Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý thức được người trẻ tuổi cùng Lý Hải bất phân thắng bại có thể là con của tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác, Diệp Khai cũng hiểu được chuyện hôm nay coi như tình cờ mà lại thành.

Từ chỗ Lâm Tiên Giác vội vàng chạy về quân khu thì có thể thấy ông ta có mục đích, lại theo ông ta xuất hiện trong bữa cơm chiều thì càng có thể khẳng định. Nhất là sau khi Diệp Khai trao đổi với bác cả Diệp Tử Kiện thì coi như có thể kết luận.

Nếu đơn thuần theo góc độ làm việc thì giờ Diệp Khai không cần quá vọng động. Chỉ cần hắn ở yên trong đại viện quân khu chờ thời cơ, nhưng giờ tình thế phát triển như vậy, bản thân Diệp Khai cũng thấy xúc động.

Nhưng trong lòng Diệp Khai thủy chung tin tưởng vững chắc, người tốt người xấu phải luôn rõ ràng, cho nên khi hắn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm thì tuyệt sẽ không dừng tay vì bối cảnh đối phương.

Cho dù là hắn biết rõ người trẻ tuổi này chính là con của Lâm Tiên Giác cũng không bỏ qua.

“Tao là con của Lâm Tiên Giác thì như thế nào?” Người trẻ tuổi sau khi kinh ngạc thì lại cứng rắn, hiển nhiên là muốn nhìn xem thái độ của Diệp Khai.

Đây dù sao cũng là ở quân khu tỉnh, Lâm Tiên Giác dù sao cũng là tư lệnh, người trẻ tuổi dù sao cũng là con của Lâm Tiên Giác.

Khẩu khí Diệp Khai càng lớn hơn, dường như không đem Lâm Tiên Giác đặt ở trong mắt, “Cho dù là con của Lâm Tiên Giác lại như thế nào?

Diệp Khai cười phì, “ Mày đã thừa nhận vậy thì tao sẽ bắt mày giao cho Lâm tư lệnh xem như thế nào? Chẳng lẽ ông ta vì con mình phạm tội mà bất chấp cả luật pháp?”

Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm Diệp Khai, quyền đầu nắm chặt.

Tuy rằng hắn có thể cùng Lý Hải đánh ngang tay, nhưng chống lại Diệp Khai vốn không có cái gì nắm chắc. Bởi vì hắn biết đám vừa rồi bị Diệp Khai đánh ngã đều là hảo thủ số một số hai trong đội đặc chủng của mình. Bản thân hắn không thể lấy một địch sáu.

Nhưng đám này còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Khai trong nháy mắt đánh ngã, vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, thân thủ Diệp Khai vượt quá xa bọn họ, không thể lấy nhân số để bù lại.

Đối mặt cường thủ như vậy, người trẻ tuổi cho dù là kiêu ngạo đến đâu cũng không khả năng chủ động đi khiêu khích hắn.

Huống hồ tay hắn vừa trúng đạn, máu còn phun ra.

“Nhị thiếu, cần gọi điện thoại hay không?” Lý Hải hỏi.

“Bỏ đi, chắc rằng bọn họ đã nghe tiếng súng rồi.” Diệp Khai lắc lắc đầu nói.

Vừa rồi đánh nhau còn chưa tính, bởi vì bên lễ đường có âm nhạc che đậy nên chưa chắc khiến cho người khác chú ý. Nhưng tiếng súng lại khác, nhất là trong quân vốn rất nhạy với nó.

Tiếng súng trong phim và giữa thực tế hoàn toàn khác nhau.

Bởi vậy tiếng súng vừa vang lên lập tức khiến người chú ý, bắt đầu chạy tới.

Lâm Tiên Giác cùng chính ủy Ngư Thức Phàm ngồi trong lễ đường xem tiết mục cũng đều nhận được báo cáo.

Tiết mục biểu diễn vẫn tiến hành bình thường trong lễ đường nhưng các đại nhân vật liền đi ra, rất nhanh phát hiện tình huống bên phía đám Diệp Khai.

“Có chuyện gì?” Lâm Tiên Giác liếc mắt một cái thấy con mình ôm tay đứng đó, máu tràn qua kẽ tay, giật mình cảm thấy có chuyện xảy ra.

Ông ta nhìn quanh thấy mấy đội viên đặc chủng thủ hạ của con mình nằm lăn ra đất, hiển nhiên là ăn đau khổ.

Lâm Tiên Giác rất rõ ràng thân thủ con mình thế nào, sức chiến đấu của sáu bảy cá nhân này có thể nói là rất cường đại. Nhưng giờ lại biến thành bộ dạng này, quả thật có chút ngoài dự đoán mọi người.

“Ba ba!” Người trẻ tuổi vừa rồi còn bình tĩnh giờ hô lớn,“Hai người kia vừa rồi đùa giỡn tiểu thư Ngô Mộng Linh, mấy người chúng con thấy được nên ngăn cản, ai biết bọn họ cư nhiên nổ súng ! Đội viên của con bị bọn họ đả thương, tay con cũng bị bắn trúng!”

Diệp Khai nghe xong, không khỏi có chút kinh ngạc, thầm nói phản ứng người này thật ra rất nhanh, lập tức đã nghĩ đến cắn ngược lại một cái.

“Rầm rầm......” Đội cảnh vệ chung quanh đều giương súng nhắm ngay đám Diệp Khai.

Lâm Tiên Giác giật thót, thầm nói đại nhân vật như Diệp Khai sao có khả năng chạy đến bên này đùa giỡn Ngô Mộng Linh? Hơn nữa, cho dù là đùa giỡn Ngô Mộng Linh cũng chẳng phải là chuyện gì, sao có thể khiến cho song phương động đao động súng?

Không cần phải nói, phương diện này khẳng định là có ẩn tình khác. Hơn nữa ông ta cũng biết tính con mình kiêu ngạo ương ngạnh, không phải đèn cạn dầu.

Nhưng việc đã đến nước này, lại ở chính địa bàn mình, Lâm Tiên Giác đương nhiên không thể để con chịu thiệt. Dù sao đã xảy ra nổ súng là nghiêm trọng, ông ta cũng không hy vọng con mình thất thế nên dù sao cũng phải đổ cho Diệp Khai.

“ Đồng chí Diệp Khai, hành vi của đồng chí thật sự là hơi quá đáng, kỷ luật đảng quốc pháp đều không thể dung!” Nghĩ đến đây, Lâm Tiên Giác nghiêm giọng,“Hiện tại tôi cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể giải quyết việc chung, bắt anh giam giữ giao cho tư pháp xử lý !”

Ông ta vung tay lên định ra lệnh cho đám thủ hạ bắt mấy người Diệp Khai.

Lâm Tiên Giác đã nghĩ kỹ, hiện tại sân nhà tác chiến, chỉ cần có chứng cứ vững chắc, mặc kệ bên Ngô Mộng Linh có chuyện gì xảy ra, chỉ cần đe doạ một phen, cưỡng bức lợi dụ, tự nhiên có thể bảo cô ta khai ra có lợi cho con mình.

Thao tác như vậy, cho dù là lão Diệp gia sau này tìm tới đòi nợ cũng không phải dễ dàng như vậy.

Chính là Lâm Tiên Giác rất rõ ràng, sau này coi như hoàn toàn đắc tội lão Diệp gia. Bọn họ đối phó với mình thế nào còn rất khó nói, dù sao ông ta cũng không phải sợ phiền phức, hơn nữa sau lưng còn có núi dựa vào, tuy rằng không thể cùng lão Diệp gia ngay mặt chống lại, nhưng trong tình huống có lý vẫn có thể bảo vệ được mình.

Tối trọng yếu trước mắt chính là khống chế cục diện, lập thành bản án.

“Chờ đã.” Phía sau, bỗng nhiên có người chen vào nói .

Mọi người nhìn lại thấy là chính ủy Ngư Thức Phàm, chỉ thấy ông cau mày nói,“Lâm tư lệnh chỉ nghe lời con anh coi như định chuyện, cảm thấy thích hợp sao? Diệp tướng quân còn chưa lên tiếng. Huống hồ, anh ta có thân phận gì, anh cũng không phải không biết, anh cảm thấy quân khu có quyền quản hạt anh ta sao?”

Diệp tướng quân? Mọi người nghe xong đều là một mảnh mờ mịt, thầm nói quân khu tổng cộng chỉ có thiếu tướng, Lâm Tiên Giác một, Ngư Thức Phàm một, làm sao còn có tướng quân thứ ba?

Bọn họ tự nhiên không thể tưởng được, Diệp Khai đứng đối diện là vị tướng quân thứ ba đương trường. Hơn nữa là vị có quyền cao nhất, tuy luận thủ hạ quản hạt dĩ nhiên kém Lâm Tiên Giác cùng Ngư Thức Phàm, nhưng nói đại quyền thì người ta chân chính là đại nhân vật, lừng lẫy quân cảnh chính ba phương, là siêu cấp nhân vật.

Lâm Tiên Giác nghe Ngư Thức Phàm nói vậy thì nhất thời biến sắc. Hắn biết Ngư Thức Phàm ở phía sau, cũng biết người này không tốt lành gì nhưng không ngờ Ngư Thức Phàm trực tiếp làm khó dễ hắn.

Đối với đại đa số thì thân phận Diệp Khai là tin tức tuyệt mật. Điều này dĩ nhiên để cho Diệp Khai thuận tiện làm việc nhưng điều không tốt chính là vì mọi người không rõ ràng lắm thân phận chân chính của hắn cho nên lực uy hiếp không đủ.

Trong chuyện đêm nay, nếu như đám binh sĩ hiện trường biết mình chĩa súng vào một vị thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương thì chắc không mấy ai có thể cầm vững súng.

Phải biết rằng, tư lệnh quân khu như Lâm Tiên Giác cũng chỉ là thiếu tướng mà thôi.

Huống chi, Diệp Khai là tướng quân của cục cảnh vệ trung ương, chênh lệch quyền hạn quá lớn.

Càng tiếp cận đầu mối quyền lực trung ương thì quyền thế lại càng lớn, đối với điểm này, mọi người vẫn biết rõ ràng .

“Ngư chính ủy chẳng lẽ không tin tưởng lời con tôi?” Lâm Tiên Giác tuy rằng cảm thấy có vẻ khó giải quyết, nhưng vẫn cưỡng bức Ngư Thức Phàm một chút, hiển nhiên để lộ ý tứ nếu ngươi dám nói con ta nói bậy, ta sẽ không để yên.

Nhưng Ngư Thức Phàm cũng không sợ Lâm Tiên Giác, trừ phi ông ta muốn làm binh biến, nếu không không thể làm gì chính ủy. Phải biết dù chính ủy yếu thế hơn trong sự vụ cụ thể nhưng về quyết định đại sự có quyền hạn rất lớn, nhất là vào thời hòa bình thì quyền lực chính ủy chưa chắc đã nhỏ hơn tư lệnh.

Nếu không phải thời gian Ngư Thức Phàm đi vào quân khu Giang Hoài quá ngắn, còn chưa kịp thành lập thành viên tổ chức của mình thì ông tuyệt đối không có khả năng nhược thế như vậy.

Đương nhiên , Ngư Thức Phàm xem xung đột lần này là cơ hội để mình nắm quyền quân khu Giang Hoài nên càng không có khả năng nhượng bộ Lâm Tiên Giác.

Đừng nói là Diệp Khai là bị oan uổng, cho dù hắn thật sự đùa giỡn một nữ diễn viên thì như thế nào?

Chân tướng thật sự của chuyện này không phải trọng điểm để tranh luận.

“Tôi tôn trọng sự thật, Diệp tướng quân không có khả năng làm ra chuyện như vậy nhưng con anh lại có tiền sử về chuyện này.” Ngư Thức Phàm không hề e ngại Lâm Tiên Giác, trực tiếp vạch ra tiền sử xấu xa của con hắn.

“Anh...... Ăn nói bừa bãi!” Lâm Tiên Giác bị Ngư Thức Phàm bóc trần bí mật của con trai, nhất thời có chút thẹn quá thành giận,“Hôm nay tôi thật muốn xem, anh làm sao bao che đám này!”

Lâm Tiên Giác vung tay lên, đội cảnh vệ lập tức liền vọt lại chuẩn bị bắt Diệp Khai cùng Lý Hải.

“Dừng tay!” Lúc này, lại có một thanh âm vang lên,“ Sao các anh không hỏi người bị hại, tột cùng là chuyện gì xảy ra?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK