Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày thứ hai Diệp Khai cùng bọn người Lý Thắng sau khi ăn cơm xong, đi tới, ý định đi đường dạo chơi thì phát hiện một chuyện phi thường khó chịu.

- Khốn kiếp! Xe của tôi đâu?

Diệp Nhị thiếu gia nhìn qua bãi đỗ xe trống trơn, lập tức giận tím mặt.

Lái xe Lý Thắng cùng hai cảnh vệ nhìn nhau, không nghĩ tới ở trong loại khách sạn lớn thế này còn bị người ta trộm xe, xã hội trị an ở Long Thành này thực sự không được tốt mà.

- Lãnh đạo, có báo động không?

Lý Thắng hỏi.

Xảy ra chuyện này đương nhiên phải báo động rồi, xe của tân nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố đậu ở trong khách sạn nổi danh nhất bị người ta trộm đi, loại chuyện này nếu truyền đi thì thật sự biến thành trò cười trong quan trường mà.

Hơn nữa bởi vì chuyện này xảy ra cho nên trị an ở Long Thành sẽ sinh ra biến hóa long trời lở đất.

- Trên xe có tài liệu trọng yếu nào không?

Diệp Khai lúc này đã tỉnh táo lại, hỏi vấn đề quan trọng nhất.

Chuyện này xảy ra thật sự quá kỳ quái, lẽ ra trong bãi đỗ xe của khách sạn lớn sẽ không có chuyện mất mát, nhưng mà chính nơi này lại xảy ra vấn đề, chuyện này bản thân nó rất đáng cân nhắc.

Mà Diệp Khai mới tới Long Thành, cũng không hy vọng vì chuyện này mà dọa một đám người sợ hãi như chim sợ cành cong.

- Không có gì quan trọng cả, nhưng mà phía sau xe có một ít rượu đặc biệt.

Lý Thắng trả lời.

Mặc dù nói rượu đặc biệt này hơi đáng tiền một chút, nhưng đối với Diệp Khai mà nói nó không là cái gì, loại vật này hắn muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, cho dù là cung cấp đặc biệt cũng là đối với người thường mà thôi, thử nghĩ từ lãnh đạo ngoài phó tỉnh bộ ở kinh thành đứng trên vạn người trở lên, muốn những thứ này với bọn họ chỉ là chuyện nhỏ.

Tình huống trong nước hiện giờ hơi kỳ quái, trên thực tế cả nước công lại thì lãnh đạo chính bộ đang tại chức tới nghỉ hưu cũng không tới bốn trăm người, nhưng mà cấp phó tỉnh bộ thì tại chức, về hưu lại nhiều hơn. Đãi ngộ hưởng thụ của cấp phó tỉnh bộ trở lên thì rất lớn. Cho nên cũng hình thành một quần thể hơi đặc thù, tạo thành nguồn cung đặc biệt cho quần thể này.

Đãi ngộ của bộ trưởng cùng phó bộ trưởng đang tại nhiệm chênh lệch không lớn, nhưng sau khi về hưu sẽ có khác biệt rõ ràng.

Căn cứ vào ngành mà họ công tác và các quy định luật lệ sau khi về hưu, đối với cán bộ cấp chính phó bộ về hưu là phân phối 1:1.

Nhưng mà đãi ngộ của phó bộ trưởng về hưu sẽ có phân biệt. Sau khi về hưu bộ thì không còn bao nhiêu đãi ngộ đặc biệt. Nhưng sẽ được bảo đảm dùng xe. Bộ trưởng về hưu thì còn có thư ký chuyên trách, phó bộ trưởng thì không xứng có thư ký, nhưng nếu như sau khi về hưu vẫn còn phải học một chút để kiêm chức. Hoàn thành chuyện này mới được phân phối thư ký.

Ngoài ra một ít cán bộ cấp phó có uy tín cao thì đơn vị sẽ an bài người phục vụ cho người đó, nhưng cũng chỉ được vài năm mà thôi, về sau sẽ không có thư ký.

Trong rất nhiều lãnh đạo thường xuyên sẽ xuất hiện "Đãi ngộ cấp bộ trưởng", "Đãi ngộ cấp phó bộ trưởng". Ý nghĩa này rất ít người đạt tới, bọn họ đều hưởng đãi ngộ này.

Đề cao đãi ngộ hưởng thụ là một chính sách dành cho các người về hưu, có thể là đãi ngộ tổng hợp. Cũng có thể là đãi ngộ chính trị, đãi ngộ sinh hoạt, đãi ngộ chữa bệnh vân vân.

Không sai biệt lắm vào mười năm trước ngay cả các cán bộ cấp thấp ở trung ương cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ, hoặc là đãi ngộ chữa bệnh cấp phó bộ.

Diệp Khai nhớ rõ chính sách này có từ lâu rồi, tháng 7 năm 1937 dành cho các người tham gia cách mạng trước ngày 7 tháng 6 sẽ được hưởng hưu trí, cán bộ hưu trí cấp phó cục có thể đề cao hưởng thụ thành đãi ngộ chữa bệnh cấp bộ trưởng.

Không chỉ có cán bộ kỳ cựu, trong các nhân viên "Hưởng thụ đãi ngộ" cũng rất thông thường. Mọi người đều biết hai viện sĩ có xe đón như cán bộ cấp phó bộ.

Trong đơn vị thì hiệu trưởng trực thuộc các trường đại học đều có đãi ngộ cấp phó bộ, nhưng cấp bậc trường học không có nó thẳng, quán trưởng đồ thư quán quốc gia, viện trưởng bảo tàng cố cung cũng hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ, một ít lãnh đạo xí nghiệp quốc hóa đều hưởng thụ cấp phó bộ.

Nói ngắn lại con rận nhiều không cắn người, sản phẩm cung cấp nhiều cho các cán bộ cấp phó bộ nói trắng ra cũng là chuyện như thế, cũng không khiến Diệp Khai chú ý.

Hắn quan tâm nhất chính là trong xe có thứ gì mẫn cảm hay không, bị người ta đánh cắp thì có thể phiền toái.

Cũng may mắn lúc này trong xe không có gì, cũng không có mang theo thứ đặc biệt, tài liệu văn bản trọng yếu đều nằm trong vali xách trong tay, tùy thân mang theo, nếu không thì vấn đề sẽ phiền toái.

Diệp Khai cân nhắc một hồi rồi nói Lý Thắng một câu.

- Phương diện này liên hệ với khách sạn đi, sau đó dùng danh nghĩa của anh mà báo, không cần lấy tên của tôi.

- Vâng, lãnh đạo.

Lý Thắng lĩnh hội đầy đủ ý của Diệp Khai, hắn lập tức đi an bài chuyện này.

Nhưng mà phương diện câu thông với khách sạn cũng không quá để ý, tuy bọn họ xác nhận bọn người Diệp Khai đêm hôm qua đem xe việt dã Hãn Mã đậu ngoài bãi đổ xe, nhưng mà chuyện xảy ra thiếu trọng tâm để giải thích, sau khi báo xong thì cảnh sát lập lờ nước đôi, chỉ lập hồ sơ mà thôi.

Sau khi Lý Thắng trở về thì có chút bất mãn.

- Cảnh sát phá án đều có loại tình huống này, đa số là không tìm trở về, mặc dù có báo án cũng không để ý.

- Thoạt nhìn, chuyện mất xe ở Long Thành này cũng không phải một hai lần.

Diệp Khai nghe về sau, tựu cau mày nói ra.

- Vâng, tôi nghe cảnh sát nói khách sạn Long Thành này xảy ra chuyện này một năm cũng hơn hai mươi lần, chưa từng có phá án.

Lý Thắng gật đầu trả lời.

- Cho nên cảnh sát còn khích lệ tôi không nên ký thác hy vọng vào chuyện tìm lại, có chuyện gì nên đi làm đi, tốn hao thời gian ở nơi này không có ý nghĩa.

- Loại chuyện này phương diện khách sạn nhất định bị đả kích, khẳng định không thoát khỏi chạy án.

Diệp Khai vừa nghe tới đây, lập tức làm ra phán đoán.

- Lý Thắng, anh chạy đi tới tỉnh ủy báo danh cho tôi trước đi, tiểu Ngô cùng tiểu Dương, hai người các vị đi dạo chung quanh khách sạn một vòng, nói bóng nói gió nghe ngóng một chút nhân vật hắc đạo ở Long Thành này, nhất những kẻ này thường xuyên đi tới khách sạn Long Thành này, sau đó chúng ta sẽ hỏi chuyện này, tôi còn không tin có kẻ dám trộm xe của tôi.

Diệp Khai đưa ra kết luận cũng rất đơn giản, nếu như gây án chạy trốn thì phương diện khách sạn nhất định sẽ tăng bảo an bảo vệ an ninh, nếu không danh dự của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng mà hiện giờ bọn họ không áp dụng bất cứ phương pháp nào bổ cứu, chuyện này nhất định là do thể lực hắc đạo gây ra, phương diện khách sạn nhất định sẽ nể nang mà không dám làm ra hành động gì.

- Mẹ kiếp, Long Thành? Ta cũng muốn xem đây có phải là hắc thành hay không!

Diệp Khai nghĩ thấu điểm này, tự nhiên là tức giận trong lòng.

Vốn cảm thấy Cổ lão đầu mang mình tới nơi này là không có hảo tâm, hôm nay vừa mới tới đã bị người ta ăn cắp xe, quả nhiên không phải là vùng đất lương thiện gì, thế lực hắc ám ở nơi này đúng là hung hăng càn quấy.

Nhưng là vấn đề mấu chốt còn có một, Diệp Khai chỉ là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra mà thôi, cũng không phải bí thự chính trị và pháp luật, muốn đối phó những nhưng vật hắc đạo này thật sự là xuất binh vô cớ, đánh hắc đạo cũng không tới phiên Diệp Khai.

Muốn nói bắt cán bộ trị tội thì hắn cũng vừa mới tới mà thôi, làm sao có thể bắt đối phương làm gì?

Mặc dù nói bí thư Lâm đã giao cho hắn một ít tài liệu, là cho hắn chú ý chính là những phản ánh trong tài liệu, khoảng cách chứng cứ phạm tội còn rất xa, nếu như mình đi nói với đám cán bộ này đoán chừng sẽ bị người ta chê cười.

Danh không chánh tất ngôn không thuận, đột nhiên Diệp Khai có cảm giác vị trí của mình thật sự là gân gà, chủ động xuất kích khả năng cực kỳ bé nhỏ, hắn không biết nên bắt tay vào từ nơi nào.

Nhưng mà tức giận thì tức giận, Diệp Khai nhớ tới điểm tâm còn chưa ăn đấy.

- Tính toán, không ăn ở khách sạn này, chúng ta đi ra bên ngoài dạo đi.

Diệp Khai vung tay lên nói:

- Lý Thắng, anh có đề nghị nào không?

- Sớm chút ah, không bằng đi ăn Đầu Não đi.

Lý Thắng lập tức đưa ra đề nghị.

- Đầu Não?

Diệp Khai nghe xong quả nhiên sững sờ, hắn thật sự không hiểu.

- Ha ha, chính là một loại quà vặt của Long Thành này, rất nổi danh đấy.

Lý Thắng cười giải thích.

Cũng không lâu lắm bọn họ đi tới một quán nhỏ gần đó, Lý Thắng gọi Đầu Não và cái Mạo Hạp.

- Tên của những quà vặt này thật kỳ lạ.

Diệp Khai cũng có không biết là cái gì, nghe vậy thì cười nói.

Nhưng mà qua một lát phục vụ mang theo Đầu Não và Mạo Hạp ra.

- Đầu Não là quà vặt của Hà Đông chúng tôi, nghe nói năm đó do Phó Sơn phát minh ra, có lịch sử mấy trăm năm.

Lý Thắng nhìn Diệp Khai giải thích.

- Lãnh đạo nếm thử đi, mùi vị không tệ."

Diệp Khai nhìn qua món gọi là Đầu Não này, kỳ thật đây là một chén canh, bên trong là ba miếng thịt dê béo lớn, một khối ngó sen, một cây thuốc dài

Về phần nói uống Đầu Não phải ăn Mạo Hạp, cũng là đặc sản của Hà Đông này.

Mạo Hạp này là bánh bún nướng, nó có hình trụ, được làm thành từ bột mì và thêm muối tiêu trộn cùng nhau nướng lên.

Đem Mạo Hạp ngâm vào trong Đầu Não thì nhai sẽ nghe mùi thơm nức.

- Mùi vị không tệ ah.

Diệp Khai dựa theo phương pháp của Lý Thắng dạy và nếm một ngụm, có thể cảm thấy được mùi rượu ngon trong đó, thuốc đông y và mùi vị của thịt dê, vị rất ngon, càng ăn càng thơm.

- Trong lúc này thêm rượu vàng còn có hoàng kì, nghe nói có thể ích khí điều nguyên, bổ dưỡng hư tổn, lưu thông máu kiện vị, giàu dinh dưỡng, có khử hàn và cường kiện thân thể, kéo dài tuổi thọ.

Lý Thắng vừa ăn vừa nói ra.

- Trước khi người Long Thành khi trời còn chưa sáng đã làm Đầu Não, nhưng mà đó là khi xưa rồi, bởi vì không có đèn đường chiếu sáng như bây giờ cho, cho nên các tiệm cơm có làm Đầu Não thì trước cửa đều treo đèn lồng nhỏ bằng giấy hình cái chén tượng trưng, tập tục này được lưu truyền tới bây giờ.

Diệp Khai quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy bên ngoài tiệm có treo một đèn lồng hình cái chén nhỏ, gật gật đầu.

Nhưng mà nhìn sang còn nhìn thấy một màn kinh người.

- Chó má! Đúng là hung hăng càn quấy tới cực điểm rồi!

Diệp Khai đứng dậy, chỉ thấy chiếc xe việt dã Hãn Mã vừa bị mất của hắn chạy trên đường lớn.

Lý Thắng và ba người cũng khiếp sợ nhìn ra ngoài đường mà khiếp sợ, nhìn chiếc xe việt dã Hãn Mã này.

Sau khi trộm xe còn dám nghênh ngang chạy trên đường cái, một chút cố kỵ cũng không có, điều này nói rõ vấn đề gì? Đều này đã đúng như phỏng đoán của Diệp Khai, chuyện này quả nhiên là nhân vật hắc đạo Long Thành làm, hơn nữa còn là loại đại nhân vật. Xem ra rất có thế lực đây.

Ngược lại không chỉ có bọn họ cả kinh, phục vụ trong tiệm cơm này nhìn thấy liền đi ra ngoài dò xét, lập tức nói ra.

- Tam Mã Hổ lại đổi xe ah.

- Cái gì Tam Mã Hổ?

Lý Thắng có chút tò mò mà hỏi thăm.

Tuy hắn là người địa phương này, nhưng mà mấy năm qua hắn đi ra ngoài công tác, cho nên đối với cái gì Tam Mã Hổ thì hắn thật sự không biế..

- Long Thành tứ phách ngươi biết không?

Tiểu nhị có chút kỳ quái mà hỏi thăm.

Lý Thắng nói là dân bản địa Long Thành này, tiểu nhị tự nhiên không xem hắn là người ngoài, cho nên nghe hắn hỏi như vậy cũng có một ít hiếu kỳ, thân là người địa phương không biết Tam Mã Hổ đúng là chuyện ngoài ý muốn.

- Mấy năm nay đi ra ngoài công tác, cho nên không rõ tình huống ở quê nhà.

Lý Thắng nói ra.

- Nhất Đinh nhị Vĩ Tào tám Béo tứ Mao Quải ngũ Lục hòa thượng.

Tiểu nhị nói ra:

- Đây chính là nói mấy vị lão đại hắc đạo trên đường phố Long Thành này, nhưng mà sau khi Tam Mã Hổ quật khởi thì đã đè những tên tuổi này xuống.

Tiểu nhị còn muốn nói gì nữa, lão bản đã hô lên.

- Tiểu Lục tử, chào hỏi khách khứa.

Nhưng lại có khách tới nên phục vụ ứng một tiếng, đã chạy đi chiêu đãi khách nhân.

- Ăn đi, lát nữa đi điều tra chuyện của Tam Mã Hổ.

Diệp Khai cũng không nói thêm cái gì, đã tìm được mục tiêu thì hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy, muộn vài ngày tìm hắn tính sổ cũng không quan trọng.

Chuyện nên làm là đi tiếp nhiệm, sau đó lại đi an bài chuyện này.

Sau khi ăn xong điểm tâm thì Diệp Khai gọi điện đưa tin với cán bộ tỉnh ủy, nói mình đã đến.

Mười giờ rưỡi Diệp Khai đi vào tỉnh ủy.

Bổ trưởng tổ chức tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn tự mình tiếp kiến Diệp Khai, bày ra tư thế coi trọng.

- Đồng chí Diệp Khai thật vất vả, một đường từ kinh thành chạy tới đây có lẽ nghỉ ngơi không tốt lắm.

Lưu Nhất Sơn nắm tya của Diệp Khai nói ra.

Đối với chuyện cấp trên đột nhiên quyết định điều Diệp Khai đến Hà Đông công tác, đảm nhiệm chức bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Long Thành, các quan to mặt lớn trong tỉnh cũng cảm thấy khó hiểu, nhất là sau khi xem lý lịch của Diệp Khai thì cảm thấy không tưởng tượng nổi, mười chín tuổi đã làm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, hơn nữa còn là cán bộ cấp chính sảnh, đây quả thực là chuyện không hợp thói thường.

- Vất vả thì không nói, đoạn thời gian này bôn ba đã quen rồi.

Diệp Khai trả lời thì bốn bề yên tĩnh, nhưng Lưu Nhất Sơn nghe xong thì cảm thấy có chút ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ vị Diệp bí thư này quả nhiên không phải người bình thường, nếu là người trẻ tuổi mười chín tuổi bình thường thì đoán chừng không có lạnh nhạt như thế

Nhưng mà Diệp Khai cũng không nói quàng, trên thực tế hắn gần đây đã hơn một năm qua không phải xuất ngoại thì đi từ kinh thành tới Minh Châu, đồng thời còn phải gánh vách vấn đề trao đổi thế lực của lão Diệp gia an bài cho hắn, đúng là vô cùng bận rộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK