Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc quay lại phòng khách thì mọi người đã tản ra.

Ba vị lão gia tử ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, mấy vị thế hệ thứ hai trốn sang một bên, giữa bọn họ vốn đã có chút quan hệ còn đám con cháu đời thứ ba thì qua phòng khác tìm thú vui của mình.

Sở Vân Tùng sau khi trở về thì tìm một chỗ ngồi xuống đối diện với Diệp Tử Bình. Bọn họ quen biết từ lâu, nếu không sẽ không có đề nghị đột nhiên làm thông gia.

Trong cái nhìn của Sở Vân Tùng, nhân cách của Diệp Tử Bình vẫn tương đối đáng tin, chắc con cái cũng không đến nỗi kém.

Diệp Khai thấy mình ngồi đâu cũng không thích hợp, đang do dự thì thấy Nhị lão gia tử vẫy liền bước nhanh tới.

- Tới đây, ngồi xuống.

Nhị lão gia tử bảo Diệp Khai ngồi xuống bên cạnh.

Đồng chí Sở Phong đang luận đàm với Diệp lão gia tử về phương diện kiến thiết kinh tế, dường như không nhận thấy Diệp Khai đến.

Diệp Khai ngoan ngoãn ngồi xuống, yên lặng lắng nghe hai vị lão gia tử nói chuyện.

- Sau cải cách, kiến thiết kinh tế quả thực có thành tựu, cổ vũ mọi người tiến thủ, đem lại sức sống mới cho xã hội nhưng cũng khiến cho một số người nổi lòng tham, ảnh hưởng rất tiêu cực.

Đồng chí Sở Phong nói.

-Những ảnh hưởng tiêu cực phải thanh trừ nhưng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Tôi cho công tác trọng yếu nhất trước mắt vẫn là kiến thiết phát triển kinh tế, nâng cao cuộc sống nhân dân.

Diệp lão gia tử nói:

- Chúng ta cũng có thể thấy, mâu thuẫn trong nước không phải vấn đề lớn nhất mà là cuộc sống của nhân dân không được nâng cao. Chúng ta có thể đưa ra ngàn vạn lý do nhưng dân chúng không có cơm ăn thì không có lý do nào chính đáng. Dân dĩ thực vi thiên, bên chữ cơm là chữ thực, nữa kia là chữ phản, không có thực sẽ phản. Vấn đề tiêu cực đương nhiên phải giải quyết nhưng nếu vì vậy khiến kiến thiết kinh tế đình trệ thì sợ là nhiễu loạn càng lớn.

Cách nhìn của hai vị lão gia tử đối với tình thế trước mắt cũng như tương lai có chỗ khác nhau nên nói ra có chỗ sắc bén.

Theo trọng điểm thì đồng chí Sở Phong cho rằng phản hủ cao hơn hết thảy còn Diệp lão gia tử lại cho rằng việc cấp bách vẫn là bảo đảm vấn đề cơm ăn cho dân chúng, nhấn mạnh vấn đề kiến thiết kinh tế.

Từ chỉnh thể mà xem thì hai vị lão gia tử kiên trì đều không có sai, chỉ có điều là đặt trọng điểm ở đâu. Nghiêng về bên nào sẽ tạo thành ảnh hưởng hoàn toàn khác biệt.

Diệp Khai ngồi nghe bên cạnh cũng chỉ im lặng. Tầng cấp nói chuyện như vậy dù là Nhị lão gia tử cũng không thể xen vào, đừng nói là một đứa trẻ ranh như hắn.

Tuy Diệp lão gia tử cũng không biểu lộ ủng hộ mạnh mẽ đồng chí Phương Hòa đẩy mạnh cải cách nhưng tuyệt đối sẽ không ủng hộ khuynh hướng bảo thủ của đồng chí Sở Phong. Ông chỉ xuất phát từ cuộc sống của dân chúng, nhấn mạnh tầm quan trọng của kiến thiết kinh tế khiến đồng chí Sở Phong không cách nào phản bác.

Vấn đề này đã tranh luận nhiều năm nhưng không bên nào giành được thắng lợi toàn diện.

- Về vấn đề này, tôi nghe đến nỗi tai mọc kén rồi, nên nghe ý kiến của bọn nhỏ một chút đi. Là thế hệ lớn lên trong cải cách, bọn chúng cũng có quyền lên tiếng.

Nhị lão gia tử một mực trầm mặc bỗng nhiên chen vào.

Nhị lão gia tử nói vậy khiến đồng chí Sở Phong cùng Diệp lão gia tử đều ngạc nhiên, không ngờ Nhị lão gia tử lại xen vào, nhất là đồng chí Sở Phong càng liên tưởng tới bài báo sáng nay, chẳng lẽ là lão Diệp gia đã bắt đầu đem Diệp Tử Bình ra bên ngoài?

Theo như ông nghĩ thì đời thứ hai của lão Diệp gia cũng có thể ra tay, đứng lên trình bày quan điểm chấp chính, cũng chỉ có Diệp Tử Bình là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền là đúng quy cách. Tuy hắn là phó bộ trưởng nhưng có đãi ngộ cấp Bộ trưởng, coi như nhân vật trọng yếu.

Bộ trưởng Hà Vân của Bộ tuyên truyền vẫn được cho rằng là nhân vật trọng yếu trong đội ngũ của Sở hệ, trong một năm gần đây đã làm rất nhiều việc cho phái bảo thủ, nhất là đấu tranh trong hình thái ý thức càng thêm kiên quyết.

Diệp Tử Bình triển khai công tác dưới áp lực của bộ trưởng Hà Vân dĩ nhiên rất không thuận lợi, hôm nay đột nhiên phát ra tiếng nói của mình, không bài trừ là lão Diệp gia đã thống nhất tư tưởng, ý định xung phong ra trận.

Bình tĩnh mà xem xét, đồng chí Sở Phong cho là mấy đứa con của mình về thành tựu tài chính và lý luận kiến thiết cũng rất lớn, trực tiếp chống lại một quan viên cấp Bộ như Diệp Tử Bình chưa hẳn đã thua thiệt.

- Vậy để xem cách nhìn của bọn nhỏ đi, thế giới này cuối cùng cũng là của chúng, để bọn họ tiếp nhận thì chúng ta an tâm rồi.

Đồng chí Sở Phong khoát tay, rộng lượng nói.

Diệp Khai nghe xong những lời này suýt nữa phì cười, không trách đồng chí Sở Phong bị cho rằng là đại biểu thế lực bảo thủ. Từ câu người nối nghiệp mà phân tích là có thể nhìn ra một chút đầu mối.

Trong lời của đồng chí Sở Phong đối với chính quyền phải chăng có thể thủy chung như nhất bảo trì vĩnh viễn không phai màu, hay vẫn cảm thấy lo lắng về cái gọi là “ phong trào giai cấp tư sản tự do hóa” cùng với “diễn biến hòa bình”. Dưới áp lực như vậy, dự đoán của đồng chí Sở Phong đối với tương lai lại càng không lạc quan.

Dưới tình huống nghiêm trọng như vậy, cách nhìn của đồng chí Sở Phong với “thế hệ thứ hai tiếp nhận” là ủng hộ, giang sơn mà lão tử đánh hạ giao cho con cái chưởng quản vẫn hơn đưa cho người ngoài.

Bởi vậy mà sau khi xảy ra sự kiện Cửa Nam (TAM) vào xuân hè năm trước thì lĩnh vực đấu tranh tư tưởng vẫn rất kịch liệt, Diệp Khai cũng nhớ đến lúc ấy dường như có một ca khúc là [ Hãy để cảm xúc trôi đi], giai điệu rất nhẹ nhàng nhưng sau này lại bị cấm.

Nghe nói là có lãnh đạo nào đó từng phát biểu không công khai là phê phán nội dung bài hát này sao lại là để cho cảm xúc dẫn dắt? Sao không muốn đảng lãnh đạo?! Để cảm xúc dẫn dắt cũng là sai lầm nghiêm trọng!

Qua một chuyện như vậy có thể thấy được sự phức tạp của cục diện.

Tình huống hiện giờ tuy khá hơn một chút nhưng về đấu tranh hình thái ý thức vẫn chưa chấm dứt, có một số chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như không giải quyết sẽ là phiền toái rất lớn.

Nghĩ tới đây, Diệp Khai bất giác cười quỷ dị khiến người nhìn vào cảm thấy khá cổ quái.

Đồng chí Sở Phong liếc mắt thấy liền có vẻ không vui nói:

- Cháu cười cái gì? Chắc là bác và ông cháu nói chuyện lại khiến cháu cảm thấy rất buồn cười sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK