì cho cam, giơ chân đá thẳng tới.

Diệp Khai ngồi bên giường, không ngờ Bùi Quân Thu lại phản ứng mạnh đến vậy, nhất thời mất cảnh giác, bị đạp ngã thẳng xuống gầm giường.

May mà sàn nhà là gỗ thật, còn rải một tấm thảm lông cừu khá dày, Diệp Khai da thô thịt dày, bị ngã xuống sàn cũng chẳng có cảm giác gì, ngược lại còn thấy khá thoải mái. Hắn dang rộng tay chân, ngửa mặt nằm trên thảm.

Bùi Quân Thu đạp hắn xuống đất xong, cũng hơi hối hận, thấy Diệp Khai nằm bất động, cô liền lo lắng.

- Này, anh không sao chứ?

Bùi Quân Thu ngồi dậy, húc chân vào cẳng chân Diệp Khai.

Diệp Khai vẫn không có phản ứng gì, cứ nằm ỳ ra đó như lợn chết.

Bùi Quân Thu tưởng mình đã gây thương tích cho Diệp Khai, bèn không khỏi bối rối.

Cô nhảy khỏi giường, ngồi lên người Diệp Khai, vỗ vào mặt hắn:

- Nè, không sao chứ? Đừng có giả chết, anh đang dọa ai biết không hả?

Cơ thể Bùi Quân Thu mềm mại mà ấm vô cùng, quần áo cũng rất mỏng, đôi chân dài đã cởi bỏ legging như dính chặt vào bụng Diệp Khai, cọ qua cọ lại.

Diệp Khai nằm đấy đã thấy chỗ bị cọ xát đó sắp không chịu nổi được, đến mức từ từ ưỡn lên.

- Hả?!

Bùi Quân Thu chợt được gã đàn ông đã “lên” nhấc lên cao, ban đầu chưa thấy gì lạ, đến khi đột ngột nhận ra, cô nhảy bắn lên, mặt đỏ như say rượu.

Xì...

Lúc này, Diệp Khai hít một hơi lạnh ngắt thật sự.

Lúc Bùi Quân Thu nhảy lên, rủi thay lại đạp phải chỗ nhạy cảm của hắn. Tuy chỉ để chân trần, lại chưa đạp trúng vị trí, nhưng hắn cũng đau điếng người, nhất là hắn lại còn đang hưng phấn.

Diệp Khai liền khom lưng ngồi dậy, sắc mặt khó coi cực kỳ, nghiến răng trợn trừng mắt.

- Anh không sao chứ... Ai bảo anh dọa em...

Bùi Quân Thu cũng cảm thấy chỗ vừa đạp phải có vấn đề, nhưng lúc này đầu óc cô cũng vô cùng rối rắm, nói năng loạn cả lên.

- Anh không sao thì tự nhiên ưỡn lên dọa em làm gì?

- Không đến mức gãy luôn chứ...

- Gãy thì em đền chứ ai!

Diệp Khai nổi đóa.

- Đạp đâu không đạp lại đạp chỗ đó. Nhỡ mà em đạp trúng thì cuộc sống hoa hồng của anh về sau còn hy vọng nào nữa?

- Chắc là không sao đâu nhỉ...

Bùi Quân Thu lắp bắp hỏi.

- Em không biết tự xem à...

Diệp Khai trừng mắt nhìn cô.

- Anh dám đưa, thì em dám nhìn!

Bùi Quân Thu bạo gan nói, đôi mắt liếc nhìn Diệp Khai có đôi phần thú vị.

Ánh mắt giữa hai người như tóe lửa đến nơi.

Vốn đã có chút ám muội, chỉ là hai người luôn kiềm chế. Nhưng hôm nay, dưới tình hình này, hình như lại có khả năng mất kiểm soát.

- Là em muốn xem đấy nhé.

Diệp Khai cũng giận đến nóng ruột.

Có thể là do kìm nén quá lâu, cũng có thể là do hắn vốn đã có tình cảm đặc biệt với Bùi Quân Thu. Hình như từ sau khi hắn giúp Bùi Quân Thu thoát khỏi tay của hai ông chú đê tiện kia, trong tiềm thức, hắn đã xem Bùi Quân Thu là người phụ nữ của mình.

Có điều, suy nghĩ này lại không thể nói rõ, nên giữa hai người vẫn cứ luôn mập mờ như vậy.

Mãi đến hôm nay, cuối cùng thì họ cũng không khống chế được nữa.

- Hả?!

Bùi Quân Thu không ngờ, Diệp Khai lại cho cô nhìn thật.

Ngay tức thì, gã này liền phô bày trước mắt cô, gật đầu nhìn cô hơi gian manh, đầu óc Bùi Quân Thu lập tức đông cứng lại.

Tròn mười giây sau, Bùi Quân Thu mới phản ứng lại, cô hét toáng lên che mắt lại.

- Tâm lý đà điểu!

Diệp Khai không kìm được lắc đầu bảo.

Rất nhiều cô gái đều như vậy, cho rằng nếu che mắt đi, thì chẳng có gì xảy ra hết, suy nghĩ này đúng là quá ngây thơ.

Bùi Quân Thu nhắm mắt lại, cảm giác được Diệp Khai đang ôm mình lên đặt xuống giường, rồi cởi bỏ hết quần áo mình, chỉ để lại mỗi nội y.

Chính vào lúc Bùi Quân Thu đang rối như tơ vò, không biết tiếp theo nên làm gì, thì đột nhiên phát hiện Diệp Khai đã rời giường.

Ủa?

Bùi Quân Thu ngơ ngác, len lén giở ngón tay ra liếc nhìn, thì thấy Diệp Khai đang cầm remote bật ti vi.

- Sao đây là tin chính, chủ tịch nước cùng…, đã đi thăm các đồng chí cũ trước đêm giao thừa...

MC trên ti vi đang đọc tin tức tròn vành từng chữ một cách chuẩn mực.

Sắp đến tết rồi, các lão đạo đang đi thăm hỏi cấp dưới, lịch trình kín mít, gần như ngày nào cũng có thể thấy bọn đồng chí Giang Thành và ông Diệp đi thị sát và thăm hỏi khắp nơi, thậm chí còn liên tiếp điều bộ đội đi cùng.

Bùi Quân Thu cảm thấy rất quái lạ, thân hình, nhan sắc cô phải nói là hiếm có, tuy lớn hơn Diệp Khai vài tuổi, nhưng phong thái mê hoặc này chỉ mặc mỗi nội y, không thể nào lại không khiến hắn ngó lơ được?

Chẳng lẽ, vừa rồi hắn bị giẫm thành “có vấn đề” rồi?

Đang nghĩ ngợi lung tung, cô liền thấy Diệp Khai quay người lại, trống trơn trống hoác, không mặc gì hết. Nhưng lại có thể nhìn ra, dáng vóc Diệp Khai đúng là khá đẹp, không có một chút thịt thừa. Tuy không thuộc hàng đàn ông cơ bắp, nhưng thể hình vừa phải này lại có cảm giác đầy sức mạnh, khiến Bùi Quân Thu hơi động lòng, tận sâu nội tâm cũng thầm so đo hơn thiệt.

- Anh bật ti vi làm gì vậy?

Bùi Quân Thu kéo tẩm thảm bên cạnh lại che lên người.

- Bật ti vi thì dĩ nhiên là nghe thời sự rồi.

Diệp Khai bước đến trước mặt Bùi Quân Thu, phô bày cả cơ thể trước mặt cô không chút ngại ngùng, rồi lại gian xảo nói:

- Tiếp theo đây, động tĩnh có thể sẽ hơi lớn một chút.

- A...

Bùi Quân Thu kêu lên một tiếng, đã thấy Diệp Khai luồn vào trong tấm thảm.

Ngay sao đó, Bùi Quân Thu đã cảm thấy mình bị Diệp Khai đè cứng, cuộn dưới tấm thảm. Nội y của cô cũng bị kéo xuống, rồi bị Diệp Khai vứt xuống sàn.

- Ư...

Cảm giác được vùng ngực đã nằm ngọn trong miệng Diệp Khai, Bùi Quân Thu như thoáng thấy có luồng điệt xẹt ngang qua não, hai cẳng chân quấn vào nhau, người ưỡn thẳng, mũi chân đạp lên giường, hất một cái gối trên giường xuống đất.

Trong tầm mười mấy phút, Bùi Quân Thu cảm thấy như mình đã bị Diệp Khai nhu hóa rồi. Người cô mềm nhũn, da thịt ửng hồng, xương cốt như rã rời, bị Diệp Khai chi phối tới mức này, hoàn toàn không còn ý thức tự chủ nữa.

Giữa hai chân ngứa ngáy khó chịu, thình lình có thứ gì đó âm ấm trào ra, đầu óc cô mất ý tức trong một thoáng.

Đợi đến khi ý thức của Bùi Quân Thu trở về với cơ thể, thì đã nhìn thấy Diệp Khai chợt thò đầu ra từ dưới tấm thảm, mỉm cười nhìn mình, rồi lại giơ ngón giữa tay phải ra một cách gian xảo, huơ huơ trước mặt Bùi Quân Thu. Ngón tay hắn hơi ướt, hình như còn có một giọt nước óng ánh.

- Sao lại thế này, cứ như em đã chết một lần rồi ấy.

Mãi lâu sau, Bùi Quân Thu mới yếu ớt nói.

Cảm giác vừa đến với cô rất lạ kỳ. Đó là cảm giác như giật điện vừa đau đớn, lại vừa sung sướng, đem lại cho cô trải nghiệm toàn thể, khiến cô chỉ muốn xé toạc ga giường, nhưng lại không thấy kháng cự được cảm giác đó ập đến.

- Thế mà cũng chết à?

Diệp Khai khom lưng, nhìn vào mắt Bùi Quân Thu, cười nói:

- Tiếp theo đây mới là kịch hay.

- Em thấy hơi sợ.

Bùi Quân Thu khó khăn lắm mới trút ra được chút sức lực, vòng tay ra sau lưng Diệp Khai, siết chặt lấy vai hắn, giọng nói căng thẳng.

- Đừng sợ, chuyện này vui lắm đấy.

Diệp Khai dỗ dành.

Hắn ma sát cơ thể mình vào trước ngực Bùi Quân Thu, và cảm giác được nhũ hoa của Bùi Quân Thu đã có phản ứng căng lên. Dưới sự kích thích đó, một mùi hương cơ thể xộc vào mũi Diệp Khai.

Rất rõ ràng, sau những lời vỗ về của Diệp Khai, Bùi Quân Thu đã động tình hoàn toàn rồi.

- Anh đã mưu tính trước cho ngày này từ lâu lắm rồi đúng không?

Bùi Quân Thu cảm thấy cơ thể Diệp Khai đang mơn trớn dưới bụng mình, cô kháng cự cảm giác như điên loạn này, vung một tay ra chắn lấy người Diệp Khai, không cho hắn đưa vào.

- Chắc vậy, lần đầu của em cũng đã dành cho anh mà.

Diệp Khai đáp.

Đã đến lúc này rồi, Diệp Khai cũng không nhịn được nữa, còn lòng dạ nào mà truy cứu vấn đề này với Bùi Quân Thu. Hắn cọ xát người mình trên tay Bùi Quân Thu, liền cảm thấy bàn tay Bùi Quân Thu cũng trơn nhẵn, cảm xúc giữa năm ngón tác động vào hắn cũng rất lạ thường.

Nếu như bị đôi tay nhỏ bé này “nắm lấy”, hẳn là cũng sảng khoái lắm nhỉ?

Diệp Khai trộm nghĩ.

- Lần đầu tiên của em, hình như là cho dưa leo chứ nhỉ.

Bùi Quân Thu phản đối.

Tuy là cho dưa leo, nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, Bùi Quân Thu vẫn cảm thấy đôi phần xúc cảm, Nếu không phải là Diệp Khai, thì cuộc sống của cô đã khác, hoặc trên đời này đã chẳng còn Bùi Quân Thu nữa.

Rất khó tưởng tượng được, sau khi xảy ra chuyện đó, nàng vẫn còn lòng tin để sống tiếp.

- Lúc này, không nên nghĩ những chuyện khác.

Diệp Khai bỏ tay Bùi Quân Thu ra, dùng hai tay mình đè Bùi Quân Thu trên giường, rồi lả lướt cơ thể hắn trên người cô, cảm giác tư vị trơn nhẵn.

- Ư...

Bùi Quân Thu nhíu mày, một cảm giác đau đớn ập đến, Diệp Khai đã cho vào rồi.

- Khốn kiếp, anh chẳng nói chỉ có lần đầu mới đau sao?

- Làm nhiều lần thì sẽ không đau nữa. Chuyện này cũng phải quen mới ổn được.

Diệp Khai vừa đáp, vừa hưng phấn cử động.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người cuối cùng đã dừng lại.

- Em xem, quyết định của tôi rất sáng suốt đúng không? Bật ti vi lên có làm em dễ phát tiết hơn không?

Diệp Khai nói.

Bùi Quân Thu nghe thấy câu này của Diệp Khai, liền cắn vào vai hắn, để lại một vết hằn.

Có điều, Diệp Khai nói cũng chẳng sai. Vừa rồi, Bùi Quân Thu phản ứng khá rõ, theo cùng tiếng nói trên bản tin, âm thanh cao ngưỡng của Bùi Quân Thu cũng vút thành một bản giao hưởng, đồng thời còn để lại trên lưng Diệp Khai từng vết cấu đỏ nhạt.

Diệp Khai cũng không ngờ, Bùi Quân Thu ngoài giọng la lối ghê người đó ra, còn có hàm răng và bộ móng tay sắc lẻm. Ban nãy, lúc lên cao trào, mười ngón tay cô gần như cắm sâu vào trong da thịt Diệp Khai.

- Em ra tay thật ghê gớm.

Lúc nãy Diệp Khai có hơi hưng phấn, không chút ý đến điều này, bây giờ hoàn hồn lại, mới phát hiện lưng mình nóng ran, cảm giác như cười không được mà khóc cũng không xong.

- Em tàn bạo lắm, không bì được với Sở đại tiểu thư của anh, cũng chẳng dịu dàng, khả ái như giám đốc Dư của anh đâu.

Bùi Quân Thu nói, có vẻ không vui, nhưng giống như đang làm nũng hơn là phản bác.

Diệp Khai gãi đầu, không nổi nóng gì.

May mà không có gì đáng ngại, hơi đau nhưng cũng không chảy máu.

Có điều, ngón tay cũng là một thứ khá đặc biệt, rất nhiều người da thịt còn không chịu nổi vết thương do móng tay người khác gây ra, dẫn đến khá nhiều trường hợp dị ứng. Thể chất Diệp Khai tuy rất tốt, nhưng cũng không chịu nổi.

Qua một lúc, Diệp Khai chợt thấy lưng vừa đau vừa ngứa.

Hắn chạy vào soi giương trong phòng tắm, liền phát hiện mấy vết thương đó đã sưng cả lên.

- Móng tay của em đúng là có độc!

Diệp Khai nhìn xong liền thở dài.

Lúc này Bùi Quân Thu cũng đã từ từ lấy lại sức, cô vấn khăn tắm vào, uể oải đi tới, nhìn thấy lưng Diệp Khai liền hối lỗi ra mặt. Cô cũng không biết vừa rồi mình lại phản ứng quá đến mức cào tấm lưng Diệp Khai thành bàn cờ đến vậy.

- Có cần em đi kiếm ít thuốc thoa không?

Bùi Quân Thu hỏi.

- Thôi khỏi đi, đã giờ này rồi còn gì.

Diệp Khai nghĩ một chốc rồi lắc đầu nói, thoáng cái đã hơn mười một giờ đêm rồi, tuy vẫn còn vài tiệm đồ mở cửa, nhưng tiệm thuốc hay gì thì khó có khả năng.

Năm chín ba, cửa hàng mở cửa 24/24 thật sự rất hiếm thấy.

- Em lấy kem đánh răng thoa một lớp cho anh là được rồi.

Diệp Khai nghĩ ra một cách khác.

- Được không vậy?

Bùi Quân Thu tỏ vẻ hoài nghi.

Bùi Quân Thu cũng xuất thân gia đình khá giả, luôn được ăn sung mặc sướng, dĩ nhiên sẽ không hiểu nhiều về công dụng của kem đánh răng, nghe Diệp Khai nói vậy, cô liền nhíu mày.

- Không sao đâu.

Diệp Khai đáp.

Thấy Bùi Quân Thu thắc mắc, Diệp Khai liền giải thích.

- Thành phần trong kem đám răng có tác dụng giảm viêm, Glyxerol trong đó còn giúp hồi phục da, có người bị mụn lâu ngày, thoa ít kem đánh răng là xong.

Bùi Quân Thu nghe vậy, liền vào phòng tắm tìm một lúc, rồi cầm ra một tuýp kem đánh răng Liang Mian Zhen.

- Ồ, cái này được đó, tác dụng giảm viêm rất tốt.

Diệp Khai nhìn thấy liền gật đầu.

- Có cần rửa sạch trước không?

Bùi Quân Thu cầm tuýp kem, nhìn lưng của Diệp Khai, không biết nên bắt đầu từ đâu.

- Cứ thoa lên đi, nếu rửa bằng nước trước chắc lại càng đau, hơn nữa còn có khả năng bị lây nhiễm.

Diệp Khai nói.

Bùi Quân Thu nặn kem lên ngón tay, rồi nhẹ nhàng thoa lên lưng Diệp Khai.

- Tại anh tự chuốc hết đấy, ai bảo vừa rồi hăng quá làm gì.

Bùi Quân Thu nói.

Sau khi thoa kem xong, cả lưng liền mát lạnh, Diệp Khai cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Lần sau ở bên em, anh phải mặc thêm áo chống đạn, hoặc phải cắt móng tay em đi mất.

Diệp Khai nói, liếc nhìn móng tay dài ngoằng của Bùi Quân Thu, liền hốt hoảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK