Mục lục
[Dịch]Quan Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp lão gia tử nghe xong Diệp Khai nói tuy còn lo lắng một chút, cuối cùng đồng ý cái nhìn của hắn.

Đúng như lời Diệp khai, tranh đoạt quân quyền không phải trong năm năm hoặc là mười năm có thể lên được vị trí đứng đầu.

Trong thời đại hòa bình, quân chính tách ra thành một bộ phận. Dĩ nhiên chính quyền vẫn nắm quân quyền nhưng xét từ nhiều góc độ thì yếu đi rất nhiều

Tương đối mà nói, quân đội có thể nói là tự thành nhất hệ, bên trong có càn khôn khác.

Về mặt chính phủ, tuy rằng trong vòng mười năm có thể ảnh hưởng một chút, ví như đề bạt một đám tướng lãnh, sửa đổi một ít chế độ, hoặc là sử dụng thủ đoạn kinh tế để thay đổi lực lượng giữa các đại quân khu, nhưng theo đại cục thì không thể đủ thay đổi quyền khống chế của đám lão đại quân đội.

Chính vì nguyên nhân này nên ngoại trừ lãnh tụ lập quốc có thể nắm quyền tuyệt đối lãnh đạo quân đội. Ông ta chưa bao giờ từ bỏ quyền lãnh đạo này của mình.

Nhưng điểm này quả thật là có vẻ khó khăn

Hai ông cháu thương lượng xong chuyện, đang nói một số việc khác thì nhân viên tiếp tân hàng không bước tới nhắc hắn tắt điện thoại di động.

“Hắc, lão gia tử, cháu tắt máy đây” Diệp Khai nói thêm mấy câu,“Lão tiên sinh cùng đi với cháu, nhanh chóng tới nơi thôi.”

“Hảo” Diệp lão gia tử tự nhiên biết vị lão tiên sinh này là ai nên nói qua điện thoại,“Thay ông vẫn an lão tiên sinh, bảo nếu ông ta không có gì kiêng kị thì sau khi đến kinh thành cứ ở tại nhà chúng ta đi”

Diệp Khai sau khi tắt máy điện thoại di động thì nói đề nghị của Diệp lão gia tử với Nam Cung Kinh Hồng đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Ông cũng không quá biết về kinh thành, hết thảy đều nghe lời cháu an bài là được” Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói,“Lần này ông về nước lại khiến cháu phải vất vả.”

“Ha ha, chuyện vốn thuộc bổn phận của cháu ” Diệp Khai cười nói

Đối với Nam Cung Kinh Hồng, hắn cũng không không quá chú trọng bề ngoài. Một mặt là vì ông ta tuổi tác đã lớn, cho dù là quan lớn tiền triều nhưng cũng từng kháng Nhật, về phương diện khác là bởi vì hắn cùng Nam Cung Vân thật không minh bạch, Nam Cung Kinh Hồng coi như bậc ông trong nhà của hắn nên không đắn đo gì.

“Đáng tiếc ” Nam Cung Kinh Hồng đột nhiên nói một câu như vậy.

“Ân, cái gì?” Diệp Khai đang lúc thích ứng với trạng thái cất cánh, nghe Nam Cung Kinh Hồng nói một câu như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc

“Ông nói bên nội địa thực hành chế độ hôn nhân là chế độ một vợ một chồng, có chút điểm phiền toái, nếu ở trước kia dù ông đem tiểu Vân gả cho cháu làm tiểu thiếp cũng sẽ cao hứng ” Nam Cung Kinh Hồng nói

Diệp Khai nghe xong, không khỏi sờ mũi của mình, có chút xấu hổ

Chuyện của hắn cùng Nam Cung Vân tuy rằng nói cũng không làm gì quá phận, nhưng Nam Cung Kinh Hồng là nhân vật thế nào, sao không có khả năng nhìn ra manh mối?

Lúc này bị Nam Cung Kinh Hồng nói toẹt ra, Diệp Khai vẫn cảm thấy nóng mặt, cảm giác như bị người nhân nguy sấn vào.

“Muốn nói là chế độ một vợ một chồng, cũng không phải thực chuẩn xác” Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền cười nói,“Gần đây có cách nói chế độ trong nước thật ra là nhất phòng nhất thê, chỉ cần có đủ năng lực, nuôi vài lão bà tốt thì chế độ căn bản không phải chướng ngại”

“Nhất phòng nhất thê...... Ha ha, cách nói này thật ra rất ý tứ......” Nam Cung Kinh Hồng nghe xong cảm thấy hứng thú, còn thật sự cân nhắc một trận liền cười gật đầu nói

Cách nói này của Diệp Khai tuy rằng đi trước rất nhiều nhưng theo tình huống thực tế thì cũng đúng. Hiện giờ mới triển khai chế độ nhà ở thương mại, rất nhiều địa phương vẫn còn tồn tại cả chế độ phân phòng ở lẫn nhà ở thương mại, mỗi khi đến lúc phân nhà là đầu rơi máu chảy

Mặc dù là mua nhà thương mại cũng không phải thuần túy tiêu tiền là có thể, phải có chứng nhận của đơn vị công tác, còn phải qua một loạt các thủ tục lằng nhằng. Vì thế nhà ở vẫn là nhu cầu cao của đại chúng.

Số người trẻ tuổi vì chưa có nhà mà chưa thể kết hôn không phải là ít.

“Hiện trạng của Trung Quốc vẫn là ý thức tiểu nông chiếm đa số, một khi có chút tiền liền vội vàng mua nhà ở ......” Nam Cung Kinh Hồng không khỏi nói,“Trên thực tế, ông cũng khó miễn khuôn sáo cũ này, ở bên Âu châu thì Nam Cung gia cũng dự phòng không ít hạng mục điền sản, quán bar hay thành cổ cũng có một ít ”

Hạng mục điền sản của Nam Cung thế gia không thể nghi ngờ là rất nhiều, không có khả năng đơn giản, Diệp Khai nghe xong cảm thấy hứng thú với thành cổ của họ.

“Bên chỗ Thụy Sĩ cũng có tòa thành?” Diệp Khai hỏi

“Ha ha, các nơi Âu châu đều có, Hà Lan Tây Ban Nha Italia, Pháp quốc, Đức, Anh quốc,......” Nam Cung Kinh Hồng thản nhiên đáp, cũng nói thêm,“Chủ yếu là một số tòa thành tương đối mới. Thành cổ phần lớn được chính phủ bảo hộ , hàng năm phí tu sửa không nhỏ, mua cũng không có lợi, cho nên tòa thành của Nam Cung gia bình thường đều lựa chọn vị trí tốt, phong cảnh hữu tình”

“Nga, là dạng này” Diệp Khai nghe xong, gật gật đầu

Diệp Khai ít nhiều cũng nghe nói qua về thành cổ Âu châu.

Âu châu có rất nhiều tòa thành cổ thần bí huy hoàng. Rất nhiều trong đó không phải của hoàng đế triều thần sủng phi, mà là của mạo hiểm gia hoặc đại phú hào, mỗi một tòa đều có truyền thuyết đi kèm, có thể là rất hoang đường hoặc ly kỳ.

Chỉ là dù chúng đã trải qua bao nhiêu phồn hoa phú quý, phần lớn hiện nay đều vì lịch sử mà trở nên đổ nát, có tòa được khai thác thành khách sạn, còn có một số khuất trong rừng sâu, sớm bị lịch sử chôn vùi

Những tòa thành đó như những viên ngọc huyễn lệ được khảm quanh Âu châu, lại giống như những chứng nhân lịch sử ghi lại ngàn năm hưng suy vinh nhục.

Ngàn năm thời gian đã sớm thổi bay vẻ phồn hoa của chúng, vương triều thay đổi, những chủ nhân của chúng cũng đã khuất bóng, khí tức quý tộc càng lúc càng xa

Chỉ tính Pháp quốc mà nói, còn có hơn bốn vạn tòa thành cổ, đại bộ phận đều đã có vẻ tàn phá, cho nên giá cũng không cao. Nếu như ai có mấy vạn đôla bỏ ra là có thể mua nhưng phí tổn tu sửa sau đó mới lớn.

Tương đối mà nói, chọn mua mấy tòa thành tương đối mới giống Nam Cung Kinh Hồng vẫn là có vẻ sáng suốt

“Nếu cháu cùng tiểu Vân sinh đứa nhỏ, ông liền đem các tòa thành ở Tây Ban Nha cùng Thụy Sĩ còn có Italia, tặng cho hai đứa một tòa, như thế nào?” Nam Cung Kinh Hồng bỗng nhiên nói với Diệp Khai.

Diệp Khai có chút ngạc nhiên, nhìn nhìn Nam Cung Kinh Hồng, phát hiện ông cũng không như thuận miệng.

Bất quá Diệp Khai nghĩ lại cũng có thể hiểu được ý tưởng của Nam Cung Kinh Hồng. Đối với người gần trăm tuổi như ông mà nói, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị đều vô nghĩa, căn bản không nhìn tới. Cho nên tòa thành gì đó cũng chỉ như một tài sản riêng tương đối lớn mà thôi.

Ra sức lưu lại cho Nam Cung thế gia huyết mạch ưu việt hoặc thêm vào huyết mạch mới là chuyện lão đầu tối quan tâm.

So với đám con cháu Nam Cung thế gia, không thể nghi ngờ Nam Cung Kinh Hồng càng thích Diệp Khai nhiều hơn. Nếu như có thể làm cho Diệp Khai trở thành cháu rể, thay đổi một chút gien của Nam Cung thế gia là một lựa chọn cực tốt với Nam Cung Kinh Hồng.

“Chuyện này, xem tiểu Vân đồng ý mới được” Diệp Khai suy nghĩ một chút, vẫn không tỏ thái độ gì. Đối với lão nhân gần trăm tuổi, Diệp Khai không cần thiết phải tranh cãi.

Chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, nói một hai câu cũng không ảnh hưởng.

Cho nên, đối với đề nghị của Nam Cung Kinh Hồng, Diệp Khai cũng không nghiêm mặt phủ nhận nói bản thân có vị hôn thê mà đổ lên người Nam Cung Vân.

Dù sao hiện tại Nam Cung Vân còn tại Âu châu, lão đầu nhi cũng không khả năng lập tức gọi cô ta tới để giáp mặt Diệp Khai nhân giống.

Bất quá Diệp Khai cân nhắc một chút, liền cảm thấy chính mình cũng không được bao nhiêu tiện nghi ở đây, không công tặng Nam Cung thế gia một người kế thừa cũng chỉ chiếm được quyền sử dụng ba tòa thành mà thôi, đối với Diệp nhị thiếu tài đại khí thô mà nói, quả thật không phải sinh ý lời lãi gì.

Cho dù là thu thêm Nam Cung Vân vào trong phòng, có thể thỏa mãn cái tôi nam nhân thì hắn cũng muốn được trả thêm, tỷ như nói duy trì Nam Cung thế gia gì đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Khai liền cảm thấy tả hữu đều là Nam Cung Kinh Hồng dính quang, chính mình không có bao nhiêu chỗ tốt.

“Gặp xong vài vị lão bằng hữu, ông còn muốn đi Kim Lăng dạo” Nam Cung Kinh Hồng nhắm hai mắt lại, nói như tự nhủ.

“Cháu sẽ sắp xếp tốt chuyện này, tự mình dẫn ngài đi” Diệp Khai cũng không cảm thấy lạ với ý này của Nam Cung Kinh Hồng.

Đối với đám người tiền triều như Nam Cung Kinh Hồng thì Kim Lăng là thánh địa trong lòng bọn họ. Một khi chưa đi bái yết lăng mộ thủ tướng trước thì chưa thể xem như chân chính về nước

“Quý khách muốn uống chút gì?” Tiếp viên hàng không đẩy xe tới, khẽ cúi xuống hỏi Diệp Khai.

“Hai chén cà phê, cám ơn” Diệp Khai thuận miệng hồi đáp

Bất quá hắn ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của tiếp viên hàng không, chính là Lăng Tiếu.

“Thật sự là rất ngẫu nhiên, không nghĩ là lại gặp em” Diệp Khai nhất thời liền nở nụ cười,“Em thay đổi tuyến bay à? Sao anh không nghe em nói qua?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK