Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phong vân tụ hội Đông Sơn thành ah!

Diệp Khai đứng bên ngoài đường lớn, cảm giác tinh thần sảng khoái, không khỏi cảm khái nói một câu.

Mưa đã ngừng, thành phố Đông Sơn sau cơn mưa lộ ra không khí thanh tân tươi mát vô cùng.

Ngay buổi chiều hôm qua, một trận mưa lớn hàng lâm nội thành Đông Sơn, mặc dù không tạo thành ngập nước trong phạm vi lớn, nhưng lại tẩy rửa không khí, làm tinh thần người rung động.

Buổi sáng lúc thức dậy cảm giác đã bất đồng với ngày xưa.

Từ Chỉ Đồng ở mãi trong nhà Diệp Khai bị đè nén đã lâu, mượn cơ hội này xin phép Diệp Khai đi ra ngoài hít thở không khí.

Diệp Khai cân nhắc vấn đề an toàn, lại tự mình cùng Từ Chỉ Đồng đi ra phố, nhưng vì bảo hiểm nên hắn cho Từ Chỉ Đồng hóa trang một chút, đeo kính râm che gương mặt của nàng.

- Sao Diệp chủ tịch đột nhiên lại cảm khái như vậy?

Từ Chỉ Đồng nhẹ giọng hỏi thăm, trong lòng của nàng có chút tò mò, bình thường Diệp Khai cũng không có nhiều cảm xúc dồi dào như thế.

Mặc dù nói Diệp Khai chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng theo việc kết giao bình thường mà xem hắn tuyệt đối điển hình là ông cụ non, là cao thủ chính đàn thâm tàng bất lộ, rất khó tưởng tượng hắn lại đột nhiên biểu hiện ra một mặt cảm tính đến như thế.

- Ha ha, gần đây tình huống Đông Sơn có chút đặc thù, cho nên tâm tình có một chút kích động…

Diệp Khai cười cười nói.

Tuy Từ Chỉ Đông ở trong nhà Diệp Khai không ra ngoài, nhưng tạp chí báo chí không thiếu, thậm chí có thể nhìn thấy một ít tài liệu văn bản hắn mang về trong nhà, là những văn kiện không quá trọng yếu, bởi vậy trong đoạn thời gian gần đây đối với biến hóa chính đàn Đông Sơn, thậm chí là toàn bộ tỉnh Hà Đông nàng cũng có hiểu rõ tương đối sâu.

Lúc này Từ Chỉ Đồng hỏi Diệp Khai như vậy, tự nhiên là bởi vì nàng biết rõ thời đại Diệp Khai một tay che trời tại Đông Sơn đã sắp đi qua.

- Là vì bí thư thành ủy tân nhậm sắp đến sao? Nghe nói là Mộc chủ tịch của thành phố Long Thành, là một mỹ nữ chủ tịch rất trẻ tuổi đâu…

Từ Chỉ Đồng dò hỏi.

- Đúng vậy, trước kia khi tôi làm việc tại Long Thành là cấp dưới của Mộc chủ tịch, lúc ấy tôi đảm nhiệm chức bí thư Ban kỷ luật thanh tra.

Diệp Khai gật đầu hồi đáp, thần sắc cũng không có vẻ lo lắng như trong suy nghĩ của Từ Chỉ Đồng.

Chẳng lẽ nói, bí thư thành ủy tân nhậm không mang đến áp lực gì cho Diệp Khai hay sao?

Từ Chỉ Đồng nghĩ tới vấn đề này, tự nhiên là có chút hiếu kỳ, dù sao một khi Mộc Uyển Dung đến Đông Sơn nhậm chức, như vậy quyền lực trong tay Diệp Khai phải bị giảm bớt rất lớn, quyền lực nhân sự sẽ bị giảm xuống tới thấp nhất.

Tin tưởng mỗi vị lãnh đạo cường thế gặp phải tình huống này đều cao hứng không nổi đi?

- Khí lượng của Diệp chủ tịch thật khiến người bội phục!

Từ Chỉ Đồng nghĩ hết từ ngữ cũng chỉ thốt ra được một câu như thế.

Mặc dù nói nàng là phóng viên đài truyền hình Đông Sơn, ngẫu nhiên còn làm chủ trì, tư duy xem như nhanh nhẹn, nhưng đối với một ít sự tình trên quan trường dù sao nhận thức không sâu, có chút cảm giác như ngắm hoa trong sương, bởi vậy khi suy đoán tâm lý của Diệp Khai không khả năng làm được chuẩn xác.

Từ Chỉ Đồng thầm nghĩ, nếu như có Điền Thanh ở đây đoán chừng sẽ cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện này, càng suy đoán chuẩn hơn một ít.

- Xem, cầu vồng!

Bỗng nhiên Diệp Khai nói với Từ Chỉ Đồng.

Từ Chỉ Đồng nhìn theo ngón tay Diệp Khai, quả nhiên ở phía tây hiện lên một đạo cầu vồng, khí thế rộng rãi, phảng phất như một dải lụa muôn màu vắt ngang bầu trời.

- Ah…

Từ Chỉ Đồng không nhịn được kêu lên một tiếng.

Trên đường phố có rất nhiều người đều nhìn thấy được cầu vồng trên bầu trời, không khỏi dừng chân quan sát chỉ trỏ.

- Mỗi khi nhìn thấy cầu vồng chân trời, trái tim sẽ kích động…bất luận là sinh mệnh mới bắt đầu…hay là người tuổi già sức yếu…mãi cho tới cuối cuộc đời cũng khó thể sửa đổi ước nguyện đầu tiên…

Diệp Khai bỗng dưng thốt ra vài câu, tựa hồ như là một bài thơ.

Từ Chỉ Đồng nghe xong không khỏi có chút xuất thần, cảm thấy vừa rồi Diệp Khai niệm bài thơ kia tựa hồ là một trích đoạn nào đó, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.

- Diệp chủ tịch niệm thơ xuất từ đâu vậy?

Từ Chỉ Đồng lại hỏi.

- À, tôi cũng không nhớ được, lúc ấy hình như là đọc được trên một quyển sách tiếng Anh.

Diệp Khai thuận miệng đáp:

- Không biết làm sao lại nhớ kỹ, vừa mới chứng kiến cầu vồng thì thuận miệng đọc ra, cảm giác thật kỳ quái.

- Ah, nguyên lai là thơ của người Anh…

Từ Chỉ Đồng thì thào lẩm bẩm.

Cầu vồng xuất hiện trên bầu trời cũng không lâu, qua hơn mười phút đã tiêu tán, giống như khi xuất hiện, phi thường đột nhiên.

Vung vung tay áo, không mang theo một đám mây màu, phía tây vẫn là mây đen rậm rạp.

- Kỳ thật chuyện trên quan trường cũng tốt, sự tình trong xã hội cũng vậy, đều khó có khả năng chỉ thiên về một bên, thú vị của nhân sinh, chính là ở tính đa dạng.

Diệp Khai bỗng nhiên nói ra:

- Cô xem, giống như bên cạnh cầu vồng kia, chính là bảy màu sắc đấy, cho nên mới lộ ra vẻ vô cùng xinh đẹp. Nếu như chỉ có một màu sắc, đoán chừng sẽ không được nhiều người chú ý như thế, hoặc là mọi người chỉ đơn giản xem nó như một hiện tượng của thời tiết.

- Lời nói của Diệp chủ tịch rất có đạo lý…

Từ Chỉ Đồng nghe xong nghiêm túc tỏ vẻ.

Thật không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Từ Chỉ Đồng cảm thấy hình tượng của Diệp Khai ngày càng cao lớn hơn, nhưng lại không còn lực uy hiếp, tựa hồ cho nàng một loại cảm giác thật thân cận.

- Thật không biết hôm nay trời còn mưa nữa không…

Từ Chỉ Đồng nhìn lên mây đen trên chân trời, không khỏi nói:

- Mỗi lần mưa lớn, hệ thống thị chính thành phố Đông Sơn đều phải thừa nhận một lần khảo nghiệm thật nghiêm túc.

Diệp Khai hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Chỉ Đồng, hệ thống thị chính kiến thiết bất lực, sau mỗi trận mưa lớn, đường phố biến thành một mảnh bừa bộn, nước bẩn giàn giụa, cống thoát nước thường xuyên bị nghẽn, vấn đề này vốn là nghiêm trọng nhất.

- Cách ngôn nói rất hay, mây đen hướng đông, có mưa cũng không hung, hôm nay đoán chừng sẽ không còn mưa lớn nữa. Về phần nói kiến thiết thị chính sao, dù sao cũng từ từ sẽ đến, hiện tại muốn giải quyết hết thảy vấn đề một chủ tịch thành phố như tôi cũng hữu tâm vô lực.

Diệp Khai chắp tay sau lưng chậm rãi đi trên phố, thấp giọng nói ra:

- Tiền là một phương diện, cân đối lợi ích trong các phương diện cũng cần cân nhắc tới, dù sao mưa lớn cũng không thường xuyên, nhưng vấn đề cấp bách cần giải quyết lại không ít, ngàn đầu vạn tự, chủ tịch thành phố cũng không phải dễ làm như tưởng tượng.

- Tôi hiểu được!

Từ Chỉ Đồng nghe xong có thể hiểu được tâm tình của Diệp Khai.

Trên thực tế trước kia Từ Chỉ Đồng cảm giác người trong quan trường, những quan viên có can đảm gánh vác công việc thực tế thực sự là quá ít, tất cả chỉ ăn chơi đàng điếm hưởng thụ, kết bè kết cánh kiếm lời nhét vào túi riêng, nhưng thông qua đoạn thời gian lưu lại trong nhà Diệp Khai, nàng liền phát hiện, quan viên giống như Diệp Khai thật sự là tương đối cần cù.

Vô luận là phê duyệt tài liệu văn bản tại nhà, hay là sưu tập tài liệu nghiên cứu quy hoạch phát triển thành phố Đông Sơn, hoặc thông qua điện thoại đốc xúc nhân viên công tác đi giải quyết vấn đề, hoặc là tự thể nghiệm thúc đẩy cải cách chế độ Đông Sơn, Diệp Khai đều đi ở phía trước, bỏ ra tâm huyết rất lớn.

Nếu như nói làm như vậy không hợp đàn, Từ Chỉ Đồng thật sự rất khó tưởng tượng trong nước còn có vị quan viên nào không hợp cách như vậy nữa hay không.

Bởi vậy trong lời nói của Diệp Khai lộ ra cảm giác uể oải, trong nội tâm Từ Chỉ Đồng bỗng nhiên sinh ra sầu bi nhàn nhạt, vì tâm tình mệt mỏi của hắn mà sinh ra sầu lo.

- Mình làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên lại có cảm giác như thế?

Từ Chỉ Đồng bỗng dưng tỉnh táo lại, liền phát giác mình đang đi sau lưng Diệp Khai, suýt chút nữa đã đụng vào người hắn.

Cảm giác thất thố trong bất tri bất giác khiến Từ Chỉ Đồng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhìn bóng lưng của Diệp Khai, Từ Chỉ Đồng có chút phân tâm, cố gắng trấn định lại, sau đó tiếp tục đi theo phía sau hắn.

Bỗng nhiên phía trước phát ra thanh âm ồn ào, có mười mấy người vây quanh một chỗ, không biết đang làm chuyện gì.

- A?

Diệp Khai thoáng sửng sốt.

Hiện tại đang trong giờ làm việc, mọi người đang khẩn trương, không khả năng ra đường đi dạo, không khả năng đi chơi, như vậy phía trước nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không dẫn phát nhiều người vây xem.

Phải biết rằng hiện tại là xí nghiệp cũng tốt, cơ quan chính phủ cũng vậy, quan niệm đối với thời gian vẫn tương đối mạnh.

- Đi, đi qua nhìn xem tình huống!

Diệp Khai nói một tiếng với Từ Chỉ Đồng, hai người liền đi về phía trước,

Bởi vì cự ly không xa, rất nhanh đã đi qua.

Lý Hải đi lên trước, dùng tay đẩy ra đám người, nhìn thoáng vào bên trong, nhíu mày, sau đó đi ra nói với Diệp Khai:

- Nắp cống thoát nước bị mất, có người bị rơi vào!

- Ah?

Diệp Khai nghe xong liền sững sờ, sau đó cũng lách vào bên trong.

Từ Chỉ Đồng theo sát phía sau, dáng vóc nàng không thấp, mang giày cao gót, tự nhiên có thể thấy được rõ ràng chuyện xảy ra bên trong, chỉ là có thật nhiều người vây xem, cho nên nàng lách tránh sau lưng Diệp Khai, thân thể yểu điệu cơ hồ dán lên sau lưng hắn, nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy giữa đám người có một người trung niên mặt mũi đầy máu, nhìn không ra là bị thương chỗ nào, xe đạp cũng ngã ngang, người nọ một tay ôm trán trên người dính đầy bùn nhão.

Nắp cống biến mất, hiện tại cống nước đang không ngừng phun trào nước bẩn, hơn nữa nước mưa từ xa tràn tới, đã che phủ khu vực này nên không thấy được nơi này có một cống thoát nước.

Điều này cũng khó trách người trung niên kia không nhìn thấy rõ tình hình, vì vậy mới bị rơi vào bên trong.

Người chung quanh chỉ trỏ, nghị luận ồn ào.

- Sáng sớm đã bị rơi vào cống nước thối, vận khí của ông bạn này thật xui xẻo ah.

- Nhân công thị chính làm việc bất lực, vì sao cái nắp cống cũng biến mất đây, lại không có ai tới xử lý?

- Gần đây trong thành phố thường xuyên có người trộm nắp cống bán lấy tiền đấy!

- Nghe nói bên trạm thu mua phế phẩm xuất hiện không ít loại nắp cống này…

Diệp Khai nghe xong lập tức liền coi trọng vấn đề này.

Nắp cống thoát nước Đông Sơn hiện tại còn không chọn dùng loại sản phẩm chế từ xi măng, bình thường đều dùng gang, sức nặng khá lớn, cho nên đôi khi sẽ làm cho người ta đánh chủ ý với nó, thừa dịp không ai thấy mà ăn trộm bán sắt vụn.

Một nắp cống có thể bán được hơn mười đồng, đi ra uống rượu, ăn chút thịt nướng không có chút vấn đề.

Nhất là ngay trong mùa hè, vấn đề này càng nhiều hơn nữa, hiện tại mất trộm càng thêm nghiêm trọng nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK