Bảo Pháp Hổ kịp phản ứng, giật mình chỉ vào Doãn Tử Chương rồi nói với Chu Chu: “Doãn sư đệ muốn kết, Kết Đan?” Đáng thương hắn đường đường một Kết Đan trưởng lão cũng bị làm cho sợ đến nói chuyện cà lăm.
Chu Chu gật đầu, vốn là bọn họ không muốn nhanh như vậy , nhưng Thiên kiếp không hợp tác a!
Bảo pháp hổ im lặng, thật sâu cảm giác tuổi tác của mình đều hoạt đáo cẩu thân thượng*, loại người như Doãn Tử Chương tồn tại quả thực chính là để đặc biệt chuyên đi đập nát tự ái của người khác a .
*(ý rằng giống như con chó về già, khi đó không còn cắn xé chỉ nằm một góc rất vô dụng, trong trường hợp này có thể hiểu là mình già rồi vô dụng rồi.)
Hắn cùng với Đề Thiện Thượng giống nhau, là hệ Thủy đan linh căn vô cùng hiếm có, vài thập niên trước đã từng là nhân vật đứng đầu phái Thánh Trí, bốn mươi ba tuổi tới Trúc Cơ hậu kỳ được xưng tụng là thiên tài khó có được, kết quả bởi vì gấp rút luyện công, thân thể để lại tai hoạ ngầm, bị dừng ở Trúc Cơ hậu kỳ gần hai mươi năm, một năm trước mới rốt cục Kết Đan thành công.
Nếu như không phải là có Bùi Cốc và Chu Chu lấy linh thú linh thảo thay hắn thực bổ điều dưỡng, không cách nào đột phá Trúc Cơ kỳ cũng không kỳ quái. Nhưng dù vậy, hắn sáu mươi tuổi đã kết đan thì cũng làm cả vùng Tây Nam khiếp sợ, thành một cái truyền thuyết a.
Phải biết rằng trong lịch sử của phái Thánh Trí người trẻ tuổi nhất có thể Kết Đan chính là trưởng lão Kinh Lệ, lúc thành công Kết Đan cũng đã hơn tám mươi tuổi.
Nếu nói trong lòng hắn hoàn toàn không tự đắc, đó là gạt người . Kết quả tự đắc không được mấy ngày, lại gặp được tên thiên tài Doãn Tử Chương biến thái này!
Tốc độ tu luyện của đám người Đề Thiện Thượng này vô cùng kinh khủng, Bảo Pháp Hổ có thể đoán trước mấy người đệ tử mười chín tuổi của Vưu tổ sư sẽ kết đan lúc tuổi còn nhỏ hơn cả mình. Nhưng không thể nhỏ đến cái mức này!
Doãn Tử chương tấn nhập Trúc Cơ hậu kỳ mới hơn hai tháng thôi mà! Đại thiếu gia hắn năm nay mới hai mươi ba tuổi! Rốt cuộc là có còn muốn để người khác sống hay không!
Kể cả là người cùng phái Thánh Trí trong lòng còn tràn ngập kinh ngạc và bi phẫn thì đừng nói đến ba người ở ba phái Tây Nam, tuổi đã sắp đến hàng lão tu sĩ mà vẫn bị kẹt tại Trúc Cơ kỳ , mọi người đứng yên tại chỗ, trong tâm ai cũng đều có cảm giác muốn khóc rống lên.
Doãn Tử Chương vừa đến sườn đất cách đó mười trượng thì dừng lại, đạo Lôi Điện thứ nhất lập tức từ trên đánh xuống!
Hắn không tránh không né, hướng tia sét trên không mãnh liệt đánh ra một quyền, một băng cầu có đường kính nửaa trượng lao ra đón đầu đụng vào đạo lôi điện với thanh thế kinh người , lôi điện vốn mạnh mẽ như ngân xà sau khi va chạm thì triệt để tiêu tán.
Đạo Lôi Điện thứ hai nối gót tới, Doãn Tử Chương lại một quyền, Lôi Điện lớn bằng cánh tay lần nữa bị bị đánh bật ra tiếp tục tiêu tán, nhưng đại băng cầu cũng vì vậy mà vỡ vụn, hư ảnh của vụn băng bắn ra bốn phía, kèm theo sấm chớp thật giống như pháo hoa màu bạc thật lớn.
Cho tới bây giờ mỗi khi Tu sĩ Kết Đan ngăn cản Thiên kiếp đều nơm nớp lo sợ chuẩn bị thật nhiều pháp bảo phòng thân , chưa từng thấy có người dùng tay không, lấy pháp lực bản thân trực tiếp ngăn cản như vậy, hơn nữa còn có bộ dáng vô cùng dễ dàng .
Đề Thiện Thượng tự đánh giá cấp bậc bản thân cũng có thể chống đỡ được hai đạo thiên lôi nghiêm trọng như thế. Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Doãn Tử Chương, hồn nhiên không thèm xem chúng ra gì.
“Thật sự quá biến thái!” Đề Thiện Thượng oán hận nói. Trong lòng mấy người còn lại cùng Bảo Pháp Hổ đều dùng sức gật đầu đồng ý.
Đám mây lôi kiếp trên bầu trời đại khái cũng bị kích thích, gầm thét cuồn cuộn hoàn toàn sôi trào. Đạo sấm sét thứ ba to chừng cỡ cái chén ăn cơm, sấm sét ánh bạc trong lúc mọi người chú ý cũng gào thét giáng xuống.
Chiêu thức của Doãn Tử Chương không thay đổi, tay trái tay phải luân phiên xuất liên tục ba quyền, ba băng cầu trên không trung cùng Lôi Điện liên tiếp va chạm, tạo ra ba đợt pháo hoa trên không trung. Thiên kiếp thần lôi vẫn không đả thương hắn chút nào.
Đạo Lôi Điện thứ tư to bằng eo nhỏ của người trưởng thành, điện quang mơ hồ phát ra màu tím. Tiếng sấm vang rền trăm dặm đều nghe thấy.
Rốt cục Doãn Tử Chương cũng biến chiêu, hai tay kết ấn tạo một lá chắn tròn dài chừng hai thước bằng băng, cách một trượng phủ trên đỉnh đầu hắn .
Lôi Điện đánh lên lá chắn, điện quang tán ra bốn phía, một lực đẩy mạnh mẽ khiến Lôi Đình chệch hướng, Đạo lôi điện này vẫn không thể bổ trúng Doãn Tử Chương, ngược lại oanh kích tại vùng cách hắn mấy trượng.
Gỗ đá bay tán loạn, trên mặt đất nhất thời oanh một tiếng liền xuất hiện một hố đất cháy đen.
Trong lòng Chu Chu có chút khẩn trương, thiên kiếp của Tu sĩ Kết Đan tổng cộng năm tầng Lôi Đình, lần sau luôn mạnh hơn lần đầu, nhìn tình huống lúc này. Doãn Tử chương muốn thành công Độ Kiếp không khó, nhưng nàng vẫn hi vọng hắn có thể hoàn toàn bình an vô sự.
Nếu như có thể, nàng hận không được đem linh khí phòng thân Ngũ Hành Như Ý Thuẫn của mình cho hắn mượn. Nhưng nàng cũng biết Doãn Tử Chương sẽ không tiếp nhận.
Tính cách Doãn Tử chương khác nàng hoàn toàn, gặp mạnh càng mạnh thích dùng trực tiếp bạo lực giải quyết vấn đề. Thiên kiếp đối với hắn mà nói là khó được cơ hội thí luyện, làm sao hắn lại mưu lợi tránh lui đây.
Đạo thiên lôi thứ tư không mảy may ảnh hưởng tới Doãn Tử Chương, đạo thiên lôi thứ năm vẫn chậm chạp chưa giáng xuống, vô số mây đen không ngừng tụ tập, tiếng sấm trên không trung ngày càng trầm thấp, thậm chí càng về sau càng trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Bảo Pháp Hổ rùng mình, lớn tiếng nhắc nhở: “Doãn sư đệ cẩn thận, đạo thiên lôi thứ năm chính là đạo lôi kiếp lợi hại nhất ‘ Vô Thanh Kinh Lôi ’!”
Thiên kiếp đáng sợ nhất mà mỗi Tu sĩ Kết Đan gặp phải chính là ” Vô Thanh Kinh Lôi” , loại lôi điện này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám xem thường. Điều kinh khủng nhất của nó căn bản chính là không cách nào ngăn cản, hơn nữa nó cũng không phải chỉ một đạo lôi điện duy nhất, mà lôi điện từ bốn phương tám hướng đều sẽ đánh xuống!
Tu sĩ Kết Đan gặp phải Vô Thanh Kinh Lôi , khả năng thất bại lên tới 90%, các Tu sĩ còn lại của ba phái có chút tâm địa ác độc đã bắt đầu âm thầm cười lạnh. Dù có là thiên tài thì như thế nào, một khi bị Vô Thanh Kinh Lôi đánh chết, cũng chỉ là một người đoản mệnh mà thôi!
Doãn Tử Chương nghe Bảo Pháp Hổ nhắc nhở thì vẻ mặt ngưng trọng. hắn cũng nghe sư phụ đề cập tới sự lợi hại của Vô Thanh Kinh Lôi, lấy thân thể chống đở một đạo Lôi Đình này, tính nguy hiểm cực cao đồng thời chỗ tốt cũng thật lớn, một khi thành công chẳng khác nào lấy lực lượng Lôi Điện tinh thuần tẩy tủy dịch kinh, sẽ tiếp cận đến khí lực của Tu sĩ Nguyên Anh.
Sức dụ hoặc thật quá lớn, Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhìn mây đen ùn ùn kéo đến , từ từ nắm chặt quả đấm.
Mặc dù trên người hắn không có linh khí hộ thân giống như Ngũ Hành Như Ý Thuẫn, nhưng pháp bảo bùa chú cũng không thiếu, nếu ném toàn bộ những thứ đó ra trong một lần thì cũng có thể chống đỡ được một phần nào Vô Thanh Kinh Lôi. Nhưng nếu như vậy, sẽ không cách nào đạt được chỗ tốt của tẩy tuỷ dịch kinh, hầu như hắn không hề do dự mà bỏ ngay ý định này.
《 Tủy Băng quyết 》 đã được hắn tìm hiểu hoàn toàn, mặc dù muốn tu luyện đến nơi đến chốn thì phải cần đi một đoạn đường dài buồn chán, nhưng hắn có lòng tin chỉ bằng việc đã học được một phần công pháp, hẳn là có thể miễn cưỡng đón lấy một đạo Vô Thanh Kinh Lôi này!
Doãn Tử Chương tâm ý đã quyết, lập tức khoanh chân mà ngồi, hai tay kết ấn lặng yên Vận tâm pháp, chuẩn bị nghênh đón khảo nghiệm sống chết này.
Chu Chu và đám người Đề Thiện Thượng, Bảo Pháp Hổ cơ hồ không nhịn được mà nhảy dựng lên, Doãn Tử Chương đây là muốn làm gì? ! Không muốn sống nữa? !
Chu Chu cắn môi cả người phát run, cố nén không triệu hồi Ngũ Hành Như Ý Thuẫn xuất hiện thay Doãn Tử Chương ngăn cản.
Đây là sự lựa chọn của Doãn Tử Chương, nàng nhất định phải tin tưởng huynh ấy.
Cả người Doãn Tử Chương phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, bao phủ cả người trong đó, bạch quang chậm rãi ngưng tụ thành bạch long, quanh quẩn du động vờn quanh hắn.
Tiếng gió đột nhiên biến mất chung quanh vô cùng yên tĩnh, mây đen đậm như mực chợt thoáng hiện một mảnh ánh sáng màu tím bạc, chiếu sáng cả đất trời như ban ngày, mà chỗ sườn đất Doãn Tử Chương ngồi đã bị thứ ánh chớp màu tím bạc đó bao phủ, mọi người đều không thể thấy rõ cảnh vật ở xung quanh sườn đất, càng không biết là đã phát sinh chuyện gì. . . . . .