Hồ Hán tầm tuổi này có lẽ vẫn đang bận viết luận văn rồi làn đề cương tốt nghiệp, hai người cách nhau đến mười hai tuổi vậy mà chức vụ lúc này lại tương đương nhau, điều này chẳng phải quá kỳ lạ thì là gì.
Hơn nữa lúc này có một điểm rất quan trọng, đó là rất có khả năng Hồ Hán sẽ thay thế Diệp Khai đảm nhiệm chức chủ nhiệm Uỷ ban quản lý vùng đất mới Thánh Vương.
- Một viên chức cấp phó sở ba mười mốt tuổi đó.
Diệp Khai ngồi sờ cằm suy nghĩ vấn đề này.
Nếu như thuận lợi thì đối phương nhất định sẽ tích cực thúc đẩy phát triển vùng đất mới Thánh Vương này sát nhập vào thành phố Minh Châu, trong vòng hai năm có thể đưa Thánh Vương này trở thành vùng phát triển công nghệ kỹ thuật cao cấp Chánh sở sẽ không thành vấn đề, vậy thì Hồ Hán này đương nhiên có thể trở thành cán bộ cấp Chánh sở.
Tiếp theo đoán chừng rằng hắn sẽ tìm cách leo đến vị trí cấp Phó tỉnh bộ, ba mươi lăm tuổi lại nhập vào hàng ngũ cấp Phó tỉnh bộ, đến năm bốn mươi sẽ là một đường ghềnh của hắn, nếu có thể thuận lợi leo đến chức Chánh bộ thì đại nghiệp coi như có thể thành, tiếp theo cần mẫn cống hiến trong chức vị của mình, đến trước năm năm mươi là có thể được bầu vào cục, trước tuổi sáu mươi tiếp tục được bầu vào Uỷ ban thường vụ. Dự định của người này có lẽ là đi theo con đường tiến thân từng bước một thế này.
Sau khi lật xem một lượt hồ sơ lý lịch của Hồ Hán Diệp Khai bất ngờ phát hiện người này có lẽ là một hạt giống được một thế lực nào đó dày công bồi dưỡng nên, ít nhất cũng phải là một chiếc lốp xe dự Trữ, nếu không ai lại tốn sức đi nâng đỡ hắn, lại còn dám đối đầu với nhà họ Diệp, đòi cướp địa bàn của Diệp Khai mình nữa chứ.
Nhưng Diệp Khai vẫn cảm thấy Hồ Hán này có lẽ không phải là lực lượng nòng cốt của đối phương, nếu không không đời nào chúng lại ném hắn ra sớm như vậy.
Vì dù sao khi chưa leo đến vị trí cấp Phó tỉnh bộ thì bão gió quan trường vẫn là rất lớn, cũng dễ dàng bị các thế lực tụ tập công kích, như vậy sẽ không thể có được nhiều nguồn nâng đỡ ủng hộ.
Nhưng Diệp Khai thì lại khác, tuy ngay từ bước đầu y đã thuận lợi đường hoàng tiến lên nhưng y dù sao cũng là hồng đời thứ ba, gốc thẳng thì mầm đẹp, hơn nữa gia thế lại lớn mạnh không lường, vì thế không cần phải lo lắng bị người khác cản trở, chỉ cần y không phạm phái sai lầm gì lớn thì sẽ không có khả năng bị kéo xuống, cùng lắm thì cũng chỉ bị gây chút phiền phức mà thôi.
Một điểm quan trọng nữa là Diệp Khai này còn có ưu thế về kinh tế, y chẳng cần xin viện trợ tè bên ngoài cũng đủ lực để phát triển kinh tế trong vùng, đây là điều mà người khác không thể sánh bằng.
Nhưng nói gì đi nữa thì hiện tại Hồ Hán cũng là đối thủ đầu tiên của y, nếu không Diệp Khai đã chẳng có hứng thú mà đi lật xem hồ sơ lý lịch của một viên chức cấp Phó sở làm gì cơ chứ?
- Tiên sinh, rượu Sâm panh của ngài.
Đột nhiên một người phục vụ đến trước mặt Diệp Khai, bưng đến một chiếc khay có đặt một ly rượu đế cao chứa đầy rượu Sâm panh màu bạc vẫn còn đầy bọt.
- Hả?
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ đó nói
- Tôi nhớ là đâu có gọi rượu?
- Là do vị tiên sinh đối diện tặng cho ngài.
Nhân viên phục vụ đó tránh người khỏi vị trí đối diện, cung kính trả lời.
Diệp Khai đưa mắt nhìn theo thì thây ngồi đối diện mình là một nam nhân tuổi khoảng ba mươi đang mỉm cười nhìn mình.
- Tôi không biết người đó.
Diệp Khai khẳng định nói với nhân viên phục vụ.
- Ạch....
Nhân viên phục vụ đó không ngờ Diệp Khai lại nói vậy nên nhất thời tỏ ra lúng túng, bưng trên tay ly rượu mà không biết xử trí thế nào.
- Anh ưng sang trả lại người đó là được rồi.
Diệp Khai nói.
Người nam nhân ngồi đối diện dáng vẻ đường hoàng, khí chất có vẻ thành thục vững chắc, chỉ có điều tướng mạo có chút âm nhu, thân cao chừng mét bảy, dáng người vừa tầm, thể trạng cũng không phải quá to lớn, cũng coi như là khỏe mạnh bình thường.
Diệp Khai nói xong gập kẹp giấy tờ lại rồi nâng cốc uống trà.
Nhân viên phục vụ thấy vậy thì không biết làm thế nào nên đành bưng ly rượu đến giải thích cho người nam nhân đó tình hình bên này.
Diệp Khai cách người đó khoảng hơn hai mươi mét, ở khoảng giữa lại bị ngăn cách bởi mấy chiếc bàn, cộng thêm cả tiếng nhạc đan xen vào nên khó mà nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng Diệp Khai híp mắt thấy người đó nhận lấy ly rượu sau đó tự mình mang đến phía mình.
“ Da mặt người này cũng đúng là dày thật.”
Diệp Khai có chút bất ngờ lẩm bẩm.
- Diệp chủ nhiệm đúng là có nhã ý, mới sáng sớm đã đến đây uống trà.
Người nam nhân đó đi đến đặt ly rượu lên bàn, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống, rồi lại cười nói với Diệp Khai.
- Sáng sớm thì tất nhiên phải uống trà sáng rồi, còn cơm tối thì phải đợi đến tối mới được ăn.
Diệp Khai thuận miệng nói.
Nhìn người này tuy Diệp Khai cũng có chút bất ngờ nhưng cũng không phải quá mức bất ngờ, chỉ là y có chút tò mò không biết sớm thế này hắn đến đây có việc gì?
- Diệp chủ nhiệm tuổi trẻ tài cao, thật khiến người ta khâm phục.
Nam nhân đó cười nói tiếp,
- Có lẽ Diệp chủ nhiệm cũng biết tôi là ai rồi nhỉ?
Diệp Khai gật đầu nói,
- Nhìn người có chút trẻ hơn trong ảnh.
Người này không phải ai khác mà chính là tên Hồ Hán, nhân vật chính trong đống tư liệu mà Lê thúc gửi cho mình, và cũng chính là người muốn đến thế chân chức chủ nhiệm Uỷ ban quản lý vùng đất mới Thánh Vương của mình.
Nếu nói đúng ra thì Hồ Hán này nhìn chỉ khoảng hai bảy, hai tám, người mặc bộ tây phục màu xám nhạt có điểm thêm chút màu vàng, nhìn có vẻ phấn chấn, cứ như có thần trợ vậy.
- Nhưng tư liệu trong tay Diệp chủ nhiệm nói về tôi thế nào vậy?
Hồ Hán có chút hiếu kỳ hỏi.
Diệp Khai đưa mắt nhìn người này, thấy hắn cũng thật lạ, làm gì có ai lại đi hỏi người vấn đề thế này? Hơn nữa lại chẳng quen biết thân thiết gì, hai bên còn có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh, ai lại đi kể những thông tin trong này ra chứ?
Nhưng Diệp Khai này cũng đâu phải người bình thường, y nghiêng đầu nhìn Hồ Hán nói,
- Phải nói thế nào nhỉ, đó là một viên quan lý lịch hoàn hảo, từ sau khi tốt nghiệp, à không phải, ngay từ khi còn trong trường đã bắt đầu con đường Thanh vân, mỗi bước chân đều để lại vết chân, vô cùng vững chắc. Nếu để tôi nói thì tôi nghĩ lúc này anh đang trong thời kỳ bạo phát, sẽ nhanh chóng tiến đến cấp Chánh sở, sau đó là cấp Phó bộ, tiếp nữa thì khó mà đoán trước, vì dù sao tôi cũng không biết căn gốc cội rễ của anh rốt cuộc thế nào?
Tuy Diệp Khai nói ra một tràng đại hải nhưng nếu nghe kỹ ra thì y cũng chẳng để lộ thông tin gì quan trọng, y cũng chỉ thuận miệng nói ra những điều có thể nhìn thấy bên ngoài, nghe thì có vẻ rất khách quan nhưng thật ra cũng chẳng có gì.
Nói khác đi, chỉ cần là người có hưng thú với hồ sơ lý lịch của Hồ Hán này thì đều có thể thông qua những thủ đoạn đơn giản để có được nhưng tư liệu này về hắn.
- Diệp chủ nhiệm đúng là.... có chút cẩn trọng quá rồi.
Hồ Hán mỉm cười nói,
- Thực ra tôi muốn biết một số điều nhiều hơn thế nữa, tôi không tin là trong những tư liệu cậu có được chỉ đơn giản như vậy.
- Những nội dung khác tôi vẫn chưa có thời gian xem.
Diệp Khai đáp, thái độ có vẻ càng tỏ ra vô sỉ.
Sau đó y dùng thìa quấy đều sữa bò trong cốc trà, lại thêm một ít đường vào, uống thử vẫn thấy có chút nóng, y liền đặt chiếc thìa xuống, chỉ tay vào kẹp tư liệu trên bà nói,
- Tất cả đều ở đây, tôi cũng không biết có đầy đủ hay không, nhưng chắc là cũng tương đối rồi, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ từ từ xem.
Câu trả lời này có chút ngạo nghễ, trước mặt Hồ Hán mà lại dám nói mình có những tư liệu chi tiết về đối phương thì đó gọi là gì? Chẳng phải là trực tiếp khiêu chiến sao?
Dù sao thì Diệp Khai cũng không phải cấp của Hồ Hán, dựa vào cái gì mà dám điều tra thu thập những thông tin cá nhân về hắn chứ? Một khi truyền ra ngoài thì chỉ điều này thôi cũng đủ bị người khác kết cho cái tội dùng thủ đoạn bất chính điều tra thông tin đối thủ chính trị, và chắc chắn y sẽ pải trả giá cho việc làm đó.
Nhưng Diệp Khai này cũng thật liều lĩnh như vậy, dám trước mặt Hồ Hán công bố rằng mình có những thông tin cá nhân của đối phương, hơn nữa lại coi đó chẳng phải việc gì quan trong, thậm chí còn không quan trọng bằng việc mình uống trà, anh đừng có cho mình là người quan trọng, trong mắt tôi anh cũng chỉ xếp sau việc ăn uống mà thôi.
Nhưng phản ứng của Hồ Hán cũng khiến người ta không ngờ, hắn không hề tức giận mà chỉ chỉ tay lên kẹp tư liệu trên bàn hỏi,
- Tôi xem được không?
- Anh?
Diệp Khai nhìn Hồ Hán nói,
- Không được, anh vẫn chưa đủ cấp.
- Tại sao thế?
Hồ Hán tỏ vẻ khó hiểu,
- Cũng đều là cán bộ cấp Phó sở, năm công tác của tôi còn nhiều hơn cậu, tại sao nói tôi chưa đủ cấp? Diệp chủ nhiệm nói vậy có phải là có chút ức hiếp người không?
- Năm công tác của anh chưa đủ.
Diệp Khai nghiêm túc nói,
- Bản tư liệu này, cho dù là các Uỷ viên cũng chưa chắc có tư cách đọc, các Uỷ viên cục chính trị cũng vậy, chí ít cũng phải lãnh đạo được hưởng chế độ đãi ngộ cấp phó nhà nước mới được đọc, chình vì thế mà tôi nói anh chưa đủ tư cách.
Hồ Hán nghe xong tay chống cằm nói,
- Nói như vậy thì tôi có thể cho rằng Diệp chủ nhiệm đã trở thành chủ nhiệm Trung ban rồi không?
Nói như Diệp Khai thì nếu không phải lãnh đạo được hưởng chế độ đãi ngộ cấp phó nhà nước thì sẽ không có tư cách đọc nhưng tư liệu thế này, vậy Diệp Khai hắn là cái thá gì, lãnh đạo cấp phó nhà nước hay Uỷ viên cục chính trị? Làm gì có cái lẽ nào thế này.
- Tôi là trường hợp ngoại lệ.
Diệp Khai ngạo nghễ vắt chéo hai chân, giọng điệu khoe khoang nói.
Không phải Diệp nhị thiếu gia tự tâng bốc mình, nhưng đúng là y cũng có chút lợi hại, y có thể tiếp cận những cơ mật quốc gia quan trọng, thậm chí cả những thứ mà đến cả Uỷ viên cục chính trị cũng không được hay biết, vì dù sao thân phận y cũng khá đặc biệt, vừa có chân trong quân đội, lại vừa thuộc ban bệ trong đại nội, vì thế không thể đánh giá thấp con người này.
Quả nhiên, Hồ Hán nghe Diệp Khai nói vậy cũng chỉ dám trừng mắt nhìn mà thôi, một người mặt dày đối diện với một kẻ mặt dày hơn, đương nhiên là không thể tỏ thái độ gì được, sự gặp gỡ giữa hai người đúng là sự so sánh xem ai vô liêm sỉ hơn ai.
- Nhưng mà tôi vẫn thấy tò mò, anh đến đây có việc gì?
Diệp Khai cầm lấy cốc trà sữa lên uống, sau đó vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
- Tôi đến gặp mấy vị khách, không ngờ gặp Diệp chủ nhiệm ở đây, đúng là bất ngờ.
Hồ Hán đáp.
- Sớm như vậy đã đến đợi khách rồi sao?
Diệp Khai nghe xong có chút bất ngờ hỏi.
Người như Hồ Hán tuy có vẻ âm hiểm xảo trá, nhưng trong một số việc cũng không cần thiết phải nói dối, đặc biệt là trước mặt Diệp Khai hắn càng không cần thiết phải tỏ ra mình là người hẹp hòi nhỏ mọn như vậy.
Nhưng lúc này mới là thời gian ăn sáng, đâu thích hợp để hẹn gặp khách chứ?
- Là khách nước ngoài sao?
Diệp Khai thuận miệng hỏi.
Hồ Hán nghe xong có chút bất ngờ nói,
- Vị khách người Nhật, xem nào, có lẽ cũng sắp đến rồi.
Hắn nâng cổ tay lên xem giờ thì thấy vừa đúng chín giờ, cũng là thời gian hẹn gặp.
Quả nhiên, Diệp Khai thấy lối đi vào trước mặt có bốn người hai nam hai nữ đang bước vào, nhìn dáng đi thì biết ngay đúng là người Nhật.
- Hình như khách của anh đến rồi.
Diệp Khai nói với Hồ Hán, sau đó đưng dậy, cầm lấy kẹp tài liệu kẹp vào nách nói,
- Tôi còn có việc, tạm biệt nhé.
- Diệp chủ nhiệm đi cẩn thận.
Hồ Hán đứng dậy, vẫy tay chào Diệp Khai.
Diệp Khai không quay đầu lại mà chỉ quơ quơ tay, sau đó thì đi ra khỏi đại sảnh.
Mấy người Nhật đó vội vàng bước tới, Diệp Khai quay đầu nhìn thì thấy Hồ Hán đang nói chuyện với bọn họ, lại còn nói bằng tiếng Nhật nữa, điều này khiến y có chút không ngờ.
Tiếng anh của Diệp Khai thì còn khá được chứ còn tiếng Nhật thì y biết không nhiều, mấy cái câu như “Mã điệp điệp”, “Mạc tây mạc tây” hay “ Bát cách nha lộ” gì đó nghe thì còn hiểu, chứ những cái khác thì thật sự y chẳng biết gì.
Nhưng tên Hồ Hán đó có vẻ tiếng Nhật của hắn rất lưu loát.
Diệp Khai đi đến quầy thanh toán, cầm lấy bình rượu rồi đi ra.
Sau khi ra ngoài Diệp Khai vẫy tay, lập tức có một người khách nhìn rất bình thường đi đến.
- Diệp cục, có gì căn dặn?
Đối phương nhỏ tiếng hỏi.
- Trong đại sảnh có bốn người Nhật, hai nam hai nữ đang nói chuyện với một người.
Diệp Khai giở kẹp văn kiện ra cho người này xem ảnh Hồ Hán, sau đó nói,
- Tìm mấy người điều tra mấy người Nhật này, không cần điều tra kỹ lắm, chỉ cần làm rõ mục đích họ đến đây là được rồi.
- Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Người này lập tức đáp.
- À, để ý người trong bức ảnh này, hắn khá là xảo quyệt, đừng để hắn chú ý đến, bên cạnh hắn rất có khả năng cũng có cài người.
Diệp Khai nghĩ rồi dặn dò nói.
- Tôi biết rồi, Diệp cục.
Sau khi rời khỏi quán rượu Diệp Khai bắt đầu cân nhắc phân tích, lần này Hồ Hán đến có lẽ là vì mấy người Nhật này, chỉ có điều không biết bọn họ định làm gì, nếu như nhà họ Hồ này có quan hệ với Nghiêm Phương Giai trong vụ giấy nhắn đó thì Hồ Hán này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nếu không phải vì kiêng dè vị nguyên lão đứng sau Hồ gia thì Diệp Khai đã dùng đặc quyền trong tay lôi bọn họ về thẩm vấn, nhưng lúc này chỉ đành tuân theo thủ tục bình thường vậy.
Nhưng tên này cũng là một đối thủ thú vị và có trí tuệ.
Bất luận là thương trường hay quan trường thì một câu nổi nổi tiếng luôn đúng, không sợ thần mà chỉ sợ đồng đội heo…
Diệp Khai rất tin điều này, y cũng cho rằng việc chọn đồng đội là vô cùng quan trọng, vì thế những người có thể cùng đường với y ít lại càng ít, đây không phải do tầm mắt của Diệp thiếu gia quá cao mà là do yêu cầu và kỳ vọng của y đối với những người bên cạnh quá cao, cho dù không mong đợi họ giúp gì mình nhưng chí ít cũng không gây rắc rối cho mình.