Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao em gọi anh là cha nuôi? Gọi là anh đi.

Diệp Khai cải chính.

Mặc dù nói linh hồn Diệp Khai có chút đặc biệt, nhưng thể xác dù sao cũng là điển hình mười tám tuổi, làm sao có thể bảo cô gái nhỏ gọi hắn là cha nuôi? Chỉ kém bốn năm tuổi mà thôi, sao chênh lệch thế hệ như vậy?

Cô bé ngượng ngùng nhìn Diệp Khai nói:

- Là mẹ bảo chúng con gọi vậy.

- Đổng lão sư?

Diệp Khai ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ lắc đầu:

- Như vậy không ổn.

Tuy nhất thời hắn cũng không hiểu ý của Đổng lão sư nhưng không nghĩ thêm, hỏi:

- Sáng sớm em đến đây có chuyện gì sao?

- Con tới đưa đồ ăn cho cha nuôi.

cô bé nói xong liền đưa ra từ sau lưng một cái giỏ trúc nhỏ.

Chiếc giỏ trúc đan rất tinh xảo, mở nắp lên thấy bên trong có một vỉ sủi cảo hấp còn nóng hôi hổi, mùi thơm nhẹ nhàng khiến người ta chỉ muốn ăn.

- Cái này quá khách khí......

Diệp Khai không biết nên nói cái gì cho phải.

Là một người bệnh đã xơ gan giai đoạn cuối, ngoại trừ lên trường còn phải lao tâm cho bốn đứa bé trong nhà, lo nghĩ đến tương lai mà sáng sớm còn dậy làm sủi cảo cho mình như vậy, người phụ nữ này thật đáng khâm phục.

- Cha nuôi, cha nếm thử đi.

Cô bé bảo Diệp Khai.

Diệp Khai nhìn đám Tạ Quân Ngọc cùng Lê Nhị, cầm lên một chiếc sủi cảo rồi bỏ vào miệng.

Bên trong cũng chỉ là nhân thịt nhưng nhồi rất khéo, mùi vị rất hấp dẫn.

Diệp Khai hợp với ăn hết hai cái, không khỏi tán dương:

- Xác thực ăn thật ngon, tất cả mọi người nếm thử đi.

Mọi người cầm lên, sau khi ăn đều nhao nhao khích lệ.

Cô bé nghe vậy vui vẻ, nét mặt rạng rỡ.

Diệp Khai chậm rãi nhai bánh, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Hôm nay phi cơ trực thăng đã đến, sẽ đưa mẹ em đến thành phố Minh Châu chữa bệnh, qua một thời gian ngắn nữa thì các em cùng tới trường ở Minh Châu, anh sẽ sắp xếp.

Vốn Diệp Khai cũng chưa nghĩ mình sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của bốn cô gái nhỏ nhưng bây giờ đã ăn một vỉ sủi cảo của Đổng lão sư, đột nhiên nghĩ tới tình cảm của người mẹ nên mới nghĩ vậy.

- Người một nhà phải ở cùng nơi, không phải sao?

Diệp Khai quay lại hỏi mọi người.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì quyết định của Diệp Khai, nhưng rất nhanh hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn, đồng loạt vỗ tay hoan nghênh.

- Thôn phải dời, trường học cũng tạm thời bị ảnh hưởng. Đã như vậy, Đổng lão sư cùng mấy đứa con đi Minh Châu cũng không việc gì.

Diệp Khai nói xong liền gọi điện thoại cho Minh Châu, dặn Chung Ly Dư chuyện bốn cô bé, đồng thời cũng gọi cho Mạnh Chiêu Hoa dặn bà lưu ý bệnh của Đổng lão sư.

Buổi trưa, phi cơ trực thăng chở cả nhà Đổng lão sư bay về phía Minh Châu.

Nhìn xem phi cơ trực thăng rời đi, Diệp Khai vung tay:

- Tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, buổi tối còn phải chiếu phim!

Mọi người lập tức giải tán, chạy tới hội trường thôn dựng sân khấu, đặt bàn, có người còn đi kiếm củi về để đó chờ tối khi chiếu phim sẽ đốt lửa sưởi ấm.

Dù sao hiện tại đã là mùa đông, trong vùng núi tuy không quá lạnh nhưng cũng tuyệt không ấm áp, có mấy đống lửa sẽ thấy thoải mái hơn.

Nhân lúc rảnh, Diệp Khai vào lều vải, bắt đầu liên lạc thông qua vệ tinh điện thoại tuyến đường với Trương Tam cùng Lý Tứ ở Soviet .

Soviet trong thời gian này rất loạn lạc, gần như sắp sụp đổ.

Mấy nước cộng hoà lớn nhất gia nhập liên minh đều đã tuyên bố độc lập, không theo sự lãnh đạo của tổng thống Soviet Gorbachov, những nước còn lại cũng đều có ý riêng, đang khua chiêng gõ trống mà chuẩn bị độc lập.

Biểu hiện ở trên thị trường súng ống đạn được, chính là một chữ loạn.

- Thiếu tá Bout gần đây rất bận rộn, mỗi ngày đều bay tới bay lui.

Trương Tam lúc nói tới thiếu tá Bout cũng biểu thị khâm phục với sự chuyên nghiệp của hắn.

Nghiệp vụ của thiếu tá Bout rất rộng, từ phương Đông đến Châu Phi, từ buôn thuốc phiện với thổ phỉ đến làm cận vệ. Những khách hàng ưa thích của hắn thường ở vùng Trung Đông, lợi nhuận tương đối cao.

Bên bộ lạc Châu Phi tuy nghèo nhưng người ta có sẵn ngoại tệ mạnh, kim cương, nhất là vàng, vừa dễ đem vừa dễ kiểm định.

Khách hàng mà hắn không thích làm nhất là mấy tổ chức vũ trang phản đối chính quyền. Những người này trên cơ bản đều là thổ phỉ ác bá, thường xuyên làm chuyện kinh doanh không vốn nên làm ăn với họ rất dễ chịu thiệt.

- Bất quá gần đây Soviet tương đối loạn, người thò tay vào kho vũ khí cũng ngày càng nhiều rồi.

Trương Tam nói với Diệp Khai:

- Bout trước đó cũng nói chắc chỉ duy trì được vài năm nên giờ đang tích cực vận chuyển súng ống đến các nơi trên thế giới.

- Tôi muốn hắn tìm cho một số vali hạt nhân xách tay tới.

Diệp Khai nói với Trương Tam.

- Vali hạt nhân xách tay? Dùng đồ chơi này làm gì?

Trương Tam lo lắng:

- Thứ này rất nguy hiểm, hơn nữa ngoại trừ những phần tử khủng bố, người khác muốn vali hạt nhân xách tay cũng không có tác dụng ah!

- Đây là cơ mật cao nhất, anh không có quyền biết đến.

Diệp Khai nói:

- Nhiệm vụ của anh là đốc xúc thiếu tá Bout tận khả năng lấy được một số vali hạt nhân xách tay, sau đó thông qua con đường đặc thù chở về. Đương nhiên, nếu như có thể mua được tên lửa đạn đạo Topol thì cũng không ngại, thứ này mạnh hơn của chúng ta nhiều. Giờ Soviet hỗn loạn, cao tầng quân đội như ruồi không đầu, chỗ chọc tay vào được thì cứ thế chọc tay!

- Tuân lệnh!

Trương Tam sau khi nghe xong lập tức đáp:

- Chỉ là làm đến vali hạt nhân xách tay sẽ khó khăn, cũng không biết thiếu tá Bout có bổn sự này?

- Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, anh không cần lo lắng năng lực của thiếu tá Bout.

Diệp Khai hồi đáp.

Đối với năng lực thiếu tá Bout, đoán chừng chỉ có Diệp Khai là hiểu rõ nhất. Theo như ký ức của hắn thì người này quả thực đã lấy được một số lượng lớn vali hạt nhân xách tay, hơn nữa người mua còn không phải một nhóm người, thông qua tay của hắn, vali hạt nhân xách tay chảy về phía thị trường quốc tế có chừng trên trăm cái.

Đây cũng là bởi vì tình huống lúc đó quá hỗn loạn, cao tầng quân đội Soviet mắt thấy quốc gia sắp không tồn tại, bên chính quyền cũng không có năng lực khống chế, bọn họ hận không thể đem bán hết cả kho vũ khí, đổi thành dollar hoặc vàng.

Vinh quang Hồng quân Liên Xô sớm đã bị ném vào đống rác, chuyển biến thành thuần túy tư bản chủ nghĩa.

Dưới loại tình huống này, hàng không mẫu hạm cũng có thể bán, huống chi vali hạt nhân xách tay?

- Được rồi, tôi sẽ chuyển cáo thiếu tá Bout.

Trương Tam nói.

- Bảo hắn mau lên, bên này tôi cần dùng gấp.

Diệp Khai một lần nữa nhấn mạnh.

Diệp Khai vẫn hy vọng vào thiếu tá Bout, hi vọng thông qua hắn kiếm chút đồ tốt của quân đội Soviet.

Vào thời kỳ chiến tranh lạnh, hai nước Xô Mỹ lũng đoạn thị trường vũ khí quốc tế, lúc đầu Mĩ chiếm được ưu thế, về sau Soviet hơi chiếm thượng phong, chiếm ưu thế tuyệt đối về vũ khí cá nhân.

Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, từ sự biến đổi lớn của thế cục chiến lược quốc tế mà sự canh tranh trên thị trường vũ khí thế thới cũng tăng lên, nhưng Mĩ chiếm địa vị bá chủ.

Trên thực tế, từ khi chiến tranh lạnh kết thúc, vũ khí cũng biến đổi rất lớn, các loại vũ khí công nghệ cao xuất hiện ngày càn nhiều, phương thức giao dịch ngày càng đa dạng. Vào thời kỳ chiến tranh lạnh thì vũ khí lục quân hạng hai làm chủ, giờ đây dần vắng bóng mà thay thế vào đó là các vũ khí công nghệ cao của không quân và hải quân. Châu Á trở thành thị trường nóng của vũ khí hải quân còn vũ khí lục quân lại bán chạy ở vùng Trung Đông.

Diệp Khai hiện tại rất quan tâm tới vũ khí công nghệ cao của Soviet. Dù nội tình đã loạn nhưng bên Russia đã được Yelsil khống chế, mấy quốc gia còn lại không dễ thọc tay. Chỉ có căn cứ đóng tàu cỡ lớn của Ucraina là mục tiêu quan trọng của Diệp Khai.

Lực hấp dẫn của hàng không mẫu hạm hiển nhiên là hấp dẫn hơn vali hạt nhân xách tay rất nhiều.

Chỉ là vì chuyện mở đường cho vùng núi tỉnh Giang Trung mà Diệp Khai mới phải nghĩ đến vali hạt nhân xách tay. Có lợi khí siêu cấp này thì công việc sẽ đơn giản nhiều hơn.

Vào buổi tối, lúc Diệp Khai đang dẫn dẫn Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch chiếu phim cho thôn dân thì nhận được điện thoại của thiếu tá Bout nói về chuyện vali hạt nhân xách tay.

- Anh thật sự muốn vali hạt nhân xách tay sao?

Thiếu tá Bout rất quan tâm

Chuyện này quan hệ trọng đại, thiếu tá Bout không thể không xác nhận chính thức trước mặt Diệp Khai mới có thể ra tay đi làm.

- Không sai, tôi cần vali hạt nhân xách tay, nhiều một chút không sao.

Diệp Khai nói.

- Bảng giá có thể tương đối cao đấy......

Quả nhiên thiếu tá Bout cũng không có nói làm không đến, mà là nói đến giá cả.

- Một phần giá tiền một phần hàng, giá tiền cao có thể lý giải, cũng có thể tiếp nhận.

Diệp Khai nói vậy khiến thiếu tá Bout tin tưởng.

- Yên tâm đi, sẽ sớm có tin thôi.

Thiếu tá Bout cam đoan với Diệp Khai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK