Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Chính Tiết buông điện thoại xuống, sờ lên cằm cân nhắc một hồi, hắn cũng không quá nắm chắc đối với chuyện bảo được Mộc Uyển Dung ra tay bảo thành phố Đông Sơn dẹp chuyện kia xuống.

Mộc Uyển Dung mặc dù chỉ là cán bộ cấp trưởng Ban nhưng trước kia đã từng có kinh nghiệm làm chủ tịch thành phố Long Thành, hiện tại càng là chính vị Bí thư thành ủy Đông Sơn, coi như có tư cách lão thành trong cán bộ cấp trưởng Ban.

Lại liên tưởng đến xuất thân bộ ủy trong kinh thành của Mộc Uyển Dung, kẻ đần cũng có thể nhìn ra được, sau lưng cô hẳn là có người một mực nâng đỡ.

Đối với nhân vật như vậy, Long Chính Tiết tuy là quan to cấp tỉnh, tự nhiên cũng không có khả năng khinh thường.

Chỉ là trên quan trường thay đổi trong nháy mắt, Long Chính Tiết vì muốn giảm nhỏ ảnh hưởng của chuyện thành phố Đông Sơn đối với mình nên cũng chỉ có kiên trì đi tìm Mộc Uyển Dung, tranh thủ hứa cho lợi ích để xử lý sạch sẽ, bằng không mà nói, thời gian kéo càng lâu, lại càng dễ dàng xảy ra vấn đề.

- Nối số Bí thư thành ủy Đông Sơn Mộc Uyển Dung cho tôi.

Long Chính Tiết cầm lấy điện thoại màu đỏ trên mặt bàn, nói với người trực tổng đài.

Mặc dù nói hiện tại rất nhiều cán bộ lãnh đạo có điện thoại di động nhưng có rất nhiều chuyện thì bọn họ vẫn lựa chọn sử dụng đường dây riêng có độ bảo mật cao.

Điện thoại rất nhanh được nối thông tới văn phòng của Mộc Uyển Dung, Long Chính Tiết đợi có tới mười mấy giây thì nghe bên trong truyền đến một giọng rất dịu dàng.

- A lo, tôi là Mộc Uyển Dung.

- Đồng chí Mộc Uyển Dung, tôi là Long Chính Tiết.

Long Chính Tiết trầm giọng nói.

- Long Chủ tịch tỉnh, xin hỏi có gì chỉ đạo? Mộc Uyển Dung hiển nhiên thật không ngờ Long Chính Tiết đột nhiên gọi điện thoại tới, cũng hơi ngạc nhiên không biết có chuyện gì?

- Là có chuyện như vậy....

Long Chính Tiết cân nhắc câu chữ, kể lại chuyện của mấy tên thủ hạ của Cù Hữu Nghĩa, sau đó nói:

- Trên nguyên tắc mà nói thì đây không phải cái đại sự gì, chỉ là trong đó khả năng có một ít hiểu lầm, tôi hi vọng thị ủy Đông Sơn có thể ra mặt, tận lực giảm xuống ảnh hưởng chuyện này, dùng phạt tiền làm chủ, đem chuyện này giải quyết. Dù sao thời gian kéo càng lâu thì càng khó giải quyết. Phải biết rằng giờ đang lúc thu hút đầu tư, nếu như bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến đại cục của tỉnh ta vậy thì phiền toái.

- Vấn đề đã liên quan đến đến tội phạm hình sự thì chỉ đơn thuần phạt tiền tựa hồ không thể nào nói nổi a?

Mộc Uyển Dung hiển nhiên là có suy nghĩ của mình, không thể gật bừa với cách nói của Long Chính Tiết:

- Hơn nữa bản án này tựa hồ cũng có chút kỳ quặc, nếu như bên đảng tùy tiện can thiệp vào bên chính quyền thành phố thì e là không ổn.

Mộc Uyển Dung trả lời, kỳ thật cũng là lập lờ nước đôi, dù cô tỏ vẻ nghi vấn lời của Long Chính Tiết nhưng cũng không phủ nhận hoàn toàn, chỉ là cường điệu nếu như mình ép quá có thể khiến bên chính quyền bắn ngược.

Cái gọi là bên chính quyền bắn ngược, dĩ nhiên là chỉ Chủ tịch thành phố Diệp Khai rồi.

Long Chính Tiết là cán bộ lãnh đạo cao cấp, tự nhiên hiểu được ngụ ý của Mộc Uyển Dung.

Mộc Uyển Dung không phải không đáp ứng, mà là muốn nhân cơ hội, nếu như không đủ lợi ích, dựa vào cái gì làm cho Một bí thư ra mặt giải quyết vấn đề cho ngươi?

Hơn nữa, Mộc Uyển Dung đi đến thành phố Đông Sơn nhậm chức, thời gian cũng không có bao lâu, nếu như không ra tay mạnh thì chưa chắc ép được Diệp Khai, cho nên muốn cho cô ra mặt giải quyết vấn đề này, nếu như không đủ chỗ tốt là khả năng không lớn.

Nghĩ đến chuyện này, Long Chính Tiết cũng có chút đau đầu.

Với tình huống hiện tại của Mộc Uyển Dung thì Bí thư thành ủy đã là đỉnh điểm, không có khả năng tiến lên cao hơn, huống hồ Long Chính Tiết cũng không có bản lãnh lớn như vậy, có thể thao tác được vị trí cấp phó tỉnh, vậy nên chỉ có thể dùng phương diện lợi ích để đền bù tổn thất, nói thí dụ như chiến tích.

Đáng tiếc chính là, Mộc Uyển Dung bây giờ là Bí thư thành ủy, ảnh hưởng của bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn đối với cô còn lớn hơn. Trên tay Long Chính Tiết hắn thật đúng là không có hạng mục nào phù hợp để có thể cho Mộc Uyển Dung trực tiếp được lợi.

- Lần trước tôi đi thành phố Đông Sơn thị sát, phát hiện hoàn cảnh kiến thiết thành phố Đông Sơn không tệ.

Long Chính Tiết suy nghĩ một chút, cuối cùng ra giá:

- Năm nay đã bắt đầu bình chọn thành thị văn minh vệ sinh cả nước, tỉnh Hà Đông cũng chỉ có hai cái danh ngạch, tôi cảm thấy được thành phố Đông Sơn có thể tranh thủ, nếu như vận khí tốt thì có thể đạt tới hạng mười.

Mộc Uyển Dung nghe xong, ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Long Chính Tiết ra giá lớn như vậy.

Bình chọn thành thị văn minh vệ sinh cả nước quả thực là phức tạp, liên quan đến lợi ích của cả một địa phương. Như thành phố Đông Sơn những năm qua cũng không có nhập vây, nếu như năm nay thoáng cái xông vào hạng mười cả nước vậy thì sẽ là một sự động viên cực lớn đối với chỉnh thể đầu tư của thành phố Đông Sơn, với cán bộ Đông Sơn.

Huống hồ Mộc Uyển Dung cũng tinh tường, Long Chính Tiết đã nói có thể tiến vào hạng mười cả nước, như vậy hắn dĩ nhiên sẽ toàn lực cam đoan điểm này. Đối với Long Chính Tiết mà nói, để cho một thành thị lọt vào hạng mười cũng là thành tích của hắn.

- Chuyện này tôi cần điều tra tình huống cụ thể, sau đó hướng Long Chủ tịch tỉnh báo cáo.

Mộc Uyển Dung suy nghĩ một chút rồi đáp.

- Được rồi, mau lên nhé.

Long Chính Tiết cúp điện thoại.

Hắn phí hết nhiều miệng lưỡi như vậy cùng Mộc Uyển Dung, đơn giản là chỉ đợi một câu như vậy của cô.

Mộc Uyển Dung đã đáp ứng đi tìm hiểu tình huống, như vậy nói cách khác là đồng ý điều kiện trao đổi của Long Chính Tiết.

Mộc Uyển Dung sau khi cúp điện thoại liền gọi cho Diệp Khai:

- Long Chính Tiết gọi điện thoại tới cho tôi.

- Ha ha, nghĩ đến hắn cũng chỉ có thể tìm cô rồi.

Diệp Khai sau khi nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Chuyện xảy ra ở thành phố Đông Sơn nếu lấy để uy hiếp Long Chính Tiết tuy chưa hẳn có thể khiến hắn bị thương đến gân cốt nhưng nếu đem ra ánh sáng thì nhất định khiến hắn khó khăn, cũng sẽ không tránh khỏi bị đám kẻ thù chính trị nhân đó sinh sự. Ít nhất là cao tầng nếu có ai nhìn hắn không thuận mắt, mượn cơ hội mắng hắn vài câu, đó là chuyện tất nhiên.

Cho nên Long Chính Tiết muốn đem việc này giải quyết triệt để, cũng là trong dự liệu.

- Hắn đồng ý cho chúng ta là thành thị văn minh vệ sinh thứ mười toàn quốc, anh cảm thấy như thế nào đây?

Mộc Uyển Dung lại hỏi.

- Ồ?

Diệp Khai sau khi nghe, không khỏi có chút kinh ngạc:

- Hắn cam lòng cho sao, danh ngạch này tranh đoạt vẫn tương đối kịch liệt, thoạt nhìn lão Long thật sự có chút sợ hãi.

- Tôi nên nói như thế nào, đáp ứng hắn hay không đáp ứng hắn?

Mộc Uyển Dung hỏi.

- Đáp ứng, vì cái gì không đáp ứng?

Diệp Khai phi thường khẳng định hồi đáp: - Loại chuyện tốt này so với làm cho hắn mất mặt thì hơn nhiều, thành phố Đông Sơn hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu khuyết đối ngoại tuyên truyền, tôi cảm thấy được, đây là một cơ hội không tệ.

Sự thật xác thực như thế, sau khi Diệp Khai thu hút đầu tư tới thành phố Đông Sơn thì vấn đề phát triển đã không còn phải lo lắng, điều quan trọng là phải làm công tác tuyên truyền thế nào.

Nếu như có thể được đánh giá là thành thị văn minh vệ sinh thứ mười toàn quốc thì tối thiểu danh tiếng cũng lan ra trong nước, ảnh hưởng hơn xa quảng cáo thông thường.

Huống hồ, thông qua thao tác chuyện này, Diệp Khai ít nhiều có thể nhìn ra một số thao tác của Long Chính Tiết với tầng trên, làm rõ quan hệ của hắn, rất có lợi cho sau này.

Hai người hàn huyên một hồi rồi quyết định chuyện phải làm.

Đợi đến lúc Long Chính Tiết nhận được Mộc Uyển Dung điện thoại thời điểm, đã là hơn một giờ về sau [rồi,] lúc này Long Chính Tiết đã đợi được có chút không kiên nhẫn.

- Long Chủ tịch tỉnh, đồng chí Diệp Khai có chút không đồng ý với ý kiến, nhưng sau khi được tôi thuyết phục thì anh ấy vẫn lấy đại cục làm trọng.

Mộc Uyển Dung giải thích với Long Chính Tiết qua điện thoại:

- Bất quá anh ấy cũng không đồng ý đem bản án huỷ bỏ, chỉ là đồng ý xử lý kín đáo, nếu như những người này nhận tội thì cảnh sát sẽ dùng phương thức phạt tiền giải quyết việc này, còn vấn đề bồi thường với cảnh vệ bị thương.

- Những điều này đều là việc nhỏ không đáng kể, mọi người xử lý là được rồi.

Long Chính Tiết có chút không kiên nhẫn đáp lại:

- Mọi người đã đạt thành ý kiến nhất trí, như vậy sẽ để cho người của tập đoàn Vạn Hòa giải quyết tốt hậu quả, tôi muốn những người này trong hai mươi bốn giờ được phóng thích, không muốn bởi vậy ảnh hưởng đến đại cục thu hút đầu tư, về phần nói những chuyện khác, tôi bỏ qua.

- Tốt, tựu theo như long Chủ tịch tỉnh chỉ thị xử lý. Mộc Uyển Dung gật đầu đồng ý nói.

Nói xong, Long Chính Tiết cuối cùng là thở dài một hơi, bất quá lúc hắn lấy lại tinh thần cân nhắc chuyện này thì vẫn cảm thấy không thỏa đáng.

Dù sao, Diệp Khai cũng không đồng ý đem trọn vụ án huỷ bỏ, chỉ là xử lý kín đáo mà thôi.

Nhưng là đối với Long Chính Tiết mà nói, chỉ cần người trong cuộc được phóng thích thì bản án cũng không đủ truy cứu, cũng không ảnh hưởng đến Cù Hữu Nghĩa, càng không thể ảnh hưởng đến hắn, những thứ khác coi như không sao.

Tổng thể mà nói, hiện tại đã đạt được mục tiêu dự trù.

Chỉ là, nghĩ đến chỗ đồng ý Đông Sơn là thành thị văn minh vệ sinh thứ mười toàn quốc thì Long Chính Tiết vẫn còn có chút vò đầu.

Chuyện này, hắn tuy có thể thông qua quan hệ làm được nhưng không duyên cớ lại để cho thành phố Đông Sơn cầm đi, trong nội tâm cũng không tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu. Dù sao hắn đối với cấp lãnh đạo thành phố Đông Sơn thật không có hảo cảm, nhất là đối với Diệp Khai càng ngứa mắt.

Long Chính Tiết nghĩ đến, đã cảm thấy Diệp Khai không chịu triệt tiêu bản án, đơn giản là muốn lưu lại hậu thủ. Nếu như sự tình không xong, hắn có thể đem chuyện này nói chuyện, tuy không thể làm gì hắn nhưng cũn là một cái gai?

- Diệp Khai tiểu tử này, thật gian xảo không ngờ!

Long Chính Tiết cũng không dây dưa, nghĩ đến việc này còn phải sớm lo liệu, vì vậy bấm điện thoại lên kinh thành:

- Lão Lương à, có chuyện phải nhờ anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK