Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính vì tầm quan trọng của Phương lão nên hiện giờ là thời kỳ mẫn cảm, người có thân phận và địa vị quá thấp nhất định không gặp được, mà thân phận quá trọng yếu lúc này cũng không tiện đi gặp hắn.

Thân phận quá thấp thì không đủ tư cách, nhưng mà thân phận quá cao đi thì có tâm tư gì đây?

Người trong nước phi thường nhiều chuyện và thích phán đoán, nếu như nói chuyện khôi hài thì người ta cho rằng nói bậy, nhưng hiện giờ tình thế không rõ, ngươi tới sớm cũng không đúng, cho nên tất cả mọi người đang chú ý Phương lão khỏe mạnh, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đang chờ đợi tin tức buổi sáng.

Tính trước làm sau, đây là thái độ của đại nhân vật.

Cho nên Lê thúc bảo Diệp Khai đi thăm Phương lão, tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái.

- Bởi vì hiện tại chỉ có hắn đi mới phù hợp.

Lê thúc mặt không biểu tình giải thích.

- Ông chủ nhỏ thân phận không cao không thấp, là vãn bối, hơn nữa rất được Phương lão yêu thích, cho nên là người thích hợp động đi thăm hỏi Phương lão. Hắn đi qua sẽ không bị người khác suy đoán gì đó, cũng có thể biểu hiện ra thành ý lão Diệp gia chúng ta, sẽ không bị Phương gia phản cảm.

Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Kiện nghe xong đều nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lê thúc lại nói một câu.

- Hơn nữa còn có một chuyện mấu chốt, ông chủ nhỏ luôn luôn là phúc tướng, có lẽ hắn đi qua thì bệnh tình của Phương lão sẽ chuyển biến tốt đẹp, như vậy chuyện này dễ làm.

- Con là phúc tướng? Sao con không biết vậy?

Diệp Khai cười khổ chỉ vào mũi của mình, hiển nhiên không tán thành cách nói này.

Nhị lão gia tử nghe xong lập tức cười rộ lên.

- Ha ha, nói con là phúc tướng còn không tốt. Nhưng ta nhìn con đúng là phúc tướng, trong thời gian qua con xử lý bao nhiêu đại sự rồi? Nêu nói con không phải là phúc tướng thì bây giờ có thể thành quan to chính sảnh sao? Con mới hai mươi tuổi ah!

Đại bá Diệp Tử Kiện cũng liên tục gật đầu, trong lòng tự nhủ cách nói phúc tướng này không quá phận, hôm nay lão Diệp gia muốn tiền có tiền, muốn người có người, các phương diện lực lượng trừ bị cũng từ từ lên sân khấu, hơn nữa bồi dưỡng được một đám người trẻ tuổi mới, đây đều là công lao của Diệp Khai, nói hắn là phúc tướng cũng không khoa trương.

- Nếu mọi người nói như vậy thì con không còn gì để nói rồi.

Diệp Khai nói ra.

- Phúc tướng thì phúc tướng, còn êm tai hơn phân heo nhiều.

Thăm hỏi Phương lão là một đại sự, cho dù là Diệp lão gia tử nói ra cũng phải xem xét một hồi, cho nên Nhị lão gia tử điện thoại cho Diệp lão gia tử, nói rõ chuyện này.

- Thăm bệnh ah, cũng tốt!

Diệp lão gia tử nghe xong thì suy nghĩ một chút, lúc này đồng ý.

Lão Diệp gia có tài năng trên phương diện chính trị, thực sự không phải là thế lực phụ thuộc của ai, hiện tại tới thăm thì không quá phận, lực ảnh hưởng càng lúc càng lớn.

Mà Phương lão với tư cách là một đời lãnh đạo hạch tâm, ảnh hưởng đối với lão Diệp gia cũng khá lớn.

Nhưng mà bất kể nói thế nào Phương lão cùng Diệp Khai có quan hệ thì chẳng khác gì Bá Nhạc cùng thiên lý mã, cho nên vào thời khắc mẫn cảm này do Diệp Khai dùng thân phận con cháu đi thăm về tình về lý đều nói thông.

Về phần nói mấy đại gia tộc khác thì không thuận lợi như vậy.

Trọng yếu nhất một điểm chính là các nơi tới thăm, áp chế tin tức Phương lão bệnh nặng và ổn định cục diện trong nước, đều cần lão Diệp gia đại lực ủng hộ, bởi vậy Diệp Khai dò hỏi Phương lão, lực lượng vẫn đủ.

Đơn giản nói tiếp, chỉ hiểu được tình huống hiện giờ mới có thể ứng đối tình thế phức tạp hiện giờ.

Bởi vậy Diệp lão gia tử cũng không làm ra do dự gì cả, rất nhanh điện thoại cho các ngành liên quan, sau đó xác định thời gian Diệp Khai đi thăm Phương lão.

- Buổi sáng chín giờ ngày mai tại bệnh viện quân y.

Sau đó Diệp lão gia tử nói thời gian cho Diệp Khai nghe.

Diệp lão gia tử còn bận đại sự, không nói mấy câu thì Nhị lão gia tử lại hỏi Diệp Khai vài câu, hỏi hắn tình huống tại Long Thành, cùng với gần đây có gì mới không?

- Gần đây mới đưa ra chính sách mới ở Ban Kỷ Luật Thanh tra, tại Long Thành làm thí điểm tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị, tết âm lịch này có lẽ sẽ bận rộn lắm.

Diệp Khai trả lời.

- Nhưng hiện giờ xảy ra đại sự này, bên kia cũng chỉ có thể giao cho thủ hạ đi làm, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào?

- Con luôn có ý tưởng kỳ diệu...

Nghe Diệp Khai nói đôi chút về tác dụng của tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị, đại bá Diệp Tử Kiện cũng có chút cảm khái.

Hắn với suy nghĩ của cháu trai này vẫn tương đối ủng hộ, cũng cho rằng thành lập tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này đối với việc giải quyết một ít vấn đề trước mắt rất có trợ giúp, ít nhất là ở phương diện ngăn chặn hủ bại lan tràn, cứu vãn một đám cán bộ.

- Tình huống địa phương thì ta không quá hiểu...

Nhị lão gia tử nói ra.

- Nhưng nghe được thì không tệ, ít nhất thời điểm đại đa số người chưa ý thức được vấn đề này, con dẫn đầu làm thì không tồi rồi.

Diệp Khai với vấn đề này tương đối bảo thủ.

- Con sẽ thử một lần, nhìn xem chế độ kiến thiết có được như trước hay không. Mấy năm này tuy vấn đề hủ bại nổi bật, nhưng mà từ phương diện cán bộ thì đại đa số vẫn có thể tín nhiệm, cho nên chế độ kiến thiết là rất trọng yếu, đảng quản cán bộ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu bỏ mặc mặc kệ thì có vấn đề.

- Ta cảm thấy cán bộ cần có trách nhiệm, nếu giảm bớt hủ bại thì chuyện gì cũng dễ làm..

Nhị lão gia tử nghe Diệp Khai nói xong thở dài nói ra..

Gần đây tất cả thế lực lớn nội đấu không ngừng, phá không ít chuyện của nhau, cho nên chuyện kiến thiết không có bao nhiêu, Nhị lão gia tử nhìn ở trong mắt, tự nhiên rất nhiều cảm khái.

Nhiều đám ông lớn như vậy thì từ phương diện cải cách vài chục năm trước mà nhìn thì không có lợi, nhưng chế độ kiến thiết mà Diệp Khai đưa ra còn chưa có ý tưởng nào để so sánh, loại tình huống này quả thật làm cho Nhị lão gia tử cảm thấy lo lắng.

Nhưng dù nói thế nào hắn cũng là lãnh đạo quân đội, đối với chuyện ở địa phương thì quản cũng quản không được, cho nên cũng đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Hôm nay Diệp Khai lại nói ra chuyện tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị, đúng là hợp tâm tư của Nhị lão gia tử.

- Vấn đề này không dễ làm.

Lê thúc tỏ vẻ.

- Hiện tại rất nhiều cán bộ có tâm lý đen tối, bên con bắt đầu làm thì không sao, nhưng người ta sẽ cho rằng đây là uy hiếp, bởi vì cái gọi là cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, ông chủ nhỏ nên phân công người làm thật tốt.

Diệp Khai nghe xong ngược lại cảm thấy Lê thúc không phải nói chuyện giật gân, mà là cảm thấy loại khả năng này đúng là tồn tại.

Hắn tại thành phố Long Thành làm ra chế độ tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị, hiệu quả còn nhìn không ra, dù sao cũng phải cần thời gian kiểm chứng, thông qua thực tế mới có thể đưa ra phán đoán được, để xác định hiệu quả thực tế của chính sách này ra sao.

Nhưng mà phong trào này trong nước sẽ nổi danh, Long Thành làm ra chế độ tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị, như vậy không bài trừ khả năng địa phương khác cũng làm theo.

Nếu như mọi người đều làm chuẩn như Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Long Thành, khắp nơi đều làm tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này, cũng dụng tâm làm việc như Diệp Khai, chế độ kiến thiết sẽ hoàn thành.

Nhưng mà kết quả bết bát nhất chính là ở những địa phương lợi dụng chính sách tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này làm ra chuyện bồn nôn, như vậy sẽ làm xấu đi chính sách này, đổ thừa chế độ kiến thiết sai lầm.

Đến lúc đó tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này sẽ bị chê cười, Diệp Khai là người khởi xướng sẽ có đãi ngộ không công bằng.

Lê thúc lo lắng nhất chính là chuyện này, hắn cũng hiểu và nói với Diệp Khai.

- Con phải biết chế độ kiến thiết là bao nhiêu khó khăn, trong nước vì cái gì mà rất ít người cải tiến và sáng tạo ra các chính sách phương diện này, chính yếu nhất chính là rõ nước ở đây có bao sâu. Chính sách trung ương truyền đi đều bị phía dưới làm biến dạng, chớ đừng nói chi là chế độ kiến thiết mà Ban Kỷ Luật Thanh tra như con thôi động, đến lúc đó sẽ có rất nhiều kẻ lòng dạ khó lường nhảy vào gây sự.

- Lê thúc nhắc nhở thật kịp thời.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của mình.

- Cho nên con phải kết hợp tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính này, cầm xuống mấy bản án lớn, lúc này mới có thể khiến người ta tin phục.

Mặc dù nói trung ương vẫn đề xướng cán bộ trong sạch, đề cao tu dưỡng bản thân, tránh xa hủ bại, nhưng mà mội người đều khác nhau, phản hủ không phải nói làm là làm được.

Nếu tin tưởng vào chuyện đám cán bộ tu dưỡng bản thân, không bằng tin vào việc heo mẹ biết leo cây còn tốt hơn.

Cho nên chế độ kiến thiết nhất định phải có người thôi động, Diệp Khai làm việc nhìn thì ngây thơ, hoàn toàn không bị đám lão hồ ly trong quan trường nhìn qua, nhưng mà tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này ngược lại vô cùng quan trọng với chế độ kiến thiết.

Nếu như chuyện này có thể thuận lợi hoàn thành thì không thể nghi ngờ sẽ có tác dụng thật lớn trong việc .

- Vấn đề mấu chốt chính là thưởng phạt kết hợp, nếu như chỉ có tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị đương nhiên là không được, phải làm cho chế độ này có tác dụng mới được.

Diệp Khai tỏ vẻ.

- Cái gọi là chế độ thiết lập không phải là ô dù cho cán bộ hủ bại, mà là cho bọn họ biết rõ cơ hội đã cho bọn họ, cuối cùng vẫn không thể làm thì bọn họ phải bị trừng phạt gấp đôi.

Nhị lão gia tử nghe xong thì nói:

- Vấn đề này có thời gian thì nên nói với gia gia của con vài câu đi, hoặc là đồng chí Giang Thành cũng tốt, đồng chí Hồng Chính cũng được, cũng có thể nói một câu, đương nhiên đồng chí Lâm Viễn Hành trong Ban Kỷ Luật Thanh tra thì phải báo cáo kỹ càng, dù sao hắn là lãnh đạo trực tiếp của con đấy.

Bí thư Lâm Viễn Hành có quan hệ với lão Diệp gia tương đương không tầm thường, tuy hôm nay xem như tự lập môn hộ, nhưng mà sâu xa rất sâu, quan hệ vô cùng mật thiết, cho nên ở phương diện này nhất định sẽ ủng hộ Diệp Khai.

Hơn nữa với tư cách trong Ban Kỷ Luật Thanh tra chủ yếu lãnh đạo đồng chí, Lâm Viễn Hành bí thư cũng hy vọng tại chính mình đảm nhiệm bên trong có sở tác vi, cho người kế nhiệm nhóm: đám bọn họ lưu lại một một chút thuộc về mình thứ đồ vật, nếu vấn đề này có thể thao tác thành công, Lâm Viễn Hành bí thư không thể nghi ngờ là một lớn nhất người ủng hộ.

- Nói ngắn lại, tình huống trong nước phi thường phức tạp, có đôi khi chế độ tốt chưa chắc thành công vào cuối cùng.

Lê thúc nói ra.

- Nếu ông chủ nhỏ quyết định làm ra thành tích, vậy phải làm chuẩn bị mới được, tuyệt đối không nên bị người khác phá hư chuyện này.

- Cho nên nha, Lê thúc phải giúp đỡ con nhiều lắm, ít nhất ở phương diện tình báo phải ủng hộ nhiều một chút, không nên để con khốn thủ Long Thành, thành mắt trợn trắng.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Lê thúc gật gật đầu, với tư cách là người phụ trách tình báo, hiển nhiên hắn làm được chuyện này.

Đương nhiên nếu không phải là chuyện của Diệp Khai thì hắn không có khả năng dụng tâm như vậy, dù sao ngành tình báo của hắn chỉ quan tâm tới chuyện của quân đội là trọng yếu, đối với chuyện của địa phương không lưu ý cẩn thận, cũng không vượt quyền.

Chủ đề kế tiếp là đi thăm Phương lão.

- Sáng mai phải đi thăm Phương lão, con nên chuẩn bị cái gì đây.

Diệp Khai nói ra.

- Tỉnh lại đi, phải biết thời điểm này có bao nhiêu người muốn gặp Phương lão mà không được đấy.

Đại bá Diệp Tử Kiện không chút khách khí đáp lại.

- Đây cũng chính là do lão gia tử mở miệng, hơn nữa nhà của chúng ta có quan hệ không tệ với Phương gia, Phương lão đối với con cảm giác cũng tốt, mới có cơ hội này. Thời kỳ mẫn cảm chúng ta muốn gặp Phương lão cũng không phải dễ dàng như vậy.

Diệp Khai gật gật đầu, đại bá Diệp Tử Kiện nói đúng.

Nếu là bình thường cũng bỏ đi, Diệp Tử Kiện bằng vào tên tuổi của mình muốn gặp Phương lão một mình không phải là không được, nhưng mà tình huống bây giờ lại khác, Phương lão và giám sát và điều khiển tình huống vận mệnh quốc gia liên hệ cùng một chỗ a.

Cho nên người lúc này có thể nhìn thấy Phương lão không ai không phải là người tâm giao và thân thiết.

Thậm chí còn những người này có khả năng còn không biết tình huống cụ thể của Phương lão như thế nào đấy, chỉ có thể suy đoán đại khái mà thôi.

Diệp Khai đạt được cơ hội này chỉ có thể nói mặt mũi lão Diệp gia quá lớn.

Rạng sáng hôm sau, Diệp Khai đi tới tổng quân y viện.

Nơi này đề phòng sâm nghiêm, đương nhiên là trong chặt chẽ ngoài thả lỏng, dù sao sự tình Phương lão nhập viện không thể loạn truyền.

Diệp Khai chạy xe đi tới, chỉ tiến vào tầng trạm gác thứ hai thì đã bị ngăn cản.

- Xin lấy ra giấy chứng nhận.

Bởi vì hắn lái xe cấp bậc rất cao, treo chính là biển số của Bộ tổng tham mưu, cho nên vệ binh mới nói chuyện khách khí một ít.

Diệp Khai nhìn quanh, nhìn thấy xe đi vào nơi này cũng không bao nhiêu, chỉ ngừng được vài chiếc.

Hắn liền đem giấy chứng nhận của mình đưa tới cho vệ binh xem xét.

Vệ binh vừa xem lập tức cả kinh, sau đó đứng nghiêm chào Diệp Khai:

- Chào thủ trưởng!

- Khổ cực.

Diệp Khai gật gật đầu, xem như đáp lại.

Nhưng vệ binh rất nhanh liền nói ra:

- Tôi còn cần xác minh cùng lãnh đạo một chút, mời thủ trưởng chờ thêm một lát.

- Được.

Diệp Khai gật gật đầu, đồng ý.

Hắn đã đến nơi này nhiều lần, biết rõ người ta có rất nhiều quy củ, vệ binh không thể làm chủ, đều có một ít quan quân đẳng cấp cao phụ trách công tác bảo vệ nơi này.

Qua chừng hai phút, bên trong trạm canh gác có hai vị trung tá quan quân đi tới.

- Chào thủ trưởng!

Hai vị trung tá quan quân trước tiên cúi chào Diệp Khai, sau đó lại hỏi:

- Ngài muốn thăm hỏi vị lãnh đạo nào vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK