Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc mấy người Diệp Tử Bình bàn luận chuyện quốc gia đại sự, Ninh Sương liền bật TV, sau đó bắt đầu tìm kiếm từng kênh một.

Trên thực tế, Chương trình truyền hình trong nước không nhiều, cũng may ở cái thành phố Minh Châu này có thể thu được rất nhiều kênh, nhất là đài Hồng Kong và một số đài nước ngoài khác cũng có thể thu được, nhưng Chương trình TV trong nước cũng không phải là ít.

Vừa mở của ra, liền nghe thấy tiếng âm thanh quen thuộc vang tới

“Triêu hoa tịch thập bôi trung tửu......”

Chính là bài hát của Tôn Hạo.

- Nghe thử đi con, bài hát này năm nay rất thịnh hành đó.

Ngay cả Mạnh Chiêu Hoa cũng ngừng nói chuyện và quay ra nói với Ninh Sương.

Cũng vào năm 1992, từ tác giả Lưu Trác Huy người Hồng Kong đến Bắc Kinh, sáng lập công ty đại địa, cũng mang Hoàng Hiểu Mậu, Vương Địch thu nạp dưới trướng, bắt đầu ở đại lục tương đối nền nếp – công việc đóng gói ca sĩ, tuần đầu tiên Lý Linh Ngọc đã ký, cảnh núi non, trần kính cùng ngải kính.

Ngải kính cũng do đó mà xuất bản tờ đầu tiên album “1997 của tôi”, trở thành album tinh mỹ của giới âm nhạc lưu hành trong nước, “1997 của tôi” đã trở thành ca khúc được nhiều người yêu thích năm 1992 ở Đại lục.

Cũng trong năm đó, Dương Ngọc Oánh do diễn phim truyền hình “Em gái bên ngoài” khúc chủ đề “ Anh không muốn nói” mà nổi tiếng như cồn.

Nói về phần Tôn Hạo, trong cuộc thi tranh giải giọng hát thanh niên lần thứ 6, có một giọng ca khiến người ta ngạc nhiên, nhanh chóng trở thành ca khúc trong nước được yêu thích, tiếp đó là vô cùng được ưa chuộng.

Sau ca khúc này là một ca khúc được xếp bảng vàng trong bảng xếp hạng, có thể nói năm nay sẽ lần lượt đưa các ca khúc lên bảng vàng xếp hạng.

Diệp Khai một mặt nói chuyện cùng Diệp Tử Bình và Trữ Thiên Hoà, một mặt thì dỏng tai nghe những ca từ quen thuộc, trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Đại loại là bời vì cải cách mở cửa thúc đẩy lợi ích vì đại lục, ban đầu âm nhạc cũng được phát triển rất nhiều, nhạc Hồng Kong và Đài Loan xâm nhập vào nội địa, cũng đã đạt được tới trình độ chưa từng có.

Chỉ trong năm nay đã cho ra đời nhiều bài hát hay ví dụ như khúc “Tương tư trong mưa gió” của Trương Học Hữu, Thang Ngọc Như, đoạn “ Tiêu Sái đi một hồi”]của Diệp Thiến Văn, “ không hết yêu người” của Quách Phú Thành, [dễ thương nữ nhân][trận này không gọi là Vương Phỉ mà gọi là Vương Tĩnh Văn] của Vương Phỉ, “mặt trời đỏ” của Lý Khắc Cần và “cựu hoan như mộng” cùng “chia tay dưới ngày mưa” của Trương Học Hữu đã được đón nhận nồng nhiệt.

Tuy vậy bài hát nổi tiếng trong bảng xếp hạng cũng được Diệp Khai chú ý tới, lão Diệp Kiến Hoan công ty giải trí nụ cười cũng có tên trong bảng xếp hạng, 10 bài xếp hạng chiếm được 3 bài, thật là một thành tích phi thường.

- Công ty giải trí Hoan Nhan chẳng phải là công ty Tiểu Hoan sao?

Diệp Tử Bình cũng chú ý được điểm này và không hỏi xen thêm câu nào.

- Đúng đó, gần đây ngành giải trí bắt đầu phục hồi, thị trường trong nước bắt đầu nổi lên, phương diện này nếu làm tốt, không cần là thực thể kinh doanh cũng kiếm được không ít tiền.

Diệp Khai gật đầu nói.

- Công ty giải trí Tiểu Hoan lợi nhuận một năm là bao nhiêu?

Diệp Tử Bình hỏi có chút tò mò.

Mặc dù ông nắm giữ toàn bộ quyền hành thành phố Minh Châu, nhưng đối với tình hình kinh doanh công ty Diệp Kiến Hoan hắn không thực sự hiểu lắm, lúc này nghe Diệp Khai nói mở công ty giải trí kiếm tiền, hắn cũng không muốn hỏi một câu rốt cuộc kiếm được bao tiền.

- Công ty của anh ấy một năm lợi nhuận khoảng chừng hai trăm triệu trở lên một năm vẫn còn dư.

Diệp Khai nói.

- Nhưng gần đây con cũng không chú ý đến công ty của anh ấy lắm, cho nên tình hình cụ thể cũng không rõ ràng, dù sao mấy năm gần đây ngành giải trí phát triển hùng mạnh, anh ấy lại có ưu thế vượt trội hơn hẳn, hoàn toàn có khả năng nghênh ngang ngẩng cao đầu.

- Nhiều như vậy sao..

Diệp Tử Bình sau khi nghe, cũng líu lưỡi.

Con trai Diệp Kiến Hoan của lão đại Diệp Tử Kiện cũng là trưởng tôn toàn bộ Diệp gia, chỉ là Diệp Kiến Hoan không thích theo chính trị, hơn nữa trời sinh tính ngoan cố, luôn thích chơi đùa cùng đám con gái, trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên mọi người cảm thấy buồn lòng, nếu không là Diệp Khai đột nhiên động thân ra gánh chịu trách nhiệm của đời thứ ba thì Diệp Tử Kiện đúng là không biết nên nói chuyện này thế nào với Diệp lão gia.

Hôm nay Diệp Kiến Hoan lại càng không có ràng buộc nào, trong ngành giải trí hỗn loạn như mây nước, một công ty giải trí Nhan Hoan nổi tiếng đại giang nam bắc, nghe nói ngay cả tiết mục cuối năm cũng không tách khỏi sự tài trợ của bọn họ, người ta có thể tưởng tượng kinh doanh này đã được thực hiện rộng rãi.

Lúc này nghe Diệp Khai vừa nói như vậy, Diệp Tử Bình mới biết được vốn dĩ Diệp Kiến Hoan cũng không phải tự mò mẫm đơn giản như thế, mà là căn cứ đã có tiền làm ăn nhẹ nhàng, còn có thể chơi mỹ nữ, trách sao hắn không muốn làm quan. Ài!

Nhưng nói đi rồi nói lại, nếu không vì nguồn lực chính trị của Diệp gia lớn mạnh, công ty giải trí của Diệp Kiến Hoan cũng không có khả năng phát triển thuận lợi đến như vậy, đây là sự việc tương hỗ lẫn nhau.

- Cũng không được coi là nhiều, hiện tại công ty quảng cáo hiện tại của anh ấy đang cố gắng xây dựng hình ảnh tốt đẹp của toàn công ty, làm tốt việc này, một năm kiếm vài trăm triệu là điều hoàn toàn có thể, hơn nữa không cần tốn nhiều chất xám.

Diệp Khai thuận miệng nói.

- Việc này bố đã nghe anh Vân Tùng đề cập, đây là chủ ý của con à?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Này, con đã đặt ra vấn đề này, mấu chốt là công ty quảng cáo của anh cả cũng cần nghiệp vụ.

Diệp Khai cười nói.

Mặc dù nói Diệp Tử Bình tại Minh Châu, nhưng giao kết với Sở Vân Tùng tương đối mật thiết, thỉnh thoảng lại có điện thoại qua lại, thế nên cũng biết được Diệp Khai khuyến khích Diệp Kiến Hoan làm một công ty thiết kế hình ảnh gì đó, đầu tiên là trung hành, mục tiêu tiếp đó là chú ý đến việc kiến thiết phát triển ngân hàng của Sở Vân Tùng.

Chỉ là Diệp Tử Bình không rõ ràng lắm, lợi nhuận ròng ở đây quả thực là nhiều đến vậy, trong vòng một năm có thể kiếm được mấy trăm triệu.

- Nếu Vân Tùng biết rõ ngươi lừa bịp, đoán chừng hắn sẽ giận và từ Bắc Kinh chạy tới đây đánh con đấy.

Diệp Tử Bình nói.

- Lão không đến mức nhỏ nhen như vậy đâu.

Diệp Khai khoát tay nói, hơn nữa, hiện tại xây dựng hình tượng công ty là chiều hướng kiến thiết phát triển ngân hàng trước kia có thể là các thao tác mà đối với họ không có điểm xấu, chỉ có điểm tốt, cái này con xem như để ý việc buôn bán của lão.

Nếu như nói việc xây dựng hình tượng công ty của Diệp Kiến Hoan là luyện tập trung hành, vậy thời điểm nắm trong tay nghiệp vụ kiến thiết phát triển ngân hàng là lúc tương đối thành thục rồi, ít nhất là so với thời điểm ban đầu cũng thành thục hơn được chút ít.

Bởi lẽ Diệp gia và Sở gia bản thân cũng có chút quan hệ, thêm vào đó, công ty thiết kế xây dựng hình ảnh quả thực là một chiều hướng phát triển lớn, mà trong nước lại chỉ có công ty quảng cáo Diệp Kiến Hoan tiếp nhận nghiệp vụ này, hơn nữa lại là một phương án tương đối toàn diện, cho nên Sở Vân Tùng không thể không đồng ý với bọn họ.

Cùng với sự chuyển biến của các bài hát trên TV, chủ đề của mọi người lại một lần nữa thay đổi trên phương diện này

Kỳ thực, từ đầu những năm 90, cùng với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế, âm nhạc khởi đầu của Đại lục cũng phát triển mạnh mẽ, thời kỳ này có thể nói là thời kỳ quá độ của âm nhạc trong nước những ngày đầu.

Do sự phát triển kinh tế, văn hóa, âm nhạc ngoại lai bắt đầu hội nhập vào trong nước và bắt đầu ảnh hưởng đến âm nhạc truyền thống nước nhà.

Một số ca sĩ trẻ bắt đầu tìm kiếm các hình thức biểu diễn âm nhạc, bắt đầu thử sáng tác những ca khúc mới, thuộc sở hữu của họ và mang nét đặc trưng riêng của họ.

Đúng là bởi vì không ngừng thử sức và sáng tạo cái mới, mới có âm nhạc đặc sắc những năm 90.

Trước đây, phương thức biểu diễn vũ đài âm nhạc rất đơn điệu, chỉ có đơn thuần ca sĩ hát trên vũ đài, đến những năm 90, cùng với sự phát triển của âm nhạc trong nước, bắt đầy có phương thức biểu diễn mới, ví dụ như bắt đầu có cả hát và nhảy, vũ đạo,…bắt đầu manh nha âm nhạc thịnh hành hiện đại.

Nguyên nhân bắt đầu là các ca sĩ có hướng thành ngôi sao ca nhạc, sức mạnh của việc chuyển đổi sang thần tượng, ban đầu cũng chỉ một người biểu diễn, dần dần bắt đầu quá độ sang âm nhạc hiện hành.

Chủ đề của ca khúc cũng không có giới hạn ở các thể loại ca ngợi tổ quốc hay biểu đạt tình cảm nam nữ , mà có thể dùng âm nhạc để hát ra cảm nhận và suy nghĩ về cuộc sống.

Các bài hát ban đầu về Đại lục ồ ạt xuất hiện, kết hợp với nhiều yếu tố thế giới, hình thức và nội dung đều có những sự sáng tạo lớn.

So với thời kỳ manh nha những ca khúc thịnh hành những năm 80, âm nhạc thịnh hành những năm 90 từ bên ngoài đến nội tại đều hoàn toàn đổi mới.

Âm nhạc thịnh hành ngày nay là nhạc Rock cao hứng, ca khúc sáng tác được thịnh hành ở châu Á, âm nhạc Hồng Kong tiếp tục cất bước thịnh hành với ba chủ đề lớn.

Hiện nay, âm nhạc Tân dân ca thịnh hành trong nước, xu thế âm nhạc Trữ tình hiện hành cùng nhạc Rock đã hình thành. Giới sáng tác âm nhạc trong nước không còn là cơn gió, đề tài và kiểu dáng ngày càng đa dạng, xuất hiện nhiều loại hình ca khúc

Trong bối cảnh như vậy, giới ca hát cũng cho ra đời nhiều ngôi sao ca nhạc, đầu những năm 90, cùng với sự mờ nhạt của Đàm Vịnh Lân và sự hoàn toàn rời khỏi âm nhạc của Trương Quốc Vinh trong giới âm nhạc Hồn Kong, và sự vươn lên của các nhân vật sau đó đã mở ra một niên đại mới cho giới âm nhạc Hồng Kong, mà năm 1991 là năm dấy lên của làn sóng thần tượng, bốn người được giới truyền thông phong là “Tứ đại Thiên vương” Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa, Lê Minh và Quách Phú Thành và trở thành thần tượng của giới âm nhạc.

Ngươi nói nếu chúng ta mở một hoạt động giải trí ở thành phố Minh Châu này, bên này ngươi có thể bỏ ra một chút sức lực? Diệp Tử Bình đột nhiên thấy lạ hỏi.

Đối với việc tuyên truyền Phố. Giang. Đông. Khu nếu đơn thuần chỉ là sử dụng các thao tác chiến thuật thông thường, xem ra hiệu quả sẽ không hẳn là tốt, nhưng mời một ngôi sao đến dự tiết mục và tuyên truyền hoạt động sẽ làm, sẽ có hiệu quả khác nhau.

- Đương nhiên là không có vấn đề gì, con sẽ liên hệ với anh cả ngay lập tức để anh chuẩn bị phối hợp cùng tổ chức khi đồng chí Phương Hòa đến Minh Châu, giới nghệ sĩ cũng cần hành động.

Diệp Khai ngay lập tức biểu thị sự tán đồng.

Trên thức tế, sức ảnh hưởng của bộ tuyên truyền đối với Diệp gia tương đối lớn, cái nơi quảng điện này cũng là vật trong lòng bàn tay, đối với hi vọng xâm nhập vào nội địa phát triển các ngôi sao Hồng Kong, ý nghĩa của nó không kém phần quan trọng, lúc này Diệp Tử Bình ở thành phố Minh Châu có thế, đương nhiên là có đầy đủ quyền có thể lợi dụng phương diện tài nguyên này.

Chỉ là Diệp Tử Bình không tiện trực tiếp trực diện đến xử lí, thậm chí là Diệp Khai cũng không nên nhúng tay vào, như vậy người đại diện hợp lí nhất là người ở ngành giải trí mà lại có được sức ảnh hưởng lớn đến Diệp Kiến Hoan rồi.

Diệp Kiến Hoan nhận được điện thoại của Diệp Khai cho nên suốt đêm đã nhờ người giúp mình đặt vé máy bay ngay ngày hôm sau.

Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Khai đã gặp được anh trai Diệp Kiến Hoan.

- Hả? Sao anh đến nhanh như vậy?

Diệp Khai tỏ ra vô cùng ngạc nhiên hỏi Diệp Kiến Hoan.

- Chuyện của chú ba cũng chính là chuyện chung của chúng ta, sao anh có thể không quan tâm được chứ?

Diệp Kiến Hoan thản nhiên đáp.

Lần này Diệp Kiến Hoan đến một cách gấp gáp như vậy không chỉ là để giúp Diệp Khai giải quyết chuyện trợ diễn trong ngành giải trí, mà đồng thời anh cũng muốn Diệp Khai làm tham mưu giúp anh một phen.

- Có chuyện gì sao?

Diệp Khai hỏi lại với một chút tò mò.

- Giờ nữ diễn viên đó đã có thai với anh...

Diệp Kiến Hoan vò đầu bứt tóc nói.

- Hả?

Diệp Khai đang uống trà nghe xong Diệp Kiến Hoan nói liền phun hết nước trà trong miệng ra, nhìn Diệp Kiến Hoan với một ánh nhìn kỳ quái, rõ ràng là không dự tính đến kết quả như vậy.

- Cậu như vậy là thái độ gì thế?

Diệp Kiến Hoan thấy vậy, lập tức cảm thấy không hài lòng liền lên tiếng hỏi.

Chuyện của Diệp Kiến Hoan nên nói là chuyện bí mật cá nhân, những người biết về chuyện này chỉ có bản thân hắn, Thẩm Tuyết vợ hắn và còn cả Diệp Khai. Ngoài ba người này ra thì chỉ có bác sĩ của Diệp Kiến Hoan mới biết chuyện nhưng vị bác sĩ chữa trị cho Diệp Kiến Hoan là bác sĩ trong bệnh viện tổng quân y, đức cao vọng trọng đương nhiên sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.

Cho nên không có một người ngoài nào biết việc có thai của nữ diễn viên kia với Diệp Kiến Hoan cả.

Hôm nay người phụ nữ bên ngoài của Diệp Kiến Hoan đột nhiên mang thai, tự nhiên sẽ khiến người khác phải tò mò.

Chỉ là do Diệp Kiến Hoan quá say mê cô diễn viên đó, sau khi xảy ra chuyện như vậy tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ là không biết nên giải quyết như thế nào.

Lúc này Diệp Khai nhờ hắn giúp đỡ, Diệp Kiến Hoan không cần nghĩ ngợi gì liền bắt chuyến bay sớm nhất từ Bắc Kinh đến đây, nhờ Diệp Khai giúp hắn nghĩ cách giải quyết.

Vẻ khó xử hiện lên trên mặt Diệp Kiến Hoan, sau khi nghe xong thì Diệp Khai chỉ đứng một bên bật cười sung sướng, đến nỗi Diệp Kiến Hoan chỉ muốn đánh anh ta một trận.

- Tôi bảo cậu đừng có cười nữa được không? Anh muốn nhờ cậu giúp giải quyết chuyện rắc rối này đây.

- Ha ha, thực ra anh cả à, anh cũng không cần cảm thấy khó xử bởi chắc gì đứa trẻ đó đã là con anh.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

- Sao có thể không phải chứ?

Diệp Kiện Hoan lắc đầu nói.

- Ở với vợ anh nhiều năm như vậy nhưng không thấy điều gì, chỉ có vài lần với cô ta thôi mà đã mang thai rồi? Nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không thể mà.

Cũng không phải là hắn không tự tin vào bản thân mình mà là theo giấy khám sức khỏe của bác sĩ cho thấy vô cùng rõ ràng là anh ta mắc chứng bệnh tinh trùng yếu bẩm sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK