Bọn Đề Thiện Thượng nghĩ đến công dụng của Trường Sinh Tiên hỏa, không khỏi một trận nhiệt huyết sôi trào, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tỉnh táo lại.
Như Băng quý linh thạch có thể trợ giúp bọn họ tu luyện nhưng riêng bởi vì Thạch Ánh Lục không phải Thuỷ linh căn cho nên không cách nào hưởng thụ giống nhau, cho dù Trường Sinh Tiên Hỏa có tốt hơn đi nữa, đối với những người không có Hoả linh căn như bọn hắn mà nói, tác dụng cũng sẽ không lớn, chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.
Bất kể như thế nào, ít nhất lửa này có tác dụng với Chu Chu, nói không chừng Thạch Ánh Lục cũng có thể dùng tới, hơn nữa bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương ngoại trừ Trường Sinh Tiên Hỏa tuyệt đối cũng không thiếu thứ tốt, cho nên mọi người vẫn có chút mong đợi.
Càng đi đến gần đỉnh núi thì nhiệt độ cũng càng cao, đồng thời thứ sương mù quỷ dị cũng mỏng dần đi rất nhiều, miễn cưỡng đã có thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh trong vòng ba trượng.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho đám người Đề Thiện Thượng nhất tề hít sâu một hơi.
Mảnh đất trống thật lớn gần đỉnh núi đã sớm bị Lôi Điện oanh kích chia năm xẻ bảy liên miên không dứt, từ vết nứt trào ra dung nham nóng chảy, đang chậm rãi bốc hơi nóng.
Kỳ quái chính là trên những tầng dung nham này hình như còn phiếm lên một tầng ánh sáng màu xanh như có như không, nhìn qua quỷ dị vô cùng.
Những yêu thú bị lôi kiếp oanh kích gần hấp hối hầu như không hề tránh những dòng dung nham kia, ngược lại còn liều mạng chịu bỏng gào khóc mà ra sức chà sát vào người.
Vết thương nám đen do lôi điện gây ra vừa đụng đến lớp dung nham mang ánh sang xanh nhạt lập tức dấy lên một ngọn lửa màu xanh gần như trong suốt, dưới tình huống bị ngọn lửa cổ quái kia thiêu đốt cho dù là loại yêu thú da thô thịt dày trứ danh cũng đau đến lăn lộn đầy đất .
Nhưng sau khi lăn lộn một lúc, vốn là vết thương thê thảm không nỡ nhìn lập tức khép lại như ban đầu,mà yêu thú sắp chết trở nên sinh long hoạt hổ. Nhìn biểu hiện của không ít yêu thú sắp chết sau lôi kiếp có thể nhìn ra là hành động tìm đường sống trong chỗ chết.
Không khó tưởng tượng lúc trước những yêu thú khác nhất định cũng là dựa vào loại lửa trị thương thần kỳ này mới có thể vượt qua lôi kiếp thành công tấn cấp .
Toàn bộ yêu thú trên đỉnh núi không hề khẩn trương chờ độ kiếp mà chính là đang Độ Kiếp hoặc đang chờ khôi phục nguyên khí. Mặc dù phát hiện có hơi thở xa lạ xông vào, nhưng tạm thời cũng không có một con nào đứng dậy công kích.
“Đây chính là Trường Sinh Tiên Hỏa phải không? Những thứ này chỉ là quang ảnh của là nó vốn bị phong ấn trong khe tràn ra mà thôi, cũng không phải là chân chính Tiên hỏa.” Chu Chu ngơ ngác nhìn thứ ánh sáng màu xanh trước mắt.
Chỉ là mới là quang ảnh của Trường Sinh Tiên Hỏa cũng đã có uy lực khổng lồ như vậy, xem ra sự cường đại của chân chính Trường Sinh Tiên Hoả quả thực không thể tưởng tượng được!
“Ánh Lục! Muội làm sao vậy?” Cơ U Cốc đầu tiên phát hiện ra tình huống của Thạch Ánh Lục hơi khác lạ, hô hấp của muội ấy dồn dập hơn bình thường rất nhiều, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt trong suốt, hình như cả người cũng bị vây trong trạng thái hưng phấn.
Chu Chu cũng phát hiện Tiểu Trư vẫn nằm trên vai của nàng hiện giờ đang giãy giụa không ngừng . Lộ ra vẻ mặt khát vọng nhưng lại sợ hãi.
“Ta cảm nhận được. . . . . . Trên người thật giống như tràn đầy khí lực, tốc độ lưu chuyển của linh khí trong cơ thể trở nên rất nhanh. . . . . .” Thạch Ánh Lục vừa nói cả người có chút lung lay .
Chu Chu suy nghĩ một chút nói: “Sư tỷ ở chỗ này ngồi xuống tu luyện, hẳn là có thể có đột phá lớn, tấn cảnh nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Ta có xem những ghi chép lại có nói, Trường Sinh Tiên Hỏa có tác dụng rất lớn với Tu sĩ có Hỏa linh căn. Chỉ cần ở gần nó tốc độ tu luyện sẽ cấp tốc tăng lên. Sư tỷ tìm một khoảng cách mà mình có thể chấp nhận được rồi ngồi xuống tu luyện thử xem?”
Cơ U Cốc nghe vậy thì đỡ Thạch Ánh Lục đến một bên khoanh chân ngồi xuống hành công, Thạch Ánh Lục tâm niệm vừa động, đem đại linh thú Tam Nhãn Xích Hỏa Sư phóng ra. Làm cho nó cũng có thể chiếm được chỗ tốt.
Tam Nhãn Xích Hỏa Sư trải qua suốt ba năm điều dưỡng, có Chu Chu cung cấp vô số đan dược, thương thế đã sớm khỏi hẳn, khôi phục trạng thái bình thường, mặc dù tu vi vẫn ở cấp bốn. Nhưng với điều kiện lúc này mà nói, trong vòng năm mươi năm có thể một lần nữa tấn nhập cấp năm. Có điều kiện đặc thù này. thời gian tấn cấp rút ngắn đến trong vòng mười năm cũng không kỳ quái.
Lúc trước bọn họ lấy được Băng quý linh thạch cũng chỉ có Thạch Ánh Lục không cách nào dùng tới, hơn hai năm qua mặc dù nàng chuyên chú dụng công, nhưng khả năng tấn cảnh vẫn chậm hơn ba sư huynh sư đệ một đoạn, dần dần bị bọn họ bỏ xa hơn rất nhiều. Đối với chuyện này, những người khác càng sốt ruột hơn cả nàng, hiện tại rốt cục phát hiện một thứ có thể hữu dụng giúp tăng tốc độ tu luyện của nàng thì tất cả mọi người đều vui mừng thay nàng.
Đề Thiện Thượng nhìn xung quanh thật kỹ, nói: “Quang ảnh của Trường Sinh Tiên Hỏa ở chỗ này, vậy thì đảm bảo bổn nguyên của Thiên hỏa bị phong ấn ở dưới ngọn núi này, bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương nhất định cũng ở đây. Chúng ta phải tìm cách nào mới có thể vào đây?”
Chu Chu đề nghị: “Đại sư huynh! Huynh ở trên đỉnh núi tìm xem có dấu vết của cửa vào bảo tàng hay không, ta cùng với Tứ sư huynh tìm chỗ khác, còn Nhị sư huynh ở lại hộ pháp cho Tam sư tỷ. Có được không?”
Nơi này năm người chỉ có nàng ở trong sương mù dày đặc còn có thể miễn cưỡng được nhận ra phương hướng đông, nam, tây, bắc, cảm ứng được tình trạng chung quanh . Những người này đều gần như người mù, đỉnh núi là nơi sương mù mỏng nhất nên Đề Thiện Thượng còn có thể nhìn thấy, ngoại trừ đỉnh núi ra, những nơi khác đều cần có Chu Chu dẫn đường.
Đề nghị này đưa ra tất cả mọi người đều tán thành, liền chia nhau làm việc. Kết quả dùng suốt ba ngày thời gian, đem mỗi tất đất trên đảo đều bới tung lên thì vẫn không thu hoạch được gì.
Qua bảy ngày nữa, bọn họ sẽ bị cấm chế pháp trận của Đoạn Tiên cốc đưa ra ngoài, mặc dù đi vào lần nữa cũng được, nhưng lại từ bên ngoài chạy đến trên đảo thì phiền toái.
Bọn họ ở đỉnh núi mấy ngày qua, không ngừng tấn cấp thành công khôi phục nguyên khí. Vài yêu thú tìm đến bọn họ phiền toái, khiến cho Đề Thiện Thượng một bụng oán khí đều bộc phát hết lên người lũ yêu thú không biết sống chết, càng về sau dứt khoát giết hết sạch những yêu thú trong thời điểm tấn cấp
Cơ U Cốc cũng không nguyện có yêu thú đến đây quấy nhiễu Thạch Ánh Lục tu luyện, cho nên bày một pháp trận ngăn cản yêu thú tiến vào phạm vi đỉnh núi .
Ba năm này tu vi của hắn tăng lên rất nhanh, đối với bày trận chi đạo cũng tinh tiến không ít. Uy lực của trận Cửu U Bàn Xà mạnh hơn quá khứ rất nhiều, thậm chí không cần những người khác xuất thủ, Pháp trận đã chắn đám toàn bộ yêu thú ở bên ngoài.
Đỉnh núi không có yêu thú độ kiếp tấn cấp, Lôi Vân nồng đậm từ từ tản đi, ánh mặt trời tái hiện, nhưng sương mù trên núi vẫn không có một chút biến hoá.
Cơ U Cốc cau mày suy nghĩ thật lâu, biết rất rõ ràng bảo tàng ở nơi này có thể ờ dưới lòng đất, nhưng không có cửa vào, cái loại cảm giác này thật giống như đã sai ở đâu đó.
Dưới đất. . . . . . Dưới đất? ! Bỗng nhiên hai mắt Cơ U Cốc sáng ngời nói: “Có phải chúng ta bị những thứ sương mù này làm cho lầm lẫn hay không? Cửa vào Bảo tàng có thể không có ở trên núi, mà ở đáy hồ? !”
Bảo tàng của Tu sĩ, động phủ hoặc huyệt phía ngoài bình thường có bố trí đủ loại Chướng Nhãn pháp, chính vì hắn vốn có suy nghĩ như vậy, cho nên vừa thấy sương mù dày khắp núi thì đã nhận định cửa vào bảo tàng nhất định nằm ở chân núi, kết quả là tiếm kiếm khắp nơi cũng không có tung tích, xem ra căn bản là đã tìm sai phương hướng.
Để Thiện Thượng và Doãn Tử Chương cũng cảm thấy có lý, lưu lại Cơ U Cốc và Chu Chu ở đỉnh núi thay Thạch Ánh Lục hộ pháp, hai người bọn họ cùng xuống núi lẻn vào trong hồ tìm cửa vào bảo tàng, hơn nửa ngày sau, rốt cục Đề Thiện Thượng ở mặt tây nam dưới đáy hồ phát hiện một khối băng chạm ngọc được khắc thành đại môn.
Trên cửa khắc đồ án tường vân quen thuộc, giống như đồ án ở Bát Bảo Tử Vân Hốt và năm bảo vật khác —— rốt cuộc đã tìm được cửa vào bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương rồi!