Chu Chu, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục nghe xong Đề Thiện Thượng bị lừa thê thảm đau đớn như vậy, muốn cười lại không cười, cơ duyên quỷ dị như vậy hắn cũng đụng vào được, thật không biết nên chúc mừng hắn hay là nên đồng tình với hắn.
Thạch Ánh Lục an ủi nói: “Đợi tương lai Đại sư huynh tiến vào Đại Thừa kỳ, muốn biến thành bộ dáng gì nữa cũng có thể.”
“Cái kia phải đợi tới khi nào ah!” Đề Thiện Thượng bi phẫn nói.
Có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh, một người cũng không phải nhân vật đơn giản, hoặc là có thiên phú có ngộ tính, hoặc là có vận khí tốt cơ duyên lớn, hoặc phải có cả hai.
Mà trong những tu sĩ Nguyên Anh thiên tài hơn người này dù có vận khí tốt cơ duyên lớn, có thể một bước trùng kích Đại Thừa kỳ thành công, trong trăm không có một.
Coi như là tam đại tông môn môn phái đỉnh cấp như vậy, cũng không phải mỗi một thời đại đều có thể cho ra một tu sĩ Đại Thừa kỳ đâu.
Có lẽ trong tương lai Đề Thiện Thượng sẽ có cơ hội tấn chức thành tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng lại không có khả năng dựa vào cơ duyên thiên phú như trước một lần là xong.
Dùng nhân vật nghịch thiên Diễm Thí Thiên làm thí dụ, người ta cũng là không đến 100 tuổi bắt đầu trùng kích Đại Thừa kỳ, hiện tại đã qua 250 tuổi còn chưa thành công, hắn ta còn hấp thu dung hợp vài loại Thiên Hỏa, có toàn bộ Đan Quốc làm hậu thuẫn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn còn thiếu.
Đề Thiện Thượng muốn tấn thăng đến Đại Thừa kỳ, dù lac quan thế nào đi nữa, đoán chừng tiêu tốn một hai trăm năm đều xem như quá nhanh rồi.
Nếu như hắn không gặp phải tinh hồn tu sĩ Thượng Cổ lưu lại, nếu như hắn không phải chịu không nổi hấp dẫn vội vã trùng kích Nguyên Anh, có Băng Quý Linh Thạch cộng thêm lượng lớn đan dược, thành thành thật thật từng bước theo Kết Đan hậu kỳ đến Nguyên Anh kỳ, chỉ cần mấy năm đến mấy chục năm là thành công rồi.
Kết quả hiện tại không duyên không cớ phải mất thời gian gấp vài lần thậm chí gấp mấy chục lần mới có thể có cơ duyên cải biến hình dáng tướng mạo, cái này sao hắn chịu đựng nổi.
“Vậy tu sĩ Thượng Cổ đó có nói, hậu duệ Phượng Hoàng có cái gì đặc thù không? Liệu có phải chỉ cần ngươi gặp gỡ hắn rồi, hình dáng tướng mạo sẽ không bị hạn chế nữa? Ta sợ vạn nhất Đại sư huynh tiến vào Đại Thừa kỳ rồi còn chưa gặp được hắn. Đến lúc đó dung mạo ngoại hình y nguyên không cách nào cải biến… Vậy làm sao bây giờ ?” Chu Chu nghĩ đến càng xa hơn.
Đề Thiện Thượng nghe xong lời này sắc mặt lúc xanh lúc vàng, lúc trước hắn cũng không có nghĩ đến cái này, Đại Thừa kỳ và Nguyên Anh kỳ nhìn như còn kém một cấp, nhưng khác biệt vô cùng to lớn, giống như trên trời dưới đất, mặc dù hắn rất tin bản thân mình, nhưng cũng chưa từng cân nhắc qua sự tình trùng kích Đại Thừa kỳ.
“Bọn hắn không có lợi hại như vậy chứ? Đến cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng có thể cấm chế được?” Đề Thiện Thượng không quá xác định nói.
Cơ U Cốc nhàn nhạt giội cho hắn một thùng nước đá: “Trong truyền thuyết Thần tộc Phượng Hoàng, đó là có thể cùng Đại La Kim Tiên sánh vai tồn tại. Có thể phong ấn cấm chế tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không có cái gì kỳ quái? Có trời mới biết hai tu sĩ Thượng Cổ kia đã dùng thủ đoạn gì cấm chế huynh, vạn nhất là mượn Thần tộc Phượng Hoàng chi lực…”
“Lão Nhị, đệ nhất định phải làm cho lão tử không thoải mái mới chịu được có phải hay không? !” Đề Thiện Thượng da đầu run lên, như sắp khóc mà hét lớn về phía Cơ U Cốc.
Cơ U Cốc mới không sợ hắn, không sao cả cười cười nói: “Ta có lòng tốt nhắc nhở Đại sư huynh một cái mà thôi.”
Đề Thiện Thượng nâng cái đầu trầm tư suy nghĩ, sau một lát nói: “Bọn hắn nói đã để lại ấn ký trên người của ta, chỉ cần hậu duệ Thần tộc Phượng Hoàng xuất hiện, ta sẽ có cảm giác.”
“Hi vọng hắn nhanh một chút xuất hiện đi…” Chu Chu và Thạch Ánh Lục hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào.
May mắn thần kinh Đề Thiện Thượng cũng thuộc loại tráng kiện. Sa sút một hồi rất nhanh đã tỉnh lại, nói: “Lão tử vì Kết Anh trả một cái giá lớn như vậy, đều là vì bị lão Tứ kích thích, chờ hắn xuất quan… Hừ hừ hừ, lão tử không thể để cho hắn đẹp mặt được! Tiểu sư muội, đến lúc đó muội cũng không nên đau lòng đấy!”
Đề Thiện Thượng kéo dài âm, một bên liếc xéo Chu Chu, ý tứ rất rõ ràng ——nếu muội dám thay Doãn Tử Chương nói chuyện hoặc là ngăn không cho lão tử cùng hắn “Luận bàn”, thì muội chính là trọng sắc khinh huynh, sư muội xấu!
Tuy Chu Chu vẫn như trước nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng mấy người bọn hắn làm sư huynh sư tỷ đều biết rõ nàng lợi hại như thế nào, dù thêm mấy người như bọn hắn cùng một chỗ cũng chưa chắc có thể vượt qua nàng. Nếu như nàng giúp Doãn Tử Chương thì Đề Thiện Thượng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
Chu Chu vội vàng lắc đầu biểu thị mình sẽ không thiên vị. Mặc dù mấy sư huynh sư tỷ thường xuyên “Luận bàn”, nhưng Đại sư huynh sẽ không thật sự nặng tay với sư đệ sư muội.
Đại ác nhân từ trước đến nay tính tình lãnh ngạo, có người chủ động cùng hắn “Luận bàn” hắn cầu còn không được, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện để nàng nhúng tay phá hư.
Hơn nữa, ngày đó đại ác nhân vẫn là Luyện Khí kỳ còn có thể vượt cấp đối chiến với Đại sư huynh, hiện tại bọn hắn đồng cấp. Đại ác nhân làm sao có thể ăn thiệt thòi?
Hơn một tháng sau, rốt cuộc Đề Thiện Thượng đã đợi được tới ngày “luận bàn”. Lâm Chấn Kim truyền đến tin tức có lẽ trong hai ba ngày nữa là Doãn Tử Chương xuất quan.
Chu Chu và các sư huynh sư tỷ sớm chờ ở bên ngoài động phủ phía sau trang viên Lâm thị, Doãn Tử Chương cũng không để cho bọn hắn đợi lâu, sau khi bọn hắn đến trang viên, ngày thứ hai đã xuất quan.
Đề Thiện Thượng ngẩng đầu ưỡn ngực tay chống eo đứng trước cửa động phủ, nghe động tĩnh cơ quan ngọc môn, hắn còn kích động hơn Chu Chu, vượt lên trước kêu gào nói: “Lão Tứ ! Đệ mau ra đây để cho Lão tử nhìn một cái! Xem xem chúng ta có là đồng cấp vô…”
Một câu nói đến một nửa bỗng nhiên như bị người chặt đứt biến thành một hồi âm thanh hút khí, Doãn Tử Chương mặt không biểu tình xuất hiện phía sau ngọc thạch.
“Nguyên Anh hậu kỳ? !” Ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục ngay ngắn hướng hắn trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt Doãn Tử Chương chậm rãi xẹt qua bọn hắn, dừng lại trên vẻ mặt tươi cười của phụ thân và Chu Chu.
Hai mắt Chu Chu sáng trong như tinh thạch màu đen xinh đẹp, trong đó đựng đầy ôn nhu nhàn nhạt, duyên dáng xinh đẹp như thơ như họa.
Duy nhất phá hư cái hình ảnh xinh đẹp này, chính là trong khuỷu tay Chu Chu xách một hộp thức ăn đại bự, trong hộp cơm tản ra từng trận hương thơm, đúng là mỳ gà hắn thích nhất.
Cô bé này luôn cho hắn cảm giác hạnh phúc thỏa mãn, lại để cho hắn quyến luyến không thôi.
Lâm Chấn Kim ho khan hai tiếng, thay mọi người hỏi vấn đề khó hiểu nhất: “A Chương, tu vi của con … Sao lại tiến triển nhanh như vậy?”
Doãn Tử Chương hơn ba năm trước ở bên trên tháp Vũ thần Kết Anh, sao mới trọng sinh là được Nguyên Anh hậu kỳ? ! Cái tốc độ biến thái gì a? !
“Hai cái Tu Di Giới Chỉ kia là mở ra tín vật Tổ tiên Lâm thị phong ấn trong tháp Vũ Thần, trong phong ấn có mấy ngàn năm tu vi của các vị tổ tiên.” Doãn Tử Chương lời ít ý nhiều.
“Vận khí của đệ có cần tốt như vậy hay không a?” Đề Thiện Thượng bi phẫn đến mức cơ hồ muốn học chim quyên khấp huyết*(chim quyên khóc ra máu). Hắn chính là Vô Địch đồng cấp a!
Hắn hy sinh mộng tưởng cải tạo pháp thân biến thành tuyệt thế mỹ nam của mình, kết quả vẫn không thể nào vượt qua cái tên sư đệ biến thái này, thiên lý ở đâu !!!
Doãn Tử Chương kỳ quái mà nhìn hắn một cái, thật tâm nói: “Đại sư huynh cũng Kết Anh rồi hả? Nhưng tại sao không có cải tạo pháp thân?”
Lại thêm một tên không nói cũng chẳng ai bảo ngươi câm cả!
“Lão tử liều mạng với ngươi!” Đề Thiện Thượng nổi trận lôi đình, nhào lên.
Lâm Chấn Kim cười cười tiến lên phía trước nói: “Tốt rồi tốt rồi, sư huynh đệ các ngươi hàn huyên sau, A Chương, con trước tiên theo ta tiến cung đi gặp thúc tổ.”
Tuy Lâm Chấn Kim và Đề Thiện Thượng đều là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng người ta là cha của Doãn Tử Chương, ông ấy cũng xem như là trưởng bối, cho nên Đề Thiện Thượng chỉ có thể phiền muộn mà thu tay lại.