Phái Thánh Trí không ngừng có thiên tài, Phái Thống Chướng, Phái Thượng Sư cùng phái Phách Thiền có thể vang danh cùng Phái Thánh Trí, được liệt vào Tây Nam bốn phái, đương nhiên cũng có đệ tử tinh anh của mình, cơ hồ mỗi môn phái cũng có thể lựa ra đệ tử hai ba mươi tuổi đã thành công đạt đến Trúc Cơ, đúng là thiên tài, tư chất, đơn linh căn cũng không phải chỉ có mỗi Để Thiền Thượng và Doãn Tử Chương, tất nhiên ba phái khác cũng có như vậy, nhưng mà lần này lại không đến đây. Không ít đệ tử trẻ tuổi đi lên hành lễ ra mắt, ánh mắt hoặc sáng hoặc tối xoay chuyển nhìn về phía Thạch Ánh Lục, có mấy người thậm chí trắng trợn “vứt mị nhãn” với Thạch Ánh Lục.
Thạch Ánh Lục thấy nhiều người như vậy, đã sớm tê liệt rồi, Cơ U Cốc vẫn thong dong bình tĩnh, trong lòng nghĩ cái gì không ai biết, Để Thiền Thượng hắc hắc cười lạnh, cũng không nói chuyện.
Từ đầu tới cuối Doãn Tử Chương đều bày ra vẻ mặt không biểu cảm. Hai nữ đệ tử của phái Thống Chướng và Phách Thiền cố ý chú ý hắn mấy lần, một người mang theo mấy phần ngạo mạn xoi mói, người khác thì cũng có thái độ lạnh như băng, dường như muốn cùng Doãn Tử Chương so xem ai “khiến người cảm thấy lạnh lẽo” hơn.
Sau khi xã giao đơn giản. Phái Phách Thiền tuyên bố quy tắc đại hội và phần thưởng, bọn họ lấy ra Thiên Tinh Như Ý, mấy phái khác cũng không thất lễ, lấy phần thưởng tương xứng riêng của mình ra.
Trong đó Thống Chướng đưa ra một khối yêu tinh Ly Hỏa nguyên dương ngạc của yêu thú cấp bảy, nghe tên cũng biết, đây là một yêu thú hỏa hệ mười phần mười, cấp bậc cao như vậy, chắc chắn yêu hỏa ẩn chứa trong yêu tinh rất mãnh liệt.
Tất cả mọi người thấy khối yêu tinh màu đỏ này, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía phái Thánh Trí bên này, người cần khối yêu tinh này nhất chỉ sợ là chỉ có mỗi Trịnh Quyền, người cách Luyện Đan Sư thất phẩm chỉ có một bước ngắn!
Ba người Kinh Lệ và Tăng Phát Cố, Cơ U Cốc không hẹn mà cùng âm thầm nhíu mày, hai kiện phần thưởng Thiên Tinh Như Ý và yêu tinh Ly Hỏa nguyên dương ngạc này giống như một khối bánh ngọt ngào, rõ ràng là hướng về phía phái Thánh Trí, trong chuyện này sợ rằng có âm mưu gì cũng không chừng, nhưng cho dù bọn hắn biết rõ đây là bẫy rập, dù rất khó khăn cũng phải chủ động nhảy xuống.
Phần thưởng của Phái Thượng Sư chính là một hộp mười hạt giống cương tâm thụ ngàn năm, lúc luyện chế pháp bảo chỉ cần cho vào gần nửa viên, tính chất pháp bảo sánh ngang với huyền thiết, hơn nữa có thể vì chủ nhân pháp bảo trấn định tâm thần, không bị huyễn tượng huyền pháp ảnh hưởng.
Quà tặng Phái Thánh Trí đưa ra là một khối Bí Ngân to cỡ chừng nắm đấm của hài đồng, Bí Ngân có phá pháp có thể phá cấm chế, chỉ cần nhỏ một ít vào pháp bảo phi kiếm trong khi luyện binh khí, pháp bảo sẽ trở nên vô cùng sắc bén, không chỉ gia tăng uy lực gấp mười lần, mà còn có thể cắt vỡ tất cả các pháp cấm, pháp bảo hộ thân bình thường căn bản vô lực ngăn cản.
Đệ tử đạt được bài danh đệ nhất có thể lựa chọn một trong bốn kiện bảo vật này, tất cả ba vật còn lại sẽ thuộc về môn phái thắng cuộc. Bốn kiện trọng bảo phía trước không chỉ khiến tất cả những đệ tử có mặt ở đây tim đập rộn lên, kể cả tám trưởng lão Kết Đan kỳ cũng âm thầm nuốt nước miếng.
Hai trưởng lão phái Phách Thiền âm thầm trao đổi một ánh mắt đắc ý, đứng dậy tuyên bố hội Đoạn Tiên cốc chính thức bắt đầu.
Vì sợ yêu thú trong cốc chạy ra ngoài ảnh hưởng tới người vô tội. Nhiều năm qua Đoạn Tiên cốc vẫn dùng pháp trận đóng cửa ở trong, đệ tử muốn đi vào thì phải dựa vào truyền tống trận đặc biệt đưa vào.
Tứ đại môn phái tổng cộng có một trăm hai mươi đệ tử, mỗi người được phát một tờ bùa xuất trận. Sau đó đồng thời đi vào trong truyền tống trận khổng lồ, căn cứ vào việc rút thăm mỗi phái sẽ chiếm cứ bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc, chỉ đợi truyền tống trận khởi động, sẽ chia bọn họ ra đưa đến bốn phương tám hướng trong cốc. Phái Thánh Trí rút trúng phương Bắc, điểm dừng chân thứ nhất phải là góc phía Bắc của Đoạn Tiên cốc.
Trưởng lão bốn phái tự thân làm phép, một mảnh ánh sáng màu xanh chói mắt xuất hiện, các đệ tử trong truyền tống trận toàn bộ biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng chứa đựng trận đồ nham thạch phức tạp.
Đám người Chu Chu đứng trong trận, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cảm giác không trọng lượng đánh tới. Quanh người phảng phất bị cuồng phong bao vây, mở mắt ra nhìn, thấy quanh mình là một mảnh đồng hoang băng tuyết trắng xóa. Nàng dùng một tay ôm Tiểu trư, một tay níu thật chặt tay áo Doãn Tử Chương, nhìn quanh đều là đồng môn phái Thánh Trí, tâm tình liền ổn định lại.
Bên ngoài Đoạn Tiên cốc, lúc này trong doanh địa tạm thời bên cạnh truyền tống trận của phái Phách Thiền, hai trưởng lão dẫn đầu Dương Cố và Bùi Bản Khiển đang thấp giọng mật đàm.
Dương Cố cau mày nói: “Ngươi nhìn tiểu cô nương nông thôn kia, thật sự là đệ tử của Trịnh Quyền?”
Bùi Bản Khiển cười lạnh hai tiếng: “Bất kể là phải hay không phải, đều là có đi mà không có về đấy. Kế này của chưởng môn quả thực là tuyệt với, đến lúc đó phái Thánh Trí toàn quân bị diệt, sắc mặt lão quỷ Vưu Thiên Nhận kia nhất định rất đẹp mắt đi. Thiên tài thì như thế nào? Có thể sống đi từ đầu tới cuối cùng, mới có tư cách xưng thiên tài, nếu không kể cả là Băng Hệ đơn linh căn, cũng chỉ là ma quỷ mà thôi.”
Dương Cố ha ha cười nói: “Đúng vậy, ta vốn cảm thấy vận khí của phái Thánh Trí những năm này không phải là tốt bình thường, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, không đến trăm năm bọn họ sẽ trở thành đứng đầu bốn phái Tây Nam, đến lúc đó chúng ta còn có chỗ đứng sao? Nhưng mà nếu như tất cả bọn chúng đều chết trong Đoạn Tiên cốc, chỉ sợ Phái Thánh Trí sẽ không cho qua.”
“Cũng không phải chỉ có mình người của phái bọn họ chết, trong cốc có một nhóm yêu thú đột nhiên tấn lên cấp năm, chúng ta không trở tay kịp . . . .” Bùi Bản Khiển hắc hắc cười gian nói: “Hơn nữa bọn họ đều có bùa xuất trận trong tay, nhưng lại tham công liều lĩnh, cho nên toàn quân bị diệt, chẳng lẽ có thể trách trên đầu chúng ta?”
Bùa bọn họ phát hôm nay đã bị động tay động chân, năm người Đề Thiền Thượng đệ tử của núi Ứng Bàng phái Thánh Trí được phát những lá bùa hết sức đặc biệt, là do tổ sư Nguyên Anh của phái Phách Thiền, tinh thông bùa thuật đặc chế, trong vòng mười ngày, đạo sĩ Kết Đan Kỳ trở xuống đều không thể xé rách, mười ngày sau mới có thể khôi phục bình thường.
Đến lúc đó pháp trận sẽ tự động đưa tất cả các đệ tử trong Đoạn Tiên cốc không kể chết sống ra ngoài trận, cho dù phái Thánh Trí có kiểm tra như thế nào, cũng tra không ra đầu mối, chết không đối chứng thì chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn.
Một lần hao tổn hết năm đệ tử đứng đầu tại cửa thứ nhất, cho dù phái Thánh Trí có Trịnh Quyền cũng không đủ sức làm gì.
Dương Cố và Bùi Bản Khiển nhìn nhau cười to, phảng phất đã thấy Kinh Lệ, Tăng Phát Cố thậm chí là tại phía xa, ở núi Thánh Trí sắc mặt của Phù Ngọc và Vưu Thiên Nhận đã trở nên xám ngắt.
Vì phái Thánh Trí phát tất cả đệ tử tinh anh đứng đầu ra, bọn họ bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hội Đoạn Tiên cốc lần này nhất định không được thất bại.
Dương Cố cười một trận, sắc mặt từ từ trầm xuống nói: “Ngươi thấy có phải phái Thống Chướng đã nhìn ra đầu mối gì hay không? Khối yêu tinh Ly Hỏa nguyên dương ngạc kia là trùng hợp hay là. . . . . .”
Bùi Bản Khiển hừ nói: “Nhìn ra thì như thế nào, bọn họ rõ ràng là có lòng phối hợp, chỉ sợ bọn họ còn muốn đối phó với phái Thánh Trí hơn chúng ta, cũng chỉ có những phế vật của phái Thượng Sư kia mới một lòng cho rằng nịnh bợ phái Thánh Trí thì mọi sự sẽ đại cát.”
“Làm ra chuyện lúc trước kia . . ta thủy chung có chút không yên lòng.” Dương Cố trùng hợp chính là một trong những đầu lĩnh đi chặn giết đội ngũ vận chuyển đan dược của phái Thống Chướng từ xưởng.
Bùi Bản Khiển kéo kéo khóe miệng nói: “Chuyến kia đã làm rất gọn gàng, nếu như người phái Thống Chướng nhìn ra đầu mối, sẽ không nhịn đến bây giờ, ngươi cũng đừng có tật giật mình, làm khí thế nhà mình yếu đi, ngược lại dễ dàng để cho bọn họ nhìn ra điều không ổn.”
Dương Cố bị một câu “Có tật giật mình” khiến nét mặt già nua đỏ lên, trong lòng thầm mắng: không phải là ngươi sai sử lão phu làm cướp sao? Nhưng Bùi Bản Khiển là tộc đệ của chưởng môn Bùi Tư, Bùi gia ở phái Phách Thiền có thế lực thật lớn, Dương Cố cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.