Tin tức thứ ba này, cũng là cùng trong truyền thuyết vị kia tên thật gọi Ngao Giảo được Ngọc Khiết Thần Vương gieo xuống có liên quan tới “Băng Hinh Hải Liên”.
” Vài ngày trước các con gặp trên biển mạch nước ngầm, bị đưa tới dọc theo hải ngoại, từng xa xa ra thấy Băng Hinh Hải Liên này nở rộ lúc phát ra kỳ quang, nhưng hình như phụ cận có hải yêu vô cùng lợi hại thường lui tới, các con không chịu nổi uy áp như vậy, không dám nhìn nhiều vội vã chạy trở lại. Huynh đệ chúng ta cùng mấy vị lão tiên sinh Đan tộc thương nghị qua, mặc dù Băng Hinh Hải Liên kia trôi đi bất định, nhưng dựa theo suy tính chúng ta đối với hải lưu trong biển, chỉ khoảng ba tháng hẳn là đều có thể đại khái biết vị trí của nó, ba tháng sau khi nở hoa kết thúc, nó sẽ tự nhiên biến mất trên biển, lại muốn tìm nó thì không biết phải đợi mất bao lâu.” Sa Hoài Đan than thở nói.
Thật ra thì trưởng lão Đan tộc căn bản không có khai báo chuyện này, lúc Diễm Thí Thiên đã đánh đến trước mặt, ngoại trừ cùng Chu Chu an ủi chuyện nơi giam giữ người Đan tộc, bọn họ đâu còn có tâm tình nhắc tới những khác, nhưng Sa Hoài Đan muốn lấy lòng sư muội xinh đẹp này, cho nên mới lấy tin tức quý ra.
Băng Hinh Hải Liên xem như là linh dược cửu phẩm, đương nhiên Chu Chu hiểu được giá trị của nó, nhưng giờ phút này không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn chuyện cứu mấy vị trưởng lão bình an, cho nên Chu Chu cũng chỉ vui mừng chốc lát, liền tạm thời đặt chuyện này ở sau lưng.
Bởi vì Sa Hoài Đan quen thuộc Bắc Hải nên dẫn đường, đường về của bọn họ thời gian so sánh với lúc đi giảm rất nhiều, đại khái chỉ dùng ba bốn canh giờ liền trở về chỗ địa phương Bảo hạm ngừng.
Lâm Chấn Kim đã nhận được phi kiếm truyền thư của Doãn Tử Chương, đem tin tức Diễm Thí Thiên muốn đối phó đảo Âm Dương nói với ba vị Đạo Quân Nguyên Anh ở trên Bảo hạm.
Mấy tháng trước Diễm Thí Thiên mới đại náo một hồi ở thành Sùng Vũ, thiếu chút nữa tháp Vũ Thần cũng bị hắn phá hủy bởi ba loại Thiên Hỏa. Tại chỗ trừ Đạo Quân Giáp Hỏa bởi vì bế quan chưa từng có thấy, còn lại Đạo Quân Tận Thiện cùng Đạo Quân Tế Tường đã từng ở xa được chứng kiến, lại nói trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhận được tin tức trước tiên liền vội cho gọi đệ tử đi ra ngoài trở về Bảo hạm, nhất là một nhóm kia đi đảo Âm Dương trước.
May mà đám người Đề Thiện Thượng mang không ít đệ tử Trúc Cơ kỳ đồng hành, bị bọn họ tha chậm cước trình, chưa kịp tới đảo Âm Dương thì đã nhận được tin tức vòng trở lại.
Trong lúc chờ Đạo Quân Tận Thiện, Đạo Quân Tế Tường, Đạo Quân Giáp Hỏa thương nghị qua, quyết định phái người mau sớm báo tin tức cho người cung Thái Hư đảo Âm Dương. Để cho bọn họ sớm chuẩn bị đề phòng.
Mặc dù trên đảo có Vạn Niên Hoan Hợp Thụ che chở, nhưng có ba loại Thiên Hỏa Diễm Thí Thiên cộng thêm một Tô Đạm Hồng tinh thông độc thuật, cũng tuyệt không có thể coi thường được.
Sa Hoài Đan thấy thương thế đệ đệ ổn định, có Chu Chu coi chừng, liền đi ra ngoài lấy phương thức đưa tin đặc biệt cho Ngân Sa nhất tộc ở vùng phụ cận Hải Vực Ngân Sa đến đảo Âm Dương để điều tra : tung tích mấy vị trưởng lão đan tộc cùng với hướng đi cả mấy tu sĩ Đan quốc.
Chu Chu một bên lo lắng chờ đợi một bên cũng do dự việc quan trọng nhất là bố trí thân phận, hướng mấy vị tam đại tông môn Đạo Quân Nguyên Anh trên bảo hạm xin viện trợ.
Hai Ngân Sa Vương muốn thương thế hoàn toàn khôi phục ít nhất phải chờ thêm mười ngày nửa tháng, dựa vào chính mình cộng thêm Doãn Tử Chương, muốn từ trên tay mấy Đạo Quân Nguyên Anh cứu ra mấy vị trưởng lão, cho dù có Huyễn Mị linh thạch hỗ trợ cũng hi vọng xa vời , vạn nhất bị đối phương phát hiện bắt lại, hậu quả kia nàng quả thực không dám nghĩ giống.
Nhưng nếu như hợp tác với Tam đại tông môn, tựa hồ lại không tuân theo lời thề của tổ tiên . . . . . Chu Chu do dự một chút cuối cùng quyết định hay là tự mình đi cho xong. Nàng có Thiên Hỏa phòng thân, tu vi cũng cao nhất so với tất cả mọi người trên hạm , chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, không nên sợ độc thuật của Tô Đạm Hồng kia , mang nhiều người đi ngược lại phiền toái.
Về phần Diễm Thí Thiên, nếu hắn muốn đối phó đảo Âm Dương thì không có khả năng mang theo mấy vị trưởng lão Đan tộc cùng nhau hành động, nàng chỉ cần biết rõ tin tức thám thính thì hoàn toàn có thể tránh qua hắn đi cứu người.
Tình huống lý tưởng nhất là Tô Đạm Hồng và Diễm Thí Thiên cùng đi trước đối phó đảo Âm Dương. Còn dư lại mấy gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì dễ dàng đối phó hơn. . . . . .
Chu Chu một thân một mình đứng ở mạn thuyền bên cạnh, nhìn dưới bầu trời đêm trắng muốt yên tĩnh suy đi nghĩ lại, đem tình huống tốt nhất xấu nhất đều tính toán qua, chỉ chờ tin tức từ những thủ hạ Ngân Sa kia của Sa Hoài Đan.
Chu Chu từ từ thu hồi ánh mắt, lại phát hiện phía trước cách đó không xa, một bóng ảnh quen thuộc cũng đang giống mình đều dựa vào mạn thuyền nhìn biển rộng về hướng khác suy nghĩ xuất thần.
Người nọ lớn lên như ngọc , tay áo rộng dài tung bay trong gió biển, dưới ánh trăng giống như tiên nhân lúc ẩn lúc hiện linh hoạt kỳ ảo, phảng phất sau một khắc sẽ thuận theo gió mà đi. Chính là Nhị sư huynh Cơ U Cốc.
Trên thuyền mấy vị Đạo Quân Nguyên Anh triệu tập phần lớn trưởng lão Kết Đan đi trước thương thảo chuyện Diễm Thí Thiên đột nhiên xuất hiện, lúc trước loại thời điểm này, Cơ U Cốc cũng sẽ ở trong họp bàn, nhưng hôm nay hắn lại không đếm xỉa đến, một mình chạy đến trên bong thuyền tới hóng gió. Này thật sự quá khác thường.
Chu Chu nghĩ đến biểu hiện quỷ dị của hắn trong khoảng thời gian này, mà giờ phút này hắn tựa hồ đang nhìn chính là hướng đảo Âm Dương, nhất thời nhịn không được liền trực tiếp hỏi: “Nhị sư huynh! Huynh đã đi đảo Âm Dương?”
Cơ U Cốc căn bản không có tinh thần nên không có chú ý tới Chu Chu đang ở bên cạnh hắn, đột nhiên nghe được một câu như vậy, thuận miệng đáp nói: “Mẹ ta từng là trưởng lão cung Thái Hư đảo Âm Dương.”
“Vậy a?” bọn người Chu Chu thật ra thì đã sớm suy đoán, chắc Cơ U Cốc có chút liên hệ với đảo Âm Dương, nhưng vẫn không có hỏi. Xác định thân thế lai lịch nàng và Doãn Tử Chương, thật ra thì trừ thần kinh đặc biệt tráng kiện như Thạch Ánh Lục, thì trong lòng Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc từng người đều có suy đoán riêng của mình, nhưng các huynh ấy cũng không chủ động hỏi tới.
Lời đã ra miệng, Cơ U Cốc mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện người bên cạnh là Chu Chu, khẽ cười cười nói: “Tiểu sư muội đã trễ thế này sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Là lo lắng chuyện Diễm Thí Thiên?”
Chu Chu gật đầu không nói gì.
Cơ U Cốc do dự chốc lát, bỗng nhiên đè thấp nói: “Tiểu sư muội, chung quanh có thể có người không?”
Chu Chu sửng sốt một chút, thả ra thần thức cảm ứng chốc lát, sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
Cơ U Cốc thần sắc nghiêm túc nói: ” Có phải Tiểu sư muội vì Thiên Hỏa mà đến?”
Chu Chu giật mình nhìn hắn, nàng đã nói chuyện muốn ở Bắc Hải tìm kiếm Mật Tuyền Tịnh hỏa với Doãn Tử Chương, ngay cả Lâm Chấn Kim cũng chưa từng đề cập tới, sao Nhị sư huynh lại biết? !
“Thế ta đoán đúng rồi. Ta cũng vậy tình cờ biết được dưới đảo chỗ sâu ẩn dấu một loại ngọn lửa lợi hại , từ trước không biết là cái gì, sau được chứng kiến uy thế Trường Sinh Tiên Hỏa, hồi tưởng lại liền biết đại khái vậy hẳn cũng là một loại Thiên Hỏa.” Cơ U Cốc giải thích.
Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Cơ U Cốc nói: “Gặp phải chuyện khó, đừng quên những sư huynh sư tỷ như chúng ta, mặc dù thực lực chúng ta hiện nay không phải là rất mạnh, nhưng thay muội nghĩ ra kế muốn chút biện pháp vẫn có năng lực đấy.. Không thể dùng lực thì ta dùng trí, coi như Diễm Thí Thiên là đối thủ như vậy, cũng không chắc không thể chiến thắng.”
“Cám ơn Nhị sư huynh.” Chu Chu lỗ mũi ê ẩm, Cơ U Cốc rõ ràng đã đoán được rất nhiều, nhưng cùng giống Doãn Tử Chương không chút do dự lựa chọn đứng về phía nàng , cho dù đối mặt cường địch Thái tử Đan quốc khủng bố như vậy cũng không lùi bước.
“Huynh cũng giống muội, cho dù có chút ít chuyện huynh không tiện nói với chúng ta, vẫn có thể nói với Tam sư tỷ mà!” Chu Chu nói.
Nụ cười trên mặt Cơ U Cốc dừng lại, trong lúc vô tình Chu Chu nói trúng chỗ đau trong lòng hắn, có một số việc hắn hoàn toàn không biết nói kiểu gì với Thạch Ánh Lục .