Mục lục
[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Tử Chương nói đến chuyện vô tình gặp được Cừu Bảo Dương và Tiếu Sái Ca.

Cơ U Cốc cười nói: “Tấn Bảo tông có ý hợp tác là tốt nhất, ta đang lo lắng cùng lúc đưa ra nhiều Trú Nhan đan như vậy sẽ ảnh hưởng tới giá cả, phòng đấu giá Tấn Bảo tông trải rộng khắp đại lục Tấn Tiềm, phân tán đến các nơi, mỗi nơi chỉ bán chút ít thì mới được giá cao.”

Thạch Ánh Lục kì quái nói: “Tấn Bảo tông không phải được xưng danh là một trong tam đại tông môn của đại lục Tấn Tiềm sao? Chẳng lẽ tông môn như bọn họ ngay cả một cái Luyện đan sư cũng không có?”

Đề Thiền Thượng và Cơ U Cốc cùng không nhịn được mà cười lên, Cơ U Cốc nói: “Có thể luyện ra đan dược ngũ phẩm phẩm chất như thế này thật sự không nhiều lắm? Huống chi Thiên niên ngọc lộ trường xuân thảo hiếm có khó tìm, nếu như không phải tổ sư sáng lập của phái chúng ta tình cờ phát hiện động tiên trên núi Ứng Bàng, ngẫu nhiên có được mảnh dược điền mà Tu sĩ cổ để lại, nếu không chúng ta cũng chả có được vị thuốc chủ yếu này?”

“Hừ” Đề Thiền Thượng rất muốn khoe mẽ một phen bởi nếu không phải năm đó hắn đánh bậy đánh bạ, ăn nhầm Thiên niên ngọc lộ trường xuân thảo, bọn họ có thể có được loại dược liệu trân quý này?

Đây cũng là sự thật, nếu như không phải năm đó hắn trẻ người non dạ làm ra chuyện nhục nhã ngu xuẩn như vậy, dù cho bọn họ ở trong môn phái được sủng ái cỡ nào cũng không thể tùy tiện lấy ra dược liệu trân quý? Nhưng vừa nghĩ tới cái kết quả khiến hắn khóc không ra nước mắt kia, hắn liền cười không nổi, làm gì còn hứng thú khoác lác?

Lại nói bọn Thạch Ánh Lục ở trong phúc mà không biết phúc. Mấy năm nay vì có Trịnh Quyền tham gia phái Thánh Trí, đan dược có được đơn giản, bọn họ thường thấy Luyện đan sư lục phẩm đỉnh như Trịnh Quyền, đương nhiên sẽ không cảm thấy Luyện đan sư hiếm có khó được?

Sau khi Chu Chu xuất hiện, thì càng khiến bọn họ sinh ra một loại cảm giác sai lầm nghiêm trọng – luyện đan với nấu cơm đơn giản như nhau? Cho nên bọn họ không sao cảm nhận được sự khao khát đối với các Luyện đan sư của các môn phái khác.

Tây nam tam phái khác vì thấy phái Thánh Trí có một Luyện đan sư lục phẩm đỉnh như Trịnh Quyền mà không biết đã ghen tị căm hận bao nhiêu. Trên đại lục Tấn Tiềm này đừng nói Luyện đan sư lục phẩm đỉnh, coi như là Luyện đan sư tứ phẩm, cũng là bánh trái thơm ngon các tông môn đều muốn cướp. Luyện đan sư ưu tú chân chính đều tập trung ở Đan quốc, bị hoàng thất Đan quốc quản thúc, ở nơi khác khó gặp, nhờ vậy cũng tạo cho Đan quốc địa vị cao cao tại thượng. Sở dĩ Tư Biện Thái và Trâu Thạch có thể tương đối giữ bình tĩnh trước Trịnh Quyền, tất cả là nhờ bọn họ bợ đỡ được thái tử Đan quốc mới được Luyện đan sư thất phẩm Trì Tha Diệu ủng hộ, cho nên mới có thể đứng thẳng sống lưng.

Chu Chu nhớ tới lời của Cừu Bảo Dương. Nói: “Bọn họ nói rõ ngày mai mời rất nhiều khách nhân của vùng tây nam này tới tham gia sàn đấu giá, không biết Chưởng môn bọn họ có tới không?”

Cơ U Cốc nói: “Y theo địa vị của phái chúng ta ở tây nam, nhất định sẽ có thiệp mời đưa tới núi Thánh Trí. Ta đoán Chưởng môn sẽ đích thân tới, dù sao Tấn Bảo tông cũng là tông môn hạng nhất, nếu đến tây nam, không khỏi xã giao một phen. Mấy tháng trước Đấu Pháp đường khai trương, cũng mời Chưởng môn tới làm khách. Tấn Bảo tông và Tế Lập tông lần lượt chạy tới tây nam, chỉ sợ mưu đồ không nhỏ.”

“Bất kể bọn họ mưu đồ cái gì, chỉ cần không tìm đến môn phái chúng ta gây phiền toái là tốt rồi, hừ! Tế Lập tông và Tấn Bảo tông cũng đều khách khách khí khí với chúng ta, ngược lại cái tông môn quái quỷ kia làm khó chúng ta, mấy trăm năm trước không biết còn ở chỗ nào, bây giờ lại nhảy ra xưng lão đại, nghĩ thật hay!” Đề Thiền Thượng tức giận bất bình nói.

“Khẩu khí những người đó ở Đấu Pháp đường Tế Lập tông, hình như Phồn Kiếm tông một lòng một dạ muốn trở thành tông môn hạng nhất, khó tránh khỏi muốn chiếm lợi chung quanh, tăng thực lực của mình.” Cơ U Cốc nhớ tới hai ngày trước gặp phải Liễu thị tam anh ở Đấu Pháp đường, ý kết giao của bọn họ rất rõ ràng. Hơn nữa lúc nói chuyện nhiều lần thử dò xét cách nhìn của bọn họ với Phồn Kiếm tông, xem ra bọn hắn không mong bọn họ quy thuận Phồn Kiếm tông.

“Những chuyện này chúng ta không quản nổi. Sớm biết thế, chúng ta cần gì tốn công giao thiệp với Tấn Bảo tông? Trực tiếp nhờ Chưởng môn tìm ba bảo vật kia chẳng phải đơn giản?” Thạch Ánh Lục là động vật đơn bào suy nghĩ thẳng tắp căn bản không thể hiểu lòng dạ quanh co khúc khuỷu của những đại nhân vật này.

Lần này Đề Thiền Thượng cũng nhịn không được dạy dỗ: “Nếu như Chưởng môn dễ ra mặt, cần gì chúng ta ra ngoài xông loạn a! Một khi tin tức phái Thánh Trí muốn tìm ba bảo vật kia bị truyền đi, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu phong ba.”

Cơ U Cốc thở dài nói: “Chưởng môn tới, chuyện Trú Nhan đan này sợ là phải nộp một ít cho lão nhân gia.”

Năm đó Đề Thiền Thượng tuổi nhỏ lại suýt mất mạng, sau này môn phái cũng không truy cứu tội hắn tự ý xông vào dược điền lại ăn hết một khóm dược liệu trân quý, nhưng bây giờ bọn họ nhờ vào cái này luyện ra Trú Nhan đan, thì không thể không khai báo với môn phái. Cũng may Phù Ngọc không phải người tính toán chi li, bọn họ luyện đan cũng vì tìm ba bảo vật kia, chắc cũng sẽ không quá làm khó bọn họ.

Mấy sư huynh đệ tỷ muội bàn bạc, quyết định tối nay Cơ U Cốc đi cùng Doãn Tử Chương và Chu Chu tới phòng đấu giá Tấn Bảo tông tìm Cừu Bảo Dương bàn chuyện làm ăn, Đề Thiền Thượng và Thạch Ánh Lục ở lại khách sạn, thông báo với các đệ tử phái Thánh Trí khác ở Phần thành, nếu như Chưởng môn tới, thì sẽ đến bái kiến trước.

Chuyện tiến triển tương đối thuận lợi, nhóm Cơ U Cốc được Cừu Bảo Dương tiếp đãi nhiệt tình, vỗ ngực bảo đảm nhất định có thể bán hai mươi viên Trú Nhan đan họ đưa với giá cao, Chu Chu cũng đồng ý nếu luyện chế ra đan dược đặc thù thì ưu tiên bọn họ đấu giá giúp, cũng giúp giới thiệu bọn họ với sư phụ Trịnh Quyền. Đến khi bọn họ đề xuất nhờ tìm Ngân giao phất trần, Long cốt tinh la bàn và Bát bảo tử vân, Cừu Bảo Dương cũng đồng ý luôn một hơi, nói sẽ lưu ý.

Cơ U Cốc cố ý nói thêm: “Chúng ta muốn tìm bảo vật làm quà mừng thọ sáu trăm tuổi cho sư phụ, những thứ này chúng ta cũng mới chỉ nhìn thấy trên sách cổ, nghe nói chúng là pháp bảo có thể mang may mắn đến cho chủ nhân, có thật là vậy hoặc có tìm được không chúng ta cũng không chắc chắn, phiền Cừu huynh giữ bí mật cho, đặc biệt đừng để người trong phái ta biết.”

Cừu Bảo Dương không nghi ngờ gì, khen bọn họ có hiếu, vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ giữ bí mật.

Xong chuyện bên Tấn Bảo tông, trở về khách sạn, quả nhiên chưởng môn Phù Ngọc và trưởng lão Tằng Phát Cố đến Phần thành, hơn nữa còn ngủ ở nơi này. Chẳng qua mới rời môn phái mấy ngày lại gặp, Phù Ngọc nghe qua Đề Thiền Thượng kể chuyện đã xảy ra với họ trong mấy ngày nay, động viên bọn họ một phen. Nhắc tới thái độ của Tấn Bảo tông và Tế Lập đường với họ, Phù Ngọc và Tằng Phát Cố nhìn nhau trầm ngâm, cuối cùng nói: “Chuyện này chờ bổn tọa nói chuyện qua với bọn họ rồi nói sau, nếu như có thể thêm hai đồng minh, hi sinh chút lợi ích cũng đáng.”

Cơ U Cốc không cần nhiều lời nữa, đem dâng một lọ mười viên Trú Nhan đan lên, nói rõ lai lịch đan dược và nơi đến của hai mươi viên khác, Phù Ngọc cười ha ha một tiếng nói: “Bản lĩnh luyện đan của Chu Chu ngày càng cao rồi! Mấy kẻ láu cá các ngươi còn biết giữ lại cho môn phái mười viên, coi như các ngươi cũng có hiếu tâm.”

Cơ U Cốc cười không nói, chưởng môn hơn phân nửa cũng đoán được bọn họ lén giữ lại một phần, ông không so đo những người khác càng không có gì để nói.

Chu Chu ở một bên lén le lưỡi, nếu như họ biếtnàng và Doãn Tử Chương lén giữ chín viênthì không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK