“Ta và Ánh Lục cùng đi với các muội, ta quen thuộc nơi đó hơn các muội, muội muốn tìm Thiên Hỏa, vậy ta sẽ dẫn đường cho các muội.” Cơ U Cốc bình tĩnh nói.
Chu Chu nhìn hắn muốn nói lại thôi, đa tạ … Hiện tại nói lời này cũng là dư thừa.
Sa Hoài Đan nghi ngờ phân phó Ngân Sa tụ tập gần đó nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một hai con tương đối cơ trí ẩn núp xa xa, bốn vị trưởng lão Đan tộc đều bị thương, hơn nữa trên người bị in dấu lửa, bất kể tới chỗ nào thì kết quả cũng giống nhau, cho nên đều kiên trì ở lại trên đảo, như vậy cũng có thể tránh Diễm Thí Thiên phát hiện bên này có biến.
Mặc dù rất thời gian rất gấp, nhưng Cơ U Cốc vẫn đề nghị mọi người trước tiên tìm một chỗ để bàn bạc kế hoạch tốt nhất, sau đó hành động tiếp, nhất là Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng đều ở đảo Âm Dương, không có chút chuẩn bị đụng vào thì hậu quả không thể lường được.
Sa Hoài Đan rất quen thuộc Bắc Hải, rất nhanh ở một đầu khác bên kia đảo Âm Dương tìm được một hòn đảo không người để cho bọn họ tạm thời dừng chân.
Rốt cục Chu Chu không nhịn được mà hỏi Cơ U Cốc: “Nhị sư huynh! Lúc trước huynh đã nói chúng ta ở trên đảo không tên gây ra động tĩnh gì thì cũng không có sao, Diễm Thí Thiên đều không biết, làm sao huynh lại khẳng định như vậy?”
Nếu như không phải là có Cơ U Cốc nói trước những lời này thì tuyệt đối Chu Chu không dám yên lòng trắng trợn sử dụng Thiên Hỏa đi tiêu diệt tu sĩ Nguyên Anh kia như vậy.
Từ đầu đến cuối Diễm Thí Thiên không xuất hiện, cũng chứng minh suy đoán của hắn hẳn là chính xác .
Cơ U Cốc nói: “Bởi vì hắn muốn đối phó đảo Âm Dương, từ bên ngoài cứng rắn tấn công là vô dụng, cho dù hắn có ba loại Thiên Hỏa, lại có Tô Đạm Hồng tương trợ thì kết quả đều chỉ một bị giết sạch mà về. Hắn muốn thành công thu phục đảo Âm Dương thì chỉ có một phương pháp, đó chính là tự mình đi đến trên đảo, giết chết tất cả tu sĩ Nguyên Anh trên đảo. Người khác ở trong đảo, tu vi sẽ bị áp chế đến Kết Đan Kỳ, hơn nữa năng lực cảm ứng với bên ngoài cũng sẽ chịu ảnh hưởng, không thể nào nhận thấy được động tĩnh ở đảo nhỏ không tên bên kia.”
Chu Chu chợt hiểu ra hiểu: “Cho nên hắn mới gieo dấu lửa xuống trên người mấy vị trưởng lão, bởi vì in dấu lửa cùng một nhịp thở với Thiên Hỏa trong cơ thể hắn. Một khi có dị động (khác thường), là hắn có thể trực tiếp cảm ứng được. . .” Cho nên mấy vị trưởng lão nói gì cũng không chịu rời đi cái đảo nhỏ kia.
“Đúng, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm. Phải chia ra hai đường, ít nhất phải cầm chân Diễm Thí Thiên ở trên đảo lâu thêm mấy ngày thì muội mới có thể để Tiểu Trư hấp thu tốt Thiên Hỏa trở về cứu mấy vị trưởng lão rời đi hiểm địa (chỗ nguy hiểm).” Cơ U Cốc nói.
Xưa nay tâm tư hắn tỉ mỉ. Từ mấy câu nói ngắn ngủn của Chu Chu và bốn vị trưởng lão cùng với phản ứng của song phương, đã có thể đoán ra một cách đại khái.
Dưới đảo Âm Dương cất giấu chắc hẳn chính là “Mật Tuyền Tịnh Hỏa” trong miệng mấy trưởng lão Đan tộc. Để tiêu trừ dấu lửa in trên người mấy vị trưởng lão chắc hẳn cũng là loại Thiên Hỏa này, cho nên Chu Chu mới có thể lập tức muốn đi tới đảo Âm Dương.
Lần trước Tiểu Trư hấp thu Trường Sinh Tiên hỏa sau mấy ngày mới khôi phục lại, lần này chắc hẳn thời gian cũng không còn nhiều lắm, chỉ cần bọn họ có thể cầm chân Diễm Thí Thiên ở lại trên đảo Âm Dương này trong vòng vài ngày, Tiểu Trư sẽ thành công hấp thu Mật tuyền Tịnh Hỏa, sau đó có thể thể giải trừ các dấu lửa in trên người trưởng lão, dẫn bọn hắn chạy ra tìm đường sống.
Đồng thời, hấp thụ nhiều thêm một loại Thiên Hỏa. Khi tất yếu chính diện chống lại Diễm Thí Thiên, Chu Chu cũng có sức đánh một trận.
“Tiếp theo, trước tiên chúng ta dẫn muội đến chỗ Mật Tuyền Tịnh Hỏa, sau đó chúng ta đi gặp lại Diễm Thí Thiên. . . . . .” Cơ U Cốc mỉm cười, trong nụ cười có một cỗ sức mạnh làm yên ổn lòng người.
“Vâng ạ!” Chu Chu gật đầu nói.
Sa Hoài Đan nghe xong lời Cơ U Cốc nói, không nhịn được run run một chút nói: “Diễm Thí Thiên kia có ba loại Thiên Hỏa, rất đáng sợ ! Các ngươi không muốn sống nữa sao?”
Cơ U Cốc nói: “Chỉ cần hắn ở trên đảo Âm Dương, cũng chỉ có thể là một tu sĩ Kết Đan, Thiên Hỏa càng lợi hại, lấy tu vi của hắn có thể phóng thích uy lực cũng có hạn.”
Diễm Thí Thiên muốn thu phục đảo Âm Dương, muốn lấy được Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, liền chỉ có thể tự thân phạm hiểm (tự mình xâm phạm vào chỗ nguy hiểm). Tất cả mọi người đều là tu sĩ Kết Đan, bọn họ không tính Sa Hoài Đan bị thượng nặng cùng với Chu Chu phải bế quan hấp thu Thiên Hỏa, còn bốn người thì chưa chắc không có lực đánh một trận.
Hơn nữa bọn họ còn có thể dùng trí. Nếu như có thể giết hết hai ma đầu này ở trên đảo, vậy thì tốt nhất!
Tình huống trên đảo Âm Dương đặc thù, cơ hội như vậy quả thực vạn năm khó cầu.
Sa Hoài Đan suy nghĩ thấy cũng có đạo lý, nhất thời kích động lên: ” Ta cũng muốn đi! Mụ nội nó, hai ma đầu này đả thương huynh đệ chúng ta, lại độc chết mấy vạn hài nhi của nhà ta, không phanh thây xé xác bọn hắn quả thật không giải được hận!”
Cơ U Cốc nói: ” Tình huống đảo Âm Dương. . . Ngươi đi không thích hợp, còn muốn nhờ ngươi đề phòng ở vùng phụ cận, vạn nhất có biến thì có thể tiếp ứng được.”
Sa Hoài Đan bị giội vào đầu cho một thùng nước lạnh, nhớ tới mình là yêu tu, đi vào trên đó tu vi bị áp chế, lập tức sẽ hiện ra nguyên hình, đừng nói đối phó Diễm Thí Thiên, ngay cả hoạt động đã là một vấn đề, nhất thời giống như đánh vào sương, như quả cà chua ỉu xìu.
Mấy người thảo luận một hồi, mới phát hiện có cái gì không đúng, tương tự trong dĩ vãng, Doãn Tử Chương và Thạch Ánh Lục thường không phát biểu ý kiến, nhưng Đề Thiện Thượng nhất định sẽ sẽ lải nhải đề một đống ý kiến, làm sao hôm nay hắn đột nhiên không rên tiếng nào?
Cơ U Cốc vừa nghiêng đầu chỉ thấy hai mắt Đề Thiện Thượng đăm đăm nhìn Chu Chu, bộ dáng kia vừa nhìn chính là suy nghĩ viễn vông đi, cho nên chủ động hỏi: “Đại sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Đề Thiện Thượng vẫn duy trì động tác, vẻ mặt mới vừa rồi, phản ứng gì cũng không có.
Chu Chu bị hắn nhìn vậy trong lòng sợ hãi, rụt rè kêu lên: “Đại sư huynh?”
“Hở! A! Tiểu sư muội! Muội gọi ta sao?” Vẻ mặt si ngốc của Đề Thiện Thượng biến mất, thay vào một bộ dáng, vẻ mặt nịnh hót lấy lòng lên tiếng, tiến tới trước mặt Chu Chu, chỉ kém không có sinh ra một cái đuôi dùng sức vung qua vung lại.
“Cái kia. . . Nhị sư huynh hỏi huynhcó ý kiến gì đối với kế hoạch của chúng ta không?” Chu Chu bị nhiệt tình của hắn kích động sợ hết hồn, không tự chủ được ngang nhiên xông về phía Doãn Tử Chương.
Vẻ mặt Đại sư huynh tựa như chó nhìn thấy cục xương . . . Thật là đáng sợ!
“Kế hoạch gì? Ý kiến? Ý kiến đương nhiên là có! Tiểu sư muội! Muội bỏ Huyễn Mị linh thạch xuống đi, để cho sư huynh xem thật kỹ bộ dáng muội ra sao đi.” Đề Thiện Thượng nhớ tới lúc trước nhìn qua xem ra vẫn còn nhớ tới gương mặt Thiên Tiên xinh đẹp, nhiệt huyết lại sôi trào lên, để cho hắn nhìn nhiều thêm mấy lần nữa, cho dù kế hoạch là để cho hắn đi nhảy xuống biển thì hắn cũng không có ý kiến gì .
Doãn Tử Chương kéo Chu Chu tới phía sau mình, lạnh lùng trợn mắt nhìn Đề Thiện Thượng một cái.
Cơ U Cốc cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đại sư huynh, đừng làm rộn, chính sự quan trọng hơn.”
Đề Thiện Thượng hậm hực lẩm bẩm nói: ” Sư huynh muội lão tử quen biết nhau chẳng lẽ không là chính sự sao? Lão Tử hôm nay coi như là hiểu, thì ra là lão Tứ còn nham hiểm hơn so với lão Nhị, hừ hừ!”
Mấy người còn lại im lặng, nếu như không phải là thời gian cấp bách, thật muốn một cước đạp hắn xuống biển để yên tĩnh một chút, để cho hắn biết rõ cái gì gọi là nặng nhẹ.
Cơ U Cốc bất đắc dĩ, nhanh chóng nói một lần sắp xếp của bọn hắn với Đề Thiện Thượng, liền cùng nhau lên đường đi đảo Âm Dương.
Sáng sớm rốt cục bọn họ đã tới phụ cận đảo Âm Dương, sáng sớm đảo Âm Dương bị bao phủ trong sương trắng mịt mờ, trên đảo xanh tươi mơn mởn cùng với đại dương băng tuyết quanh mình giống như hoàn toàn là hai thế giới, nhưng lại quỷ dị xuất hiện ở cùng một chỗ.
Cách hơn mười dặm cũng mơ hồ có thể thấy được chỗ cao nhất trên đảo, một cây cổ thụ khổng lồ dùng chống trời có tư thế ngang nhiên đứng sừng sững — đó chính là Vạn Niên Hợp Hoan Thụ thần thánh của đảo Âm Dương .