Nếu như là thường ngày, cho dù hai ba tu sĩ Đại Thừa kỳ đến đây tìm phiền toái, Yêu Hồ cũng không có cái gì phải sợ, động phủ của hắn sắp đặt đại trận huyễn pháp, có thể ở nơi này tùy ý dời đi núi non mấy trăm dặm.
Nhưng giờ phút này Chu Chu đang luyện đan, khởi động đại trận huyễn pháp trong động phủ thì sẽ phát sinh rung chuyển, nhất định ảnh hưởng tới nàng, cuối cùng đưa đến thất bại trong gang tấc. Yêu Hồ coi Đại Luân Hồi đan quan trọng hơn cả tính mạng của mình, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Yêu Hồ tâm niệm vừa động, hắn đào toàn bộ đất đã từng trồng Luân Hồi Thông Linh thảo, chia làm vô số phần nhỏ, thi triển pháp thuật di chuyển đến nơi xa một đường rải ra trong dãy núi, đồng thời phân ra một luồng thần thức canh giữ ở nơi này, thân mình chợt lóe rời khỏi động phủ.
Hắn muốn đích thân đi dẫn dắt hai người này rời đi!
Bên kia dãy núi linh tước bên cạnh Diễm Thí Thiên bỗng nhiên có phản ứng, hưng phấn không thôi, vỗ cánh bay đến một chỗ khác ở núi Điểm Phượng. Trong đó bốn tòa ngọn núi Điểm Phượng liên miên quanh co ở Kim quốc và Tích quốc, kéo dài chừng mấy trăm dặm, chẳng qua khoảng cách điểm này ở trong mắt hai người Diễm Tứ và Diễm Thí Thiên không coi là cái gì.
Linh tước giống như một loại hồ đồ liên tục dừng lại ở ít nhất bảy tám chỗ, qua mỗi cái chỗ ít nhất đều xê xích hơn một trăm mười dặm, bọn họ đi theo linh tước liên tiếp bôn ba, đi theo linh tước bọn hắn lại tìm tòi xung quanh, cũng không phát hiện tung tích Luân Hồi Thông Linh thảo.
Đến trình độ này, coi như là ngu ngốc cũng biết mình bị người đùa bỡn.
” Súc sinh vô dụng !” Diễm Tứ rốt cục không thể nhịn được nữa, tức giận bộc phát mà ngón tay bắn ra đánh linh tước kia thành một đoàn huyết vụ.
Mặc dù linh tước này chỉ là cái Yêu Cầm cấp bốn, cũng là Đan Đằng hao phí đại lượng tâm huyết bồi dưỡng ra được, Đan Đằng tổng cộng chỉ nuôi được năm con, từng thay hắn tìm được vô số linh dược trân quý. Vì lấy lòng tân chủ nhân cố ý tặng cho Diễm Thí Thiên. Giúp hắn tìm kiếm tung tích Luân Hồi Thông Linh thảo
Không nghĩ tới thế nhưng như vậy đã bị Diễm Tứ không thèm để ý chút nào diệt rồi, Diễm Thí Thiên nhíu mày không nói chuyện. Diễm Tứ còn ngại không đủ, chỉ vào hắn nói: “Cháu nói Luân Hồi Thông Linh thảo ở chỗ này, hiện tại ở đâu ? Ngay cả mầm mống cũng không có, cháu làm việc như vậy sao?”
Diễm Thí Thiên bình tĩnh ôn hòa nói: ” Linh tước này thường ngày cũng chưa từng phạm lỗi, nghĩ đến ở lần này có người cố bố trí nghi trận. Đối phương phí nhiều công sức, nguyên nhân không có gì hơn là vì chân chính che dấu vị trí luân Hồi Thông Linh thảo .”
Diễm Tứ phiền não không dứt, cũng không còn đi chú ý trong mắt cháu trai chợt lóe lên sát ý lành lạnh. Hậm hực nói: “Vậy cháu thay bổn hoàng tìm ra!”
Bỗng nhiên lão nhớ ra cái gì đó, sắc mặt chìm xuống : “Không phải là có người cố ý muốn chúng ta dẫn tới nơi này, làm chuyện bất lợi với chúng ta sao?” Chuyện này năm đó lão đã làm với Phần Bích Thấm!
Yêu Hồ vẫn âm thầm phân ra thần thức giám thị hai người bọn họ người nghe được câu này, trong lòng bỗng giật mình, hắn nhớ tới tại sao lại cảm thấy Diễm Tứ quen thuộc!
Năm đó tham dự phục kích Phần Bích Thấm ở bên trong có năm tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, có một người đeo mặt nạ che dấu dung mạo, lại cố ý thay đổi giọng nói, càng về sau lại Phần Bích Thấm sử xuất ra bí thuật muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, thì hắn mới hoảng sợ dùng vốn là giọng nói của mình cảnh cáo những đồng bọn khác chạy trốn.
Những năm gần đây Yêu Hồ đã từng thám thính qua thân phận hành tung lọt lưới kia hai tu sĩ Nguyên Anh, lại chỉ tìm được một người. Mà người nọ khi hắn tìm tới cửa lúc trước cũng đã chết, một người khác từ đầu đến cuối không có tung tích.
Trong thiên hạ tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lúc Diễm Tứ ở phục kích Phần Bích Thấm thì vẫn đối với bên ngoài chỉ tuyên bố là Nguyên Anh trung kỳ, mà Yêu Hồ chưa từng thấy bản thân của hắn. Cho nên vẫn không nghĩ tới trên người hắn ta đi.
Giờ phút này hắn đột nhiên hiểu được, thì ra Diễm Tứ này chính là cá duy nhất lọt lưới!
Yêu Hồ cơ hồ không kìm nén được ý nghĩ tự mình xông đi lên giết Diễm Tứ vì Phần Bích Thấm báo thù, nhưng cuối cùng nghĩ đến Chu Chu đang luyện chế Đại Luân Hồi đan, không thể có một chút ngoài ý muốn nên mới miễn cưỡng nhịn xuống căm giận ngút trời trong lòng.
Diễm Thí Thiên hết sức khinh thường Diễm Tứ nghi thần nghi quỷ, trên mặt vẫn lạnh nhạt nói: “Gia gia quá lo lắng. Ông là tu sĩ Đại Thừa kỳ tiếng tăm lừng lẫy , coi như là mấy cái Vũ quốc đồng loạt ra tay cũng không thấy được có thể lưu lại ông. Thực lực tuyệt đối trước mặt, những thứ tiểu xiếc kia lại có tác dụng gì.”
Diễm Tứ nghe lời này gật đầu lia lịa, sắc mặt hơi nguôi giận nói: “Chỉ cần cháu thay bổn hoàng tìm ra Luân Hồi Thông Linh thảo này, bổn hoàng trở về liền để phụ hoàng thoái vị, mặc dù cháu nhỏ tuổi, nhưng cũng làm được vua của Đan quốc rồi . Ha hả.”
“Phụ hoàng thân thể của người tráng kiện. Quốc quân vị , Tôn nhi không vội.” Diễm Thí Thiên cười đến ôn lương kính cẩn nghe theo, nhưng trong lòng đã cười lạnh liên tục, hắn muốn tùy thời có thể lấy quốc quân vị của Đan quốc, còn cần lão bất tử kia bố thí? !
Dù sao lão bất tử kia cũng sống không được bao lâu, mà để cho lão tiếp tục đắc ý chốc lát, coi như là làm Tôn nhi cho lão một chút hiếu tâm cuối cùng.
Hắn hiện tại chỉ quan tâm một chuyện, núp trong bóng tối bố trí đây hết thảy đến tột cùng là người phương nào?
Chẳng lẽ là Đan Hoàng? ! Nàng là Luyện Đan Sư, nói vậy sẽ rất có hứng thú với linh dược bát phẩm Luân Hồi Thông Linh thảo. Diễm Thí Thiên cứ nghĩ đến Đan Hoàng trong lòng liền có lửa nóng, nhìn thoáng qua dưới chân núi non mấy trăm dặm , bỗng nhiên nở nụ cười.
“Huyền Long, đi đi, đốt núi Điểm Phượng này thành một nơi chết chóc, ta xem nàng còn có thể trốn được đi đâu!”
Huyền Long quấn ở trên cổ tay Diễm Thí Thiên lên tiếng bay lên trời, thật dài thân thể đón gió ngăn, dài chừng mười trượng pháp thân triển lộ ở giữa không trung, mở cái miệng rộng hướng phía dưới dãy núi phun ra một đoàn Liệt Diễm lớn màu đỏ sậm , chính là dung hợp Ma Vực Quỷ Hỏa, Huyền Minh U hỏa cùng Huyết Trì Yêu hỏa tam đại Thiên Hỏa Diệt Thế Chi hỏa.
Liệt Diễm rơi vào nơi nào đó trên ngọn núi Điểm Phượng thì lập tức giống như thủy triều bốn phương tám hướng lan tràn, chỉ chốc lát tất cả sinh linh trên ngọn núi đều ở đây bị Liệt Diễm đáng sợ hóa thành tro bụi.
Đáng sợ nhất chính là trên dãy núi đá cũng không thể may mắn thoát khỏi vỡ vụn tới tấp , Liệt Diễm bụi mù bay khắp mọi nơi, cả ngọn núi thế nhưng không duyên cớ một mảng lớn nhỏ hơn, trên núi không có khói xông lửa đốt mà nhiệt độ nóng rực, chỉ tràn ngập mãnh liệt tử vong, bóng tối, hơi thở hủy diệt.
Diệt Thế Chi hỏa hung uy hiển hách, ngọn núi này từ đó hóa thành một nơi chết chóc, một loại sinh linh nhích tới gần cũng sẽ bị hơi thở kinh khủng lưu lại ở chỗ này cắn nuốt diệt vong.
Huyền Long cũng không thoả mãn với lần này, hướng một chỗ khác bên cạnh ngọn núi bay đi, trong miệng không ngừng hướng trên núi phun ra ngọn lửa đỏ sậm đáng sợ , nơi đi qua, không còn chút sự sống nào nữa.
Ở trong bóng tối Yêu Hồ nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc. hỏa linh của Diễm Thí Thiên quả thực chính là ác ma! Cùng Tiểu Trư đáng yêu trên tay Chu Chu kia hay là Phượng Hoàng thánh khiết kia căn bản là hai loại hoàn toàn khác nhau.
Hắn phải ngăn cản không cho Huyền Long tiếp tục tùy ý phá hư núi Điểm Phượng, nếu không động phủ của hắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, quan trọng nhất là Chu Chu đang trong động phủ luyện đan cũng sẽ bị quấy nhiễu.
Liều mạng hắn khẳng định không phải là đối thủ của Diễm Tứ và Diễm Thí Thiên liên thủ, nhưng mà hắn là Huyễn Mị Yêu Hồ, am hiểu nhất chính là ảo thuật cùng với mị thuật, Huyễn Mị Yêu Hồ tu vi cấp tám, thi triển ảo thuật chính là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà nhìn thấu.
Nếu bọn họ nhất định phải tìm tới tận cửa rồi, vậy hãy để cho bọn họ chứng kiến kiến thức ảo thuật của hắn có lợi hại không!
Yêu Hồ hai tay kết ấn, không gian chung quanh bị trên người hắn kích thích pháp lực cường đại đè ép, một trận vặn vẹo sau biến hình, cảnh sắc phụ cận thay đổi. . . . . . .