Mục lục
[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chu và Lâm Chấn Kim không tưởng tượng được đỉnh tháp đang xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống trước mắt như thế bọn họ căn bản không thể nào nhúng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cầu nguyện Doãn Tử Chương ngàn vạn đừng nên gặp chuyện không may.

Từng đạo Lôi Điện lần lượt bổ về phía đỉnh tháp, thanh thế ( âm thanh + khí thế ) càng ngày càng mạnh, dường như muốn đem trọn tòa tháp Vũ Thần bổ thành hai mảnh, cho dù là Lâm Chấn Kim có cấp bậc tu sĩ Nguyên Anh cũng cảm thấy sợ hết hồn hết vía, dường như uy lực lôi kiếp lần này đặc biệt đáng sợ như vậy?

Bầu trời sấm sét rốt cục từ từ tản đi, tiếng sấm ầm ầm còn đang vang vọng trong tai mọi người, bầu trời đã khôi phục trong xanh, nắng ráo tốt lành như lúc trước . Tiếu Thủ chậm chạp nghi ngờ nói: ” Hình như là cửu trọng lôi đình? Con không phải là nghe lầm chứ ?”

Trịnh Tài Thân vội ho một tiếng, lấy địa vị thân phận cao quý trả lời vấn đề khó khăn của vãn bối : “Con không có nghe sai, đúng là cửu trọng.”

Bọn họ cũng không hiểu tại sao thiên kiếp Doãn Tử Chương Kết Anh phải trải qua là cửu trọng lôi đình, cái này rõ ràng là tu sĩ Đại Thừa kỳ mới có thể gặp phải .

Nhưng nếu như nói Doãn Tử Chương trực tiếp ở trên đỉnh tháp tấn nhập Đại Thừa, thật không khỏi quá mức khoa trương, đây căn bản tuyệt không có khả năng.

Không ai biết nguyên nhân, thậm chí không ai biết hiện tại Doãn Tử Chương đến tột cùng sống hay chết.

Tất cả mọi người khẩn trương mà nhìn chằm chằm đỉnh tháp Vũ Thần, nếu như Doãn Tử Chương Kết Anh thành công thì chắc sẽ có hiện tượng thiên văn Kết Anh xuất hiện.

Bên trong tháp Vũ Thần, Doãn Tử Chương đem hồn phách tản ra một lần nữa lại một lần nữa tụ tập ở một chỗ, ngửa đầu nhìn về đỉnh tháp.

Lão giả áo trắng đột ngột xuất hiện ở trước mắt hắn, hỏi: “Muốn nhìn một chút hiện tượng thiên văn Kết Anh của bản thân không?”

Doãn Tử Chương trừng mắt nhìn nói: “Lôi kiếp đã xong ?” Hắn căn bản không quan tâm cặn kẽ chính mình đến tột cùng trải qua mấy đạo lôi kiếp, quá trình mặc dù thống khổ vạn phần, nhưng sau khi mỗi lần ngưng tụ thần hồn thì cảm thấy được cường độ của tu vi và thần hồn đều có tiến bộ cực kỳ rõ ràng, cho nên hận không thể làm lại mấy lần mới phải.

“Tiểu tử! Ngươi còn muốn có mấy lần lôi kiếp? Cửu trọng lôi kiếp đó là lên cấp Đại Thừa kỳ mới có thể hưởng thụ . Nhiều hơn mấy lần nữa chẳng lẽ ngươi muốn trực tiếp phi thăng hay sao ?” Lão nhân trợn mắt nói. Người khác nhắc tới lên độ kiếp cho dù không kinh hồn bạt vía cũng phải nghiêm khắc bày trận chống kẻ địch, ngược lại tiểu tử này cho là tốt, vẫn còn chê ít!

Doãn Tử Chương không nói, nếu như trải qua mấy lần lôi kiếp nhiều như vậy là có thể phi thăng đơn giản như vậy thì hắn chịu đựng qua cửu trọng lôi kiếp không phải là một tu sĩ Nguyên Anh sao?

“Xem một chút hiện tượng thiên văn Kết Anh của ngươi đi, đời này cũng chỉ có cơ hội một lần như vậy.” Lão nhân cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lần này không trung đã lấp đầy ánh sáng bảy màu, hào quang biến ảo hóa ra một cái Cự Long toàn thân sáng long lanh như thủy tinh, trên người Cự Long lộ ra nhiều tia ngân quang mơ hồ. Làm nổi bật ánh sáng hào quang hoa mỹ lộ ra vẻ thần thái phi phàm uy vũ trang nghiêm khác thường.

Thân thể Cự Long múa lượn ở đám mây trong lúc xuyên qua bay lượn, đến mức bầu trời tung bay vô số băng hoa, rất xinh đẹp.

Hiện tượng thiên văn tiếp tục kéo dài một ngày mới dần dần tản đi, Chu Chu sờ sờ Tiểu Trư trong ngực an ủi: “Không sao, ngươi khả ái hơn nó!”

Tiểu Trư “Ụt ịt” hai tiếng tựa hồ có chút không cam lòng mà ở trong ngực nàng đùn đẩy mấy cái.

Lâm Chấn Kim nhìn Cự Long trên không, cười hề hề đến có mấy phần ngu ngốc, giờ phút này ông không phải là Đạo Quân Nguyên Anh gì đó, mà chỉ là một phụ thân bình thường thấy nhi tử có tiền đồ xuất sắc mà vô cùng đắc ý thôi.

Hiện tượng thiên văn Kết Anh vừa qua khỏi, bên trên tháp Vũ Thần bỗng nhiên sáng lên một đạo ánh trắng trắng. Tia sáng phóng lên cao, đem bầu trời đêm chiếu rọi được giống như ban ngày, trong cường quang có một ông già áo trắng tóc trắng khoanh chân mà ngồi, chính là Khí Hồn của tháp Vũ Thần.

Lâm Thế Cung cấp bậc tu sĩ Đại Thừa biết nội tình tâm tình thấp thỏm nhìn một màn này. Không nắm chắc sau một khắc đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều chưa từng thấy qua tháp Vũ Thần nhận chủ là cái tình cảnh gì.

Một đạo ánh sáng trắng ngất trời phảng phất xuyên qua trời đất, tản mát ra một cỗ ý niệm mênh mông, hào quang trong bóng ảnh lão nhân áo trắng trở nên càng ngày càng rõ ràng, so với lần trước xuất hiện đối chiến Diễm Thí Thiên lúc còn muốn chân thật vững chắc hơn, phảng phất đã không còn là một đạo hư ảnh. Mà thật sự là một người thật rồi.

Nhìn đến đây, Lâm Thế Cung cũng hiểu này tuyệt không phải Khí Hồn suy yếu sắp lâm vào hôn mê, mà là Khí Hồn mượn tân chủ nhân làm môi giới, khai thông thiên địa tự mình ngưng tụ ý niệm kích phát để chữa trị cho bản thân.

Giữa không trung lão nhân chậm rãi mở miệng, từng chữ từng chữ nói: ” Thánh chủ tháp Vũ Thần đời thứ bảy, Doãn Tử Chương!”

Giọng nói vang trang nghiêm, như luận âm Phật Ngữ. Vang vọng phương hướng trăm dặm.

Gần đây bên trong ngoài thành Sùng Vũ tháp Vũ Thần bị đủ loại dị tượng hấp dẫn các tu sĩ mà đến trong lòng đều giật mình, bọn họ cũng không nghĩ đến thế nhưng gặp được việc trọng đại tháp Vũ Thần nhận chủ .

Tháp Vũ Thần kể từ khi chủ nhân đời trước phi thăng Tiên giới sau trở thành vật vô chủ, Vũ quốc thậm chí vô số tu sĩ kiệt xuất cả đại lục Tấn Tiềm từng cố gắng đi lên tầng thứ chín giành lấy nhận thức Khí Hồn, trở thành tân chủ nhân tháp Vũ Thần .

Đáng tiếc qua mấy ngàn năm, chưa từng có ai thành công qua, gần hai tháng trước Thánh nữ đan tộc thành công đi lên tầng thứ chín của tháp Vũ Thần, nhưng đảo mắt liền rơi xuống, sau không lâu liền truyền ra tiếng động có người ở trên tháp Vũ Thần Kết Anh, hôm qua rốt cục Kết Anh thành công rồi, vậy mà hôm nay tháp Vũ Thần đã nhận chủ rồi? !

Danh tiếng Doãn Tử Chương ở thành Sùng Vũ rất nhiều người đều nghe qua, thế nhưng tuyệt đối không ai có thể nghĩ đến tên tu sĩ Kết Đan mới chừng hai mươi tuổi này vậy mà sẽ trở thành vị tân chủ nhân tháp Vũ Thần, phải biết rằng Đại trưởng lão tam đại tông môn cũng không có thể đi lên tầng thứ chín tháp Vũ Thần, càng không nói đến lại để cho Khí Hồn kiêu ngạo kia nhận chủ.

Doãn Tử Chương làm thế nào mà được ? !

Ba người Lâm Thế Cung, Diêu Khiêm Thư cùng Trịnh Tài Thân biết tiền căn hậu quả, đã kích động đứng ở tại chỗ bộ dáng ngây người như phỗng.

Qua hồi lâu, Lâm Thế Cung mới nặng nề thở ra một hơi, rốt cục, rốt cục bảo vệ tháp Vũ Thần, thế nhưng. . . . . .

” Phải là Lâm Tử Chương!” Lâm Thế Cung buồn bực ảo não trợn mắt nhìn Lâm Chấn Kim đang vui mừng đến rơi nước mắt một cái, chính là tử tôn bất tài này, để cho thiên kiêu chi tử của Lâm thị theo họ mẹ.

Lâm Chấn Kim căn bản sẽ không nghĩ tới loại bàng chi nhánh cuối này, cho dù nghĩ tới, cũng chỉ có càng thêm vui mừng, nghĩ đến ái thê dưới suối vàng có biết, cũng đều vì nhi tử xuất sắc này tự hào đắc ý.

Diêu Khiêm Thư và Trịnh Tài Thân nghe thấy lời của Lâm Thế Cung thì trong lòng buồn cười, Diêu Khiêm Thư rất không phúc hậu mà cười ha ha nói: “Lâm cũng được, Doãn cũng được, cuối cùng Khí Hồn tháp Vũ Thần nhận chủ rồi, ít nhất có thể duy trì trên năm ba ngàn năm, chúng ta cũng có thể an tâm trở về bế quan.”

Trịnh Tài Thân gật đầu nói: ” Doãn Tử Chương này không tệ, quả nhiên không tệ.” Ngoài mặt là khích lệ Doãn Tử Chương, trên thực tế trọng điểm đều ở một chữ “Doãn” bên trên.

Lâm Thế Cung phất một cái ống tay áo, khôi phục thành Tu sĩ thường ngày lạnh lùng uy nghiêm bí hiểm vô cùng …, chẳng muốn đi đối phó với hai người này.

Chu Chu từng nghĩ tới, trước khi Doãn Tử Chương chân chính trọng sinh, nàng phải kiên cường không thể lại khóc, nhưng tình cảnh này, nàng vẫn không nhịn được chảy xuống nước mắt vui mừng.

A Chương nhà nàng đã làm được ! Quả nhiên huynh ấy lợi hại nhất ! Nàng cũng phải nỗ lực mới được.

Hiện tại Doãn Tử Chương đã là tu vi Nguyên Anh kỳ , nàng nên vì hắn cải tạo thân thể tốt nhất, về phần Đại Luân Hồi đan. . . . . . Chu Chu cúi đầu nhìn Tiểu Trư trong ngực, nhất thời do dự.

Xác định Doãn Tử Chương không có việc gì, trong một thời gian ngắn còn có thể tiếp tục lưu lại trên tháp Vũ Thần tiếp tục tu luyện tương đối dài, Chu Chu cũng an tâm quyết ra đi, chính thức từ biệt đám người Lâm Chấn Kim, một mình thay đổi hình dáng tướng mạo đi hướng động phủ của Yêu Hồ ở núi Điểm Phượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK