Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Khai đi gặp mặt tổ kiểm tra của Sở nông nghiệp tỉnh, mang theo phó chủ tịch Hà Hữu Liên, còn có thư ký trưởng Ủy ban thành phố Vương Sơn Khôi, vài phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban, tân nhậm ủy viên thường ủy phó chủ tịch Đặng Kim Hữu nhận được điện thoại cũng đã chạy tới cổ động, xem như cho tổ kiểm tra đủ mặt mũi.

Tổ trưởng tổ kiểm tra Sở nông nghiệp tỉnh là một tuần thị viên cấp phó sảnh tên Ngưu Mãn Sơn, hơi lớn tuổi, đã sắp sáu mươi, xuất thân từ kỹ thuật viên nòng cốt, tính tình khoe khoang nhưng làm người thật dễ đối phó.

Mấy trưởng phòng khác đi cùng ngược lại có chút ngạo khí, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Khai xuất hiện vẫn có chút kinh ngạc, đại khái chưa từng gặp qua cán bộ thực quyền cấp chính sảnh trẻ tuổi như thế, cũng biết được vị này không thể chọc vào.

Nhưng bọn hắn đối với việc an bài tiếp đãi của thành phố Đông Sơn vẫn cảm thấy tương đối hài lòng.

Dù sao so sánh với việc tiếp đãi công vụ bình thường thành phố Đông Sơn an bài họ dùng bữa trong Mỹ Vị Cư xem như đã là tiếp đãi vượt chỉ tiêu, bởi vậy ăn ở rất thư thái, không có lý do gì lại moi móc chuyện khác khiến đôi bên đều cảm thấy không thoải mái làm gì.

Diệp Khai cũng đã ở Long Thành được một thời gian, hơn nữa danh khí rất vang dội, đại bộ phận các cán bộ đều được nghe nói qua về chuyện của hắn, bởi vậy không khỏi nhắc tới lúc hắn mới đến Long Thành thu thập qua Long Thành tứ bá.

- Ha ha, đều là chuyện cũ năm xưa rồi, không đáng nhắc tới.

Diệp Khai đối với chuyện này xem rất nhạt, những người kia chỉ bất quá là những tiểu nhân vật, hắn tự nhiên không có ý tứ nói hắn chú ý đều là cán bộ cấp chính sảnh trở lên, cán bộ dưới cấp sảnh chỉ sau khi hắn tới Đông Sơn mới bắt đầu chú ý tới.

Trên thực tế chính là như thế, tinh thần đấu tranh của Diệp Khai vẫn một mực tồn tại, chỉ là thay đổi hoàn cảnh mà thôi.

Hiện tại tinh lực chủ yếu của hắn đã hướng qua việc kiến thiết kinh tế cùng kiến thiết đội ngũ cán bộ mất rồi.

- Nhưng nhờ có việc chỉnh đốn nghiêm chỉnh của Diệp chủ tịch trước kia nên hiện tại hoàn cảnh thành phố Long Thành đã khá hơn rất nhiều, rất nhiều người vẫn còn nhắc tới Diệp bí thư lôi lệ phong hành của Ban kỷ luật thanh tra thành phố ngày trước đâu.

Ngưu Lãm Sơn mặc dù có chút ghen tỵ với tuổi tác của Diệp Khai, nhưng đối với những việc Diệp Khai đã làm ngược lại phi thường tán thưởng.

Là cán bộ cấp phó sảnh đã gần sáu mươi tuổi, Ngưu Lãm Sơn đối với một ít hiện tượng ghê tởm trong xã hội căm thù tới tận xương tủy, nhưng hắn lại học kỹ thuật mà thành tài, làm người lại chính trực, vì vậy đối với hành động quét đen cùng chống lại tham ô hối lộ của Diệp Khai trước kia phi thường tán thành.

Mọi người hàn huyên một lát, không biết là ai nhắc tới sự kiện có người đăng báo tìm chó lạc tại Long Thành.

- Biệt thự giá trị hơn chục triệu dùng làm giải thưởng tìm chó lạc, người này thật sự là quá còn tiền đi.

Có người cảm khái nói.

Ngưu Lãm Sơn có cách nhìn khác hẳn trong chuyện này:

- Báo chiều tuy đều nhắc tới một ít sự kiện trong nhà, nhưng loại quảng cáo mà phát hành cả trang giấy lớn xác thực làm người cảm thấy rất không thoải mái. Đây không phải muốn nói với mọi người, chỉ cần có tiền làm gì cũng được hay sao? Truyền thông không có điểm mấu chốt đạo đức, xã hội nên diễn biến theo hướng nào?

- Thế nhưng mà người ta có tiền ah…

Một trưởng phòng trẻ tuổi nói ra:

- Ngưu sảnh, ông không phải không biết hiện tại báo chiều kinh doanh khó khăn, toàn bộ đều nhờ nghiệp vụ quảng cáo chống đỡ, đối với những sự tình thế này kỳ thật bọn họ lại vô cùng hoan nghênh, cả một tờ quảng cáo lớn cả trang giấy như vậy, mang thu nhập cho bọn họ thật khả quan, không có lý do gì lại cự tuyệt bên ngoài!

Diệp Khai mỉm cười nhìn họ biện luận, trên thực tế hắn đối với loại sự kiện như vậy có cách nhìn tương đối phức tạp.

- Diệp chủ tịch, anh cảm thấy chuyện này như thế nào?

Ngưu Lãm Sơn nhìn thấy Diệp Khai ngồi một bên không nói chuyện, có chút hứng thú dò hỏi.

- Nói như thế nào đây…

Diệp Khai không hề cự tuyệt trả lời, tỏ thái độ:

- Theo bản chất mà nói, sau khi kinh tế phát triển tới trình độ nhất định thì sẽ làm một nhóm người trở nên giàu có trước nhất, họ có thể tích lũy đại lượng tài phú, nhưng nếu đem so sánh việc phát triển sinh hoạt văn hóa tinh thần cũng có chút tụt ra sau, tài phú cá nhân càng nhiều thì đạo đức tu dưỡng càng không thể theo kịp, vẫn sẽ tạo cho người cảm giác như nhà giàu mới nổi, làm cho người cảm thấy khinh bỉ. Chuyện này vốn chỉ là chuyện của mình, nhưng lại thông qua truyền thông công chúng mà truyền ra thật ồn ào, kỳ thật hậu quả như vậy ngay cả chủ nhân của con chó cùng bên phương diện báo chí đều có thể đoán trước được, nhưng họ vẫn cứ thích làm như vậy, bên trong phải chăng có mục đích gì thì thật sự khó nói!

- Diệp chủ tịch nói rất có đạo lý, nghe nói lượng tiêu thụ của báo chiều đã lật ra gấp đôi, hiện tại khắp Long Thành đều là người người đổ xô chạy đi tìm con chó!

Vị trưởng phòng trẻ tuổi nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng nói.

Hắn cảm thấy Diệp Khai nói có chút đạo lý, có lẽ chuyện này là do báo chiều vì muốn gia tăng lượng tiêu thụ nên cố ý bịa đặt ra, một mặt là vì chế tạo hiệu ứng tin tức, một phương diện khác là làm cho thật nhiều thương nhân nhìn thấy được uy lực thật lớn của quảng cáo.

Chỉ cần anh chịu đầu nhập, quảng cáo sẽ mang tới cho anh hiệu quả không thể tưởng tượng.

- Có chút thời điểm anh chứng kiến chưa hẳn là chân thật, cho nên sau lưng mẩu quảng cáo tìm chó trọng thưởng này, rốt cục là tình huống như thế nào, là sự thật hay không, tình huống của chủ nhân con chó, tất cả mọi người hoàn toàn không biết, thậm chí tòa nhà biệt thự nằm trung tâm chợ kia không biết có tồn tại hay không đâu.

Diệp Khai nói:

- Nhưng bất kể nói như thế nào hiệu quả xác thực thật rõ ràng, không dối gạt mọi người, vừa chứng kiến tờ báo tôi còn mơ tưởng bao xe chạy qua Long Thành tìm con chó kia đâu.

- Ha ha ha ha…

Mọi người nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Mọi người đương nhiên hiểu được Diệp Khai chỉ nói đùa, dù gì cũng là cán bộ cấp chính sảnh, tay cầm trọng quyền, một biệt thự mấy chục triệu có lẽ còn có lực hấp dẫn đối với người khác, nhưng không có chỗ trọng dụng gì đối với Diệp Khai.

Đương nhiên, nếu đổi thành tiền mặt thì thật sự không có bao nhiêu người đủ khả năng chống đỡ dụ hoặc này.

Diệp Khai ngồi lại chưa tới một giờ, xem như cho đủ mặt mũi, tiệc rượu kế tiếp hắn không cần tham gia, có phó chủ tịch Hà Hữu Liên ra mặt là được.

Buổi tối bên quân phân khu còn có một buổi hoạt động, đến lúc đó bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung cũng sẽ đi qua, phó chủ tịch thường vụ Giang Hiểu Mai cũng đến dự, dù sao quân dân liên hoan là chuyện phi thường trọng yếu, những người lãnh đạo chủ yếu trong thành phố đều phải lộ diện.

Đặng Kim Hữu cũng đi theo ra, theo sát phía sau Diệp Khai.

- Sao lão Đặng anh cũng gấp gáp như vậy?

Diệp Khai nhìn nhìn, dừng lại hỏi.

- Không phải nói buổi tối bên quân phân khu còn có hoạt động sao, không có chuyện gì các ủy viên thường ủy đều muốn tham gia thôi.

Đặng Kim Hữu hồi đáp.

Diệp Khai vỗ vỗ trán, trong lòng tự nhủ mình lại quên mất chuyện này, hiện tại Đặng Kim Hữu cũng đã là ủy viên thường ủy rồi.

Nhắc tới lần này sau khi hội thường ủy tiến hành điều chỉnh, biến hóa thật lớn, bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung, chủ tịch thành phố Diệp Khai, phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải, phó chủ tịch thường vụ Giang Hiểu Mai, bí thư Ban kỷ luật thanh tra Đoạn Phi, trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn, bộ trưởng tuyên truyền Hà Mộc Dương, bí thư Ủy ban tư pháp Triệu Thế Lễ, thư ký trưởng Tôn Kế Hải, tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa, phó chủ tịch Đặng Kim Hữu, tổng cộng là mười một vị ủy viên thường ủy.

Đáng lưu ý chính là sau khi Trương Thiếu Kiệt bị miễn chức vị trí này vẫn bỏ trống, ủy viên thường ủy chuyển qua cho Đặng Kim Hữu, xem như không tăng không giảm, về sau cần làm như thế nào hiện tại mọi người đều không biết rõ ràng.

Còn một điều, hiện tại Tôn Kế Hải đã đến thủ đô, về sau mỗi khi hội nghị thường ủy dự họp chỉ còn lại mười người, kỳ thật như vậy vô cùng bất lợi đối với việc bỏ phiếu, bởi vì sẽ tạo thành kết quả nửa này nửa kia.

Nhưng hiện tại bởi vì còn chưa xảy ra chuyện như vậy cho nên mọi người vẫn làm như không để ý tới, về sau nếu xảy ra vấn đề, tới lúc đó hãy giải quyết.

Trên thực tế nếu có việc cần thường ủy hội biểu quyết thật sự cũng không có nhiều, ít nhất không tới nỗi phải tranh đấu tới mức ngươi chết ta sống như vậy.

- Lão Đặng, về sự tình của huyện Phương Thạch gần đây có tiến triển gì không?

Diệp Khai lại hỏi.

- Hiện tại còn đang bí mật điều tra, khả năng liên lụy có chút lớn, địa phương như huyện Phương Thạch cũng có vài cán bộ dính líu vào bên trong rồi.

Đặng Kim Hữu thấp giọng nói ra:

- Nghe nói hậu trường của công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh là một vị phó thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh, nhưng cũng không chỉ một người, còn liên lụy tới một đám con cháu một ít lãnh đạo của vài sở cục tỉnh, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có thể bắt đầu điều tra từ bản thân công ty Phồn Thịnh mà thôi.

- Ân, không nóng vội, từ từ sẽ đến, nhưng phải có chuẩn bị tâm lý.

Diệp Khai nghe xong nói với hắn:

- Chuyện này thỉnh quyền chủ động phải nắm chặt trong tay chúng ta, chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến, dĩ nhiên sẽ có người nhảy ra. Hiện tại đầu tiên phải tìm hiểu rõ tinh tường lai lịch của bọn hắn, tại sao phải ngăn cản hạng mục gieo trồng cây đào mật? Nếu như chỉ tạc núi lấy đá thì không cần phải làm như vậy.

- Diệp chủ tịch nói rất đúng, bên khu vùng núi Phương Thạch nhất định có thứ gì đáng cho bọn hắn phải làm như vậy.

Đặng Kim Hữu cũng nói:

- Hiện tại chúng tôi đang bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong huyện Phương Thạch, theo đường kinh doanh của công ty Phồn Thịnh mà ra tay, đoán chừng qua thêm vài ngày là sẽ có kết quả.

- Ân, các anh khổ cực.

Diệp Khai vỗ vỗ vai Đặng Kim Hữu, nói với hắn:

- Dặn các đồng chí nên chú ý an toàn, cẩn thận một chút!

- Nhất định đem lời quan tâm của Diệp chủ tịch chuyển cho các đồng chí.

Đặng Kim Hữu cười đáp.

Hai người còn đang nói chuyện, điện thoại của Đặng Kim Hữu chợt vang lên.

- Alo, tôi là Đặng Kim Hữu!

Đặng Kim Hữu tiếp điện thoại, đáp một tiếng.

Sau đó chợt nghe được trong điện thoại vang ra thanh âm nói chuyện dồn dập, sắc mặt Đặng Kim Hữu lập tức biến thành khó xem.

- Cái gì, sao lại phát sinh chuyện như vậy?

Ngữ khí của Đặng Kim Hữu vội vàng xao động:

- Không phải đã dặn các anh cẩn thận một chút sao, ai, tôi đã biết, nửa giờ sau tôi qua tới!

Sau khi cúp điện thoại, Đặng Kim Hữu có chút phiền muộn nói với Diệp Khai:

- Diệp chủ tịch, ám tuyến phái đi điều tra công ty Phồn Thịnh bị người đánh, tôi phải đi qua nhìn xem một chút, chuyện này thật đáng hận ah!

- Cái gì?

Diệp Khai nghe xong có chút ngoài ý muốn.

Hắn thật sự không ngờ lá gan của đám người kia thật lớn, ngay cả ám tuyến của cảnh sát cũng dám đánh.

Thoạt nhìn công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh tuyệt đối có nội tình thật sâu, nếu không không có khả năng kiêu ngạo như vậy.

- Được, vậy chính anh cũng nên cẩn thận một chút, mang nhiều người đi qua, tôi lo lắng Cục cảnh sát huyện Phương Thạch không kháng cự nổi, chủ lực vẫn phải dựa vào Cục cảnh sát thành phố!

Diệp Khai nói với Đặng Kim Hữu.

- Tôi phải đi, hoạt động tối nay không thể tham gia rồi!

Đặng Kim Hữu vội vã muốn đi xử lý công việc, liền chào Diệp Khai

- Được, tôi sẽ xin phép với Mộc bí thư cho anh!

Diệp Khai gật đầu đưa tiễn Đặng Kim Hữu, trong lòng hắn có chút do dự, không nghĩ tới vấn đề của huyện Phương Thạch vẫn thật sự phức tạp ah!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK