Đệ tử tam đại tông môn trú đóng trên boong thuyền đều bị giật mình không nhỏ. Mặc dù Chu Chu đã thu liễm hết uy áp Nguyên Anh kỳ nhưng hơi thở trên người phát ra thể hiện rất rõ ràng tu vi cao khác người của nàng.
Tuyệt đại đa số người thấy Chu Chu cũng không tránh được bị mê hoặc trước vẻ đẹp của nàng, tiện đà cũng bị tu vi tuyệt cao hù sợ.
Từng người trên boong thuyền đều ngây như phỗng, đưa mắt nhìn bóng lưng hai người biến mất sau cửa phòng, qua một hồi mới không nhịn được chụm đầu nghị luận.
Nhiều người vây quanh Hướng Triện Thiên hỏi thăm về nữ tu Nguyên Anh kỳ, có thể là Nguyên Anh hậu kỳ đấy! Từ hơi thở kia có thể nhận ra hình như tu vi còn cao hơn cả đạo quân Giáp Hỏa.
Hướng Triện Thiên tức giận nói: “Các ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?! Chờ ta hỏi thăm Tẫn Thiện sư thúc một chút rồi hãy nói.”
Một đệ tử Tế Lập tông không ngừng hâm mộ: “Doãn tiền bối vận khí thật tốt, quen biết nữ tu sĩ vừa lợi hại vừa xinh đẹp như vậy, liệu có phải là thái thượng trưởng lão cung Thái Hư không? !”
Một người phụ họa: “Đúng thật, đúng thật. Xem bọn họ thân mật kìa. . . . . . Nhưng thoạt nhìn thì vị nữ tiền bối kia còn nhỏ hơn Doãn tiền bối.”
“Không phải là thái dương bổ âm cho nên mới trẻ như vậy sao, hắc hắc hắc. . . . .”
“Thái cái đầu của ngươi! Chuyện của tiền bối đến phiên ngươi ở nơi này nói hươu nói vượn à? Chán sống sao?!” Hướng Triện Thiên giơ tay lên vỗ mạnh lên đầu đệ tử kia.
Có lẽ là có chút nhu nhược nhưng Hướng Triện Thiên vừa nghĩ tới Doãn Tử Chương có Chu Chu rồi còn thân mật với nữ tu khác, cho là không thể chấp nhận, nhưng sao Chu Chu có thể so với người ta? Hừ! Uổng hắn vẫn cho là Doãn Tử Chương phẩm hạnh đoan chính, thì ra là cũng là tên khốn kiếp!
Mấy đệ tử trẻ tuổi bị vẻ mặt hung ác của Hướng Triện Thiên làm cho hết hồn, vội vàng câm miệng.
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tai mắt thông linh, chỉ sợ mọi cử động trên Bảo hạm này đều chạy không khỏi tai mắt của họ. Những lời bất kính này không nên nói, nếu để cho người nữ tiền bối kia nghe được mà nổi giận lên thì bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ.
Chu Chu căn bản không có tâm tình đi nghe những thứ nhàn ngôn toái ngữ này (chuyện phiếm), nàng bị không khí long trọng, nghiêm túc trong chính sảnh khiến cho rất không tự tại.
Bốn vị trưởng lão Đan tộc vốn đang ngồi thấy nàng và Doãn Tử Chương đi tới, lông mày không nhịn được mà run lên, bọn họ nhận ra được tiểu tử này là một trong những người đi cùng Chu Chu.
Hắn liều mạng vì Chu Chu, thậm chí không tiếc đắc tội Diễm Thí Thiên, tự nhiên cũng là người có quan hệ mật thiết với nàng. Chẳng qua lúc này xem ra quan hệ hình như còn mật thiết hơn chút. . . . . .
Trong lúc nhất thời vẻ mặt bốn lão giả hướng về phía Doãn Tử Chương đều nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Tiểu công chúa của họ không phải là người nào cũng có thể xứng đâu!
Đạo quân Giáp Hỏa nghe được tiếng cước bộ của họ liền giành trước mang theo hai vị đạo quân Tận Thiện, Tế Tường đứng dậy đón chào, khiến cho Chu Chu vô cùng thụ sủng nhược kinh.
Đạo quân Giáp Hỏa chưa bao giờ thèm khách khí với nàng, Đạo Quân Tận Thiện và Đạo Quân Tế Tường đối với nàng cũng rất hòa khí, chẳng qua đó là chiếu cố trưởng bối dành cho vãn bối chứ không phải là thái độ sùng kính thận trọng như hiện tại.
May mà Lâm Chấn Kim tương đối bình thường, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Doãn Tử Chương, vừa hướng Chu Chu cuời cười ôn hòa nói: “Không ngờ cháu chính là Tiểu Thánh nữ Đan tộc. Thuật phong ấn của Đan tộc thật khiến người ta phải thán phục, đến ta cũng không hề phát giác.”
Chu Chu khẩn trương nói: “Lâm thúc thúc, cháu không cố ý lừa gạt người.”
Lâm Chấn Kim khoát tay một cái nói: “Ta hiểu. Cháu đối với cả Đan tộc mà nói quá mức quan trọng, cẩn thận một chút cũng là tất nhiên.”
Chu Chu thấy ông quả thật không có ý trách cứ mới yên lòng.
Trong lúc đó, ánh mắt bốn vị trưởng lão Đan tộc đã xoay một vòng quanh ba người họ, Đan Nhiễm lớn tuổi nhất ho một tiếng hỏi: “Lâm lão đệ, tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?”
“Chính là khuyển tử Doãn Tử Chương.” Lâm Chấn Kim nói lời này, đuôi lông mày mơ hồ lộ ra vẻ tự hào.
Đan Nhiễm đã biết thân phận Lâm Chấn Kim. Năm đó bọn họ ở Đan quốc đã từng nghe nói qua danh hiệu thiên tài Vũ quốc này, nhưng sao nhi tử hắn lại họ Doãn?
Lâm Chấn Kim nhìn ra nghi vấn của bọn hắn bèn giải thích: “Khuyển tử lấy họ của nội tử (vợ).”
Lúc ông thốt ra lời này vẻ mặt Đạo quân Giáp Hỏa có chút khó coi. Đám người Đan Nhiễm nhìn nhau. Cô gái Đan tộc bọn họ và tu sĩ khác họ lấy nhau, vì dính hào quang của Đan tộc cũng có thể cho con gái lấy họ mẹ, nhưng bọn họ chưa từng nghe qua thế gia đại tộc nào họ Doãn đâu? Lâm thị cũng là thế gia tu chân đệ nhất trên Tiềm đại lục Tấn có truyền thừa lâu nhất, trong suy nghĩ của người tu tiên, họ Lâm là dòng họ cao quý bực nào, sao Doãn Tử Chương này lại không cần đây?
Doãn Tử Chương tiến lên hướng bốn vị trưởng lão hành lễ hậu bối. Chu Chu nhỏ giọng giới thiệu: ” Vị bên trái này chính là trưởng lão Đan Nhiễm lớn tuổi nhất, vị tóc đỏ này là trưởng lão Đan Tín, áo lam chính là trưởng lão Đan Đạt, cuối cùng vị này là trưởng lão Đan Diêu, họ đều là thầy giáo của muội, từ nhỏ dạy muội thuật luyện đan, kiến thức linh dược, tu luyện cùng với đủ loại học vấn khác.”
Nói thật, Doãn Tử Chương nghĩ đến tuổi thơ của Chu Chu bèn không có quá nhiều ấn tượng tốt đối với mấy lão nhân đã tước đoạt niềm vui thuở ấu thơ của nàng. Chẳng qua bọn họ đối với Chu Chu chính là tiền bối thân tộc trọng yếu, hơn nữa cũng vô cùng quan tâm, bảo vệ Chu Chu cho nên cái lễ này cũng là được làm cam tâm tình nguyện .
Trưởng lão Đan Tín liếc nhìn Lâm Chấn Kim nói: “Lâm lão đệ năm nay hình như còn chưa đến trăm tuổi đúng không? Vậy lệnh công tử. . . . . .”
Lâm Chấn Kim cố gắng khống chế chỉ nhếch khóe miệng, khiêm tốn nói: “Khuyển tử năm nay hai mươi lăm.”
Lúc này bốn trưởng lão Đan tộc hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Họ nhìn ra được Doãn Tử Chương rất trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới thế nhưng chỉ có hai mươi lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi Kết Đan hậu kỳ, đây là khái niệm gì?!
Đợi một thời gian, hắn hoàn toàn có thể vượt qua Diễm Thí Thiên! Tin tức truyền ra ngoài Diễm Thí Thiên tuổi gần bốn mươi đạt tới Kết Đan hậu kỳ đã vang rền thiên hạ, là thiên tài đệ nhất. Doãn Tử Chương rõ ràng hơn hắn ta một bậc.
Ánh mắt Tiểu công chúa nhà bọn họ thật tốt! Bốn trưởng lão trao đổi ánh mắt, ấn tượng đầu đối với Doãn Tử Chương là vô cùng hài lòng.
“Mấy tiểu quỷ các ngươi thật quá cứng đầu. Chuyện quan trọng như vậy vì sao không thương lượng cùng với chúng ta? Lần này nếu như không có người báo tin, các ngươi một mình chống lại Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng, thực sự vô cùng hung hiểm!” đạo quân Giáp Hỏa không dám dạy dỗ Chu Chu, nhưng đồ tôn nhà mình thì ông cũng không cần quá khách khí.
Doãn Tử Chương cúi đầu không nói, mặc dù trong lòng hắn không thích sư tổ này nhưng chuyện lần này bọn họ quả thật có chút lỗ mãng. Nếu như không phải là sau lại có phụ thân cùng với đạo quân Giáp Hỏa gia nhập, hiện tại có thể bọn họ còn đang bị vây ở đảo Âm Dương.
Chiến tích từ trước tới nay khiến cho bọn họ quá mức tự tin, lần này coi như là chân chính thấy được sự lợi hại của cường giả đứng đầu.
” Sau này các ngươi tốt hơn là nên cám ơn Thủy Nhu. Nếu không phải nhờ con bé đến đây báo tin, hậu quả thực không chịu nổi.” Lâm Chấn Kim cũng nghiêm mặt nói. Ông đã mất đi ái thê, vất vả lắm mới nối lại tình cảm cùng đứa con ruột thịt, thật sự khó mà chịu được đả kích mất người thân một lần nữa.
Trúc Thủy Nhu? Chu Chu giương mắt nhìn Doãn Tử Chương, Doãn Tử Chương nhướng nhướng mày với nàng, đáp lời phụ thân: “Biết rồi ạ.”