Diệp Khai giới thiệu chức danh của Tạ Quân Ngọc cho Diệp Tử Bình và Mạnh Chiêu Hoa nghe, còn nhấn mạnh một câu:
- Tạ tiểu thư có thể tới Thánh Vương tân khu cũng là vì bị con khích cho nên mới đến đây, cô ấy sẽ hỗ trợ con rất lớn trong công việc.
- Thì ra là thế.
Diệp Tử Bình khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ từ trước tới giờ không làm việc gì lỗ vốn, lần này sáng lập Thánh Vương tân khu, còn có thể đi xem xét xung quanh, đủ cho thấy thủ hạ của ông ta là người có năng lực, không ngờ rằng chức phó chủ nhiệm quan trọng nhất cũng đã nắm trong tay.
Cô gái trẻ tuổi, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp, một khi gặp phải Diệp Khai quả thực là không có thuốc giải rồi.
- Cảm ơn cháu, Diệp Khai nhà bác luôn có những ý nghĩ khác người, không có người khác giúp đỡ thì thật là lo lắng.
Mạnh Chiêu Hoa cười nói.
Mạnh Chiêu Hoa nhìn Tạ Quân Ngọc, cô trông khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ở độ tuổi này đã lên tới chức phó chủ nhiệm thì thật là lợi hại, dù gì cũng không giống Diệp Khai, có ưu thế lớn như vậy, Tạ Quân Ngọc là mẫu con gái có thể đi chắc từng bước một, rõ ràng vị trí của cô trong sở cảnh sát cũng rất cao, nếu không đã không thể có cấp bậc như hiện tại được.
- Cảm ơn miệng là được rồi.
Diệp Khai nói.
- Hai năm sau đề bạt cô ấy lên tới cấp chính sảnh là được.
Diệp Tử Bình nở nụ cười nói:
- Con nghĩ ta ba là gì hả? con nói lời này khác nào Mộ Thu Bạch vủa Giang Trung, cho dù cánh tay của ta có thể nào, cũng không thể đưa Giang Trung của các con được.
Ông ta tuy là ủy viên chính trị nhưng là bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, chủ yếu quản lý các công việc ở thành phố Minh Châu, nhưng mà nói lại, đây cũng coi là như phó chính sảnh của huyện Minh Châu, cũng không phải là chuyện nhỏ gì, tất cả đều cần một quá trình lâu dài, làm sao có thể đơn giản như Diệp Khai nói được.
Nhưng đối với Giang Trung, chắc chắn không thể trực tiếp nhúng tay vào, nếu không sẽ khiến cho người ta nói rằng, Diệp Tử Bình muốn làm gì thế, thế thì bành trướng quá, vượt qua giới hạn rồi.
- Chào hỏi thì vẫn chào hỏi, Thạch Tố Chân dù sao cũng là người quen cũ.
Diệp Khai lập tức đáp lại lời của Diệp Tử Bình.
- Thạch Tố Chân.
Diệp Tử Bình cảm thấy có chút đau răng.
- Trước đây từng có qua lại, quan hệ cũng khá tốt, chỉ là ông ta giờ giữ chức vị lớn ở cấp tỉnh bộ, ba không dễ gì nói chuyện với ông ta, con nghĩ thế nào thì cứ nói với ông ta, chắc chắn sẽ giống như điều mà ba nói.
- Cũng đúng.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp Tử Bình nói cũng rất có lý.
Một chính sảng thực sự không cần cấp phó như Diệp Tử Bình phải ra chiêu, nghĩ đến thân phận khi ra mặt của mày hoàn toàn có thể làm được. Dù sao hiện tại mình cũng mới có địa vị thấp trong quan trường, giống như ba đời lãnh đạo nhà họ Diệp, tuy nhiên vẫn chỉ là vị trí cấp phó, cho nên nói chuyện với ai ai cũng sẽ nhìn thấy được, mọi người đều nhận ra sự đối đãi này.
- Thạch Tố Chân là người như thế nào?
Diệp Khai hỏi.
- Con người như thế nào hả?
Diệp Tử Bình kỳ quái liếc nhìn Diệp Khai, sau đó mới nói:
- Con người ông ta cũng không tệ, nhưng mà hơi thông minh một chút, con phải cẩn thận kẻo bị hắn bán đứng nếu điều đó đem lại lợi ích cho hắn.
- Là người như thế sao…
Diệp Khai nghe xong, cười đau khổ nói:
- Đúng là không dễ gì đánh giá được.
Các nhân vật trong chốn quan trường, có thể nói là không tồi là tốt lắm rồi, còn về những tiểu tiết khác, cái gì mà quyền lực, chiến lược, quốc sách, cũng đều là những âm mưu, quỷ kế, cây dựa cùng một chỗ, cái gì mà nhân phẩm còn người ở một phương diện khác, không liên quan gì tới chính trị.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai rằng phẩm chất con người của Thạch Tố Chân không tồi, người này bình thường cũng không đến nỗi tệ, dù gì thân là chính trị chỉ cần vì lợi ích của mình thôi sẽ không để ý tới tất cả, chỉ là những trận tranh đấu mà thôi.
Bản tính tốt đẹp của các nhà chính trị gia chỉ như những tia chớp nhỏ, đoán chừng tương đối khó khăn.
- Nhưng mà phó sảnh đề lên chính sảnh giải quyết chuyện này, chắc chắn ông ta vẫn giữ thể diện cho con, chỉ cần con không đắc tội với ông ta.
Diệp Tử Bình nói thêm.
- Thạch Tố Chân là người làm việc đưa đẩy khéo léo, các chính sách nắm giữ rất linh hoạt, đối với những người có thể làm việc cho ông ta đều phải có gan lớn, mặc dù bọn họ là một phe cánh nhưng không hoàn toàn đối lập, hợp tác trong phạm vi nhỏ là chuyện không thể nào.
Diệp Khai khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Từ tầng lãnh đạo cao nhất, hội nghị hiệp thương chính trị chủ tịch Vĩnh Trữ tương đối độc lập, cơ hội của giám đốc Vân liên minh khá lớn, nhưng các ý kiến trùng nhau cũng không ít, ông Diệp và các đồng chí ở Giang Trung cũng liên minh với nhau nhiều hơn, nhưng ai cũng có lập trường của mình, chỉ là đang xem xét xem cái này chiếm đa số, không muốn phát biểu quan điểm của mình, trừ khi là các chính sách lớn thì mới có thể phá lệ.
Nhưng ông Diệp và giám đốc Vân cũng có nhiều ý kiến thống nhất với nhau, điều này cần thiết cho tình thế lúc này.
Trên thực tế sau khi đến cấp đảng ủy trung ương, các ý kiến về cơ bản đã cố định rồi, cho nên hợp tung liên hoành là không tránh khỏi, đồng chí Giang Thành là lãnh đạo quyền cao số một, nhưng bốn người khác cũng có quyền thế nghiêng trời, không thể xem nhẹ được.
Mọi người cùng thương lượng bàn việc, cho nên mỗi người đều rất quan trọng, tiếng nói của mỗi người cũng rất quan trọng, đây cũng là quyết định của chế độ.
Đương nhiên như Diệp Tử Bình nói, các vị trên tỉnh bộ có tiếng nói của riêng mình, suy nghĩ của mình, mặc dù là hội nghị hiệp thương chính trị, chủ tịch Vĩnh Niên cũng không có khả năng chỉ lệnh cho Thạch Tổ Chân làm gì, không làm gì, cũng lắm chỉ là một vài chỉ thị mà thôi.
Đối với chuyện đề bạt một phó sảnh lên chính sảnh như vậy, sức nặng lời nói của Thạch Tố Chân khá lớn.
Về chuyện bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch sắp lui xuống, về cơ bản đã sắp tới lúc mặt trời lặn rồi, tương lai Tạ Quân Ngọc sẽ được đề bạt lên, chắc chắn rằng bí thư tỉnh ủy Thạch Tố Chân sẽ là nhân vật có máu mặt trong nước.
Cấp bậc của Thạch Tố Chân vốn có thể làm tới chức chủ tịch tỉnh, cũng có thể làm tới chức bí thư tỉnh ủy.
Trong thời kỳ đặc biệt cũng có việc chức bí thư và chủ tịch do cùng một người đảm nhiệm, nhưng chỉ là thời gian làm không lâu dài mà thôi.
Chuyện này quá mẫn cảm, cấp trên vẫn chưa có ý kiến thống nhất, cán bộ cấp tỉnh bộ nhậm chức có điều kiện rất nhiều, làm sao có chuyện thiếu nhân lực được, chuyện này hoàn toàn không bình thường chút nào.
Một lát sau, Diệp Tử Bình nói:
- Khi nào các con quay trở về Minh Châu.
- Mọi người ai cũng bận trộn, còn không có cả ngày nghỉ, chắc cũng sẽ một vài lần, nếu có cơ hội con sẽ tới Minh Châu.
Diệp Khai giải thích.
- Chuyến này con đi chắc tầm thứ hai tuần sau sẽ quay về.
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong, lập tức vui mừng nói:
- Thứ hai là có thể về sao, thật tốt quá, mẹ sẽ bảo nhà bếp làm đồ ăn ngon cho các con, mấy ngày đó ở nhà ăn cơm nhé.
Mạnh Chiêu Hoa bèn hỏi Tạ Quân Ngọc:
- Tạ tiểu thư, cháu có ăn kiêng gì không?
- Dạ không không ạ, nhưng mà…
Tạ Quân Ngọc cảm thấy có chút không quen với sự nhiệt tình của Mạnh Chiêu Hoa, chỉ là với nhân vật lớn đang trước mặt cũng không có suy nghĩ phản đối lại.
Dù sao cũng là phu nhân lãnh đạo quốc gia mời đi ăn cơm, hơn nữa còn mời ở lại nhà hai ngày, cơ hội này không phải ai muốn có cũng được, huống hồ Mạnh Chiêu Hoa bản thân cũng là cán bộ Trưởng ban, có chức vụ trong hệ thống tuyên truyền ở thành phố Minh Châu.
- Cơm trưa thì thôi ạ, chúng con có hoạt động ở bên ngoài.
Diệp Khai đón lời của Tạ Quân Ngọc, nói lớn.
- Như thế sao được.
Mạnh Chiêu Hoa lập tức phản đối.
- Đã đến Minh Châu tại sao phải đi ăn cơm ở bên ngoài.
- Con dẫn đội tới, không thể để mặc đám người đó không quản lý được.
Diệp Khai giải thích.
- Lần này ủy ban quản lý có hơn một trăm hai mươi người, nếu bỏ mặt họ thì sao có thể quay về Giang Châu được?
- Vậy nên con mới làm như vậy sao?
Diệp Tử Bình nghe xong cũng lắp bắp kinh ngạc.
- Tát cả vẫn chưa được nghỉ ngơi, đương nhiên không thể để sót lại đồng chí nào, dù sao bên kia cũng không có việc gì gấp lắm, nếu như có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Khai nói.
Diệp Tử Bình nghe xong, không khỏi trừng mắt lên, ông ta là người theo khôn phép cũ, tác phong rất chính trực, rất khó hiểu được cách làm của Diệp Khai và anh họ là DiỆP Kiến Hoa, nữ nhân bên cạnh cứ hết người này đến người khác.
Đối với Chung Ly Dư, Diệp Tử Bình và Mạnh Chiêu Hoa cũng đều rất ưa, chỉ bởi vì Diệp Sở mà quan hệ thông gia hai nhà xảy ra vấn đề, nhưng Chung Ly Sư vẫn nắm trong tay tài sản lớn nhất, nếu không cô ta cũng không thể đảm đương và gánh vác được trọng trách nhiều như vậy.
Nhưng Tạ Quân Ngọc dường như cũng không tồi, cô có thanh thế của một gia đình buôn bán lớn, nhưng cũng coi như cao môn phú gia, hơn nữa nhìn thấy cô xuất thân là một cao thủ của cục cảnh sát, nhất định đó chính là tấm vé rất tốt rồi.
Tạ Quân Ngọc ngồi bên kia, nhưng có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, Diệp Tử Bình thì tốt hơn, Mạnh Chiêu Hoa ánh mắt vẫn để ý quanh, giống như rất có cảm tình với Tạ Quân Ngọc,khiến cho Tạ Quân Ngọc trông có vẻ như muốn thoát ra.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ dạ tiệc đã bưng lên, cuối cùng cũng đã có chủ đề mới.
- Tạ tiểu thư không cần khách khí, cứ ăn thoải mái đi.
Mạnh Chiêu Hoa múc thêm cho Tạ Quân Ngọc một bát canh, đặt trước mặt cô.
- Cám ơn Diệp phu nhân.
Tạ Quân Ngọc khách khí nói.
- Đừng gọi là Diệp phu nhân, gọi ta là cô Diệp là được rồi.
Mạnh Chiêu Hoa nói.
Tạ Quân Ngọc có chút không hiểu, nhìn Diệp Khai, lại nhìn Diệp Tử Bình.
- Đừng gọi ta là bí thư Diệp, gọi tôi là chú là được rồi.
Diệp Tử Bình nói vui đùa một câu.
Diệp Khai thấy thế, cũng tỏ ra chút học thức nói:
- Đừng có gọi tôi là chủ nhiệm, gọi tôi là… là gì nhỉ?
- Gọi là nhị thiếu gia được không?
Tạ Quân Ngọc nhướng mắt hỏi.
- Ồ, nhị thiếu gia cũng không tồi.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ nói.
- Bố ở đây, gần đây có gặp phải những chuyện gì nan giải không? Diệp Khai đùa với Tạ Quân Ngọc một câu cũng không quá đáng lắm, rồi quay đầu hỏi Diệp Tử Bình.
Tính mà xem, Diệp Tử Bình đảm nhận chức vụ bí thư thành ủy thành phố Minh Châu cũng được một năm rồi, có thể xem như đã hoàn toàn nắm bắt điều tiết được tình hình của thành phố, nhưng từ góc độ suy nghĩ về chấp chính mà nói thì suy cho cùng trước đây anh ta không hề có kinh nghiệm trong việc quản lý một thành phố, một khu vực, đến thành phố Minh Châu cũng là sự điều động tình thế mà thôi.
- Vẫn ổn.
Diệp Tử Bình uống một ngụm canh, lãnh đạm nói:
- Gần đây cũng không có vấn đề gì quá lớn, sau khi trển khai xây dựng các công trình Phổ, Giang, Dông, Khu, nó đều có tác dụng kích thích cực kỳ rõ ràng đối với kinh tế toàn thành phố, trên đà phát triển với tốc đọ cao này thì trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không xuất hiện những sự việc phức tạp gì.
Cho đến nay trọng điểm trong sự phát triển của thành phố Minh Châu chính là nằm ở việc xây dựng Phố, Giang, Đông, Khu, cho nên có thể nói rằng Trữ Thiên và gánh nặng bên này là rất lớn, Diệp Tử Bình ở bên này thì lại dễ chịu hơn nhiều, một mặt là trong tay đã có nguồn vốn dành cho cải tạo thành phố cũ, mặt khác thông qua các biện pháp về kinh tế có thể làm tăng thêm ảnh hưởng đến thế cục chính trị của thành phố Minh Châu, lợi dụng thế lực của đồng tiền để chuyển hóa đội ngũ cán bộ trung tầng của thành phố Minh Châu, phương pháp này có thể nói là thấy hiệu quả ngay tức thì, rất có tác dụng.
- về phương diện cải cách chế độ quản lý của các doanh nghiệp quốc doanh không có vấn đề gì chứ?
Diệp Khai lại hỏi một câu.
Sau khi anh ta đi một chuyến tới Liêu Đông, thì bắt đầu rất quan tâm đến các sự việc ở lĩnh vực này, đặc biệt là ở thành phố Minh Châu lúc bố anh mà nhậm chức, có được lượng công nhân sớm nhất và nhiều nhất trên cả nước, rất tự nhiên cũng phải đối mặt với những vấn đề tương tự, do đó anh không thể không quan tâm hơn một chút, để tránh bố anh phạm sai lầm ở lĩnh vực này, đến lúc đó lại không dễ gì thu xếp cho ổn thỏa.
- Từ khi cải cách mở cửa đến nay, đặc biệt là kể từ sau khi bước vào những năm 90, công tác cải cách các doanh nghiệp quốc doanh của thành phố Minh Châu lại không ngừng được đi sâu, nhưng đến bây giờ vẫn phải đối mặt với những vấn đề có tính lịch sử khó giải quyết như đông dân, nhiều nợ, gánh nặng lớn.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai rằng:
- Trong kế hoạch của bố thì việc điều chỉnh có tính chiến lược được tiến hành đối với những cơ cấu kinh tế thuộc sở hữu nhà nước là việc là toàn diện, bao gồm năm điều chỉnh lớn là cơ cấu ngành nghề, cơ cấu phân bố sức sản xuất, cơ cấu sức lao động, cơ cấu tổ chức doanh nghiệp và cơ cấu chế độ quyền sở hữu. Trong vòng 3 năm, về mặt chỉ tiêu kinh tế chủ yếu thì sáu ngành kinh tế chủ lực mà chúng ta dốc tâm chọn lọc và gây dựng phát triển, phải thay thế được cho kinh tế truyền thống, chiếm một nửa tổng chỉ tiêu của toàn thành phố, vấn đề trọng điểm là phải tăng cường phát triển đưa các ngành công nghiệp kỹ thuật công nghệ cao tiêu biểu như công nghệ thông tin và truyền thông, sinh vật học và dược phẩm hiện đại, ngành công nghiệp vật liệu mới trở thành kinh tế chủ đạo trong hệ thống ngành công nghiệp sản xuất hiện đại hóa của thành phố Minh Châu.
Diệp Khai nghe xong gật đầu lia lịa, và cho rằng những sáng kiến này khá khoa học.
Vị trí địa lý của thành phố Minh Châu rất đặc thù, điều này khiến cho các ngành công nghiệp tập trung sức lao động cân tay tại đây không thể phát triển, bắt buộc phải xây dựng một số ngành công nghiệp giá trị giá trị gia tăng kỹ thuật cao mới có thể tồn tại được, hơn nữa có thể phát triển rất tốt.