Tô Đạm Hồng đang kịch chiến với Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc đột nhiên thấy Đạo Quân Nhân Nghiêu xuất hiện trước mặt, cười nói với hắn: “Đạm Hồng, ta tới giúp ngươi một tay đây!”
Tô Đạm Hồng đang rơi xuống hạ phong, nghe vậy đương nhiên vui mừng quá đỗi, nhưng còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên cảm thấy ngực bụng đau nhức, cúi đầu phát hiện thân thể mình đã bị một cây kim thương đâm xuyên, mà người cầm kim thương, lại chính là Đạo Quân Nhân Nghiêu.
May mắn là mặc dù tu vi hắn bị áp chế, nhưng thân thể vẫn là pháp thân của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, một thương này cũng không thể tạo ra cho hắn thương tổn quá lớn. Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào, mũi thương chợt bùng nổ, một đoàn liệt diễm tím hồng nổ tung trong chỗ hiểm của ngực bụng, Tô Đạm Hồng kêu thảm một tiếng, bị ngọn lửa dữ dằn hất bay lên không trung.
Trong khi đau nhức, hắn rõ ràng phát hiện chỗ hắn vừa đứng có thêm một Đạo Quân Nhân Nghiêu – người vừa rồi bất ngờ đánh lén hắn là hàng giả!
Người giả mạo này đương nhiên là do Thạch Ánh Lục biến thành, nàng một kích đắc thủ liền thối lui thật nhanh, dung mạo cũng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. trên mũi thương của nàng gắn một linh thạch hệ Hỏa siêu phẩm, bên trong có Húc Dương Minh Hỏa do Chu Chu phong ấn, không ngờ lại không thể nổ chết Tô Đạm Hồng.
Cơ U Cốc cũng hết sức bất ngờ, lẽ ra với uy lực của Húc Dương Minh Hỏa, cho dù bị áp chế, nhưng với khoảng cách gần như vậy cũng đủ để nổ nát bụng Tô Đạm Hồng, vậy mà hiện tại mặc dù hắn chịu trọng thương, nhưng rõ ràng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hắn nhìn lại phần bụng Tô Đạm Hồng lộ ra, nhất thời hiểu ra, Tô Đạm Hồng mặc một hộ giáp đặc thù, nhìn màu sắc hoa văn của nó, rõ ràng chính là trấn cung chi bảo ‘Hợp Hoan Trường Thanh Giáp’ chế tạo từ vỏ cây của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ.
Đạo Quân Nhân Nghiêu lại đưa chí bảo của hắn cho Tô Đạm Hồng mặc? Cơ U Cốc bỗng nhiên hiểu được lý do hắn phản bội.
Cả người Tô Đạm Hồng bay ra nhanh chóng được tầng tầng ánh sáng xanh bao vây, rơi vào vòng tay Đạo Quân Nhân Nghiêu.
Đạo Quân Nhân Nghiêu xác định Tô Đạm Hồng tạm thời không cần lo lắng tính mạng. Nhìn bộ dáng tái nhợt của hắn, một luồng lửa giận điên cuồng xông lên não, hắn tàn bạo quét mắt qua bà người Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục và Đề Thiện Thượng, ánh mắt oán độc làm da đầu người ta tê dại. nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Đạo Quân Thiên Chân đã đuổi tới, hắn phát động thần lực Vạn Niên Hợp Hoan Thụ vững vàng bảo vệ Tô Đạm Hồng không để Thạch Ánh Lục thừa cơ thương tổn, rồi mới chuyên tâm nghênh chiến Đạo Quân Thiên Chân.
Trong nháy mắt Húc Dương Minh Hỏa bộc phát, Diễm Thí Thiên cũng thấy được, rất nhiều tin tức hỗn loạn bỗng nối thành một đường, hắn nhìn chằm chằm Doãn Tử Chương điềm nhiên nói: “Đan Hoàng chính là tiểu sư muội tinh thông luyện đan của các ngươi, có phải hay không?”
Doãn Tử Chương không đáp, sự việc đi đến nước này, muốn giấu diếm cũng không được nữa.
Hôm nay khó có được cơ hội tốt, hắn phải hoàn toàn giải quyết Diêm Thí Thiên!
Căn bản không cần Doãn Tử Chương trả lời, Diễm Thí Thiên hiện tại có chút hối hận, nếu như Đan Hoàng vẫn đi cùng mấy người phái Thánh Trí này, vậy thì hỏa ấn hắn vừa cảm giác được rất có thể là thật!
Mỹ nhân mong nhớ bấy lâu nay gần trong gang tấc, mà hắn lại lãng phí thời gian trên người mấy con kiến hôi, thật là đáng chết!
Hắn nhìn lướt qua tình hình chiến đấu của Thiên Chân và Nhân Nghiêu, lối đánh điên cuồng của Đạo Quân Nhân Nghiêu dù sao cũng không thể kéo dài, hiên tại đã khí suy lực kiết, thảm bại đang ở trước mắt.
Tô Đạm Hồng dựa vào Hợp Hoan Trường Thanh Giáp của Đạo Quân Nhân Nghiêu mới giữ được tính mạng, không bị Húc Dương Minh Hỏa đốt chết, những cũng bị trọng thương không thể tái chiến.
Mình bên này mặc dù chiếm được thượng phong, nhưng bị thần lực của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ quấy nhiễu, mỗi lần Thiên Hỏa sắp thương tổn được Doãn Tử Chương, hắn ta lại dùng tấm chắn thủy tinh cổ quái kia ngăn cản, chỉ cần trì hoãn trong chốc lát, thần lực sẽ giải trừ uy hiếp giúp hắn ta.
Còn có mấy trưởng lão Kết Đan cung Thái Hư không ngừng lấy pháp bảo quấy nhiễu đánh lén, bản lãnh đấu pháp của bọn họ rất bình thường, nhưng trong lúc kịch chiến, mấy tên đáng chết này cũng làm cho hắn rất bị động.
Thật ra thì để cho mấy thứ pháp bảo này đánh trúng cũng không có vấn đề gì, thần lực bảo vệ không phân địch ta, nếu Diễm Thí Thiên gặp nguy hiểm cũng sẽ nhận được sự bảo vệ. nhưng hắn tâm cao khí ngạo, sao có thể để mấy tu sĩ Kết Đan nho nhỏ đánh trúng?
Thế cục rõ ràng bất lợi với bọn hắn… Diễm Thí Thiên nhanh chóng quyết định, nếu thật sự không được thì tạm thời thối lui khỏi đảo Âm Dương, không chiếm được Vạn Niên Hợp Hoan Thụ cũng không sao.
Có Đạo Quân Thiên Chân ở đây, có lẽ hắn không thể động chạm tới Đan Hoàng được giấu trong lòng đất đảo Âm Dương, nhưng hắn không tin Đan Hoàng có thể ở mãi trên đảo không rời đi.
Chỉ cần có thể bắt được Đan Hoàng, kia hết thảy đều đáng giá!
Về phần đám người phái Thánh Trí làm hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ bắt hết người thân bạn bè đồng môn tới hành hạ đến chết trước mặt trước mặt bọn họ, sau đó lại từ từ hành hạ bọn họ tới chết.
Tiểu mỹ nhân của hắn sợ nhất là máu tanh, để nàng nhìn thấy đám người chứa chấp nàng chết thảm nhất định sẽ bị dọa run lẩy bẩy, nói không chừng còn có thể khóc lóc cầu xin tha thứ thay bọn họ…
Diễm Thí Thiên nghĩ tới bộ dáng Đan Hoàng yếu đuối mặc hắn định đoạt, đã cảm thấy cả người nóng lên, hết thảy Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, sống chết của Tô Đạm Hồng, thậm chí kế hoạch nhiều lần bị phá hư này đã không còn quan trọng nữa
Hai người Đạo Quân Thiên Chân và Đạo Quân Nhân Nghiêu không thể nhanh chóng phân thắng bại, Cơ U Cốc liền để Thạch Ánh Lục và Đề Thiện Thượng đi trước giúp Doãn Tử Chương đối phó Diễm Thí Thiên.
Vài món tiên khí trên tay bọn họ đều có thể phòng lửa, dù là Thiên Hỏa cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản. Thiên Hỏa của Diễm Thí Thiên lại bị Vạn Niên Hợp Hoan Thụ áp chế, mặc dù năng lực khống hỏa của hắn cao hơn Chu Chu rất nhiều nhưng nhất thời cũng không thể làm gì ba người bọn họ.
Cơ U Cốc cũng không nhàn rỗi, hắn liếc nhìn Tô Đạm Hồng đang bị ánh sáng xanh bao quanh, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Thật không ngờ Đạo Quân Nhân Nghiêu đại danh đỉnh đỉnh lại có bạn lữ là một nam nhân! A không! Ta sai rồi! Tô Đạm Hồng căn bản không tính là nam nhân, hắn chính là một người lưỡng tính! Rất xứng đôi với Đạo Quân Nhân Nghiêu nha!”
Đạo Quân Nhân Nghiêu đang kịch đấu nghe thấy lời này, cả người chấn động, thiếu chút nữa bị Thiên Chân Đạo Quân đánh trúng.
Cơ U Cốc tiếp tục nói: “Khó trách Đạo Quân Nhân Nghiêu cảm thấy hứng thú với hoa Hợp Hoan thư hùng, ngươi và Tô Đạm Hồng đều là lưỡng tính, linh căn cũng là Ngũ hành xứng đôi , quả nhiên là một đôi yêu nhân trời sinh. Hai quái vật như các người cũng muốn đánh sâu vào Đại Thừa, thật nực cười!”
Hắn càng nói càng cay nghiệt, từng câu từng câu đâm sâu vào nỗi đau trong lòng Đạo Quân Nhân Nghiêu, chuyện hắn là người lưỡng tính ngay cả Đạo Quân Thiên Chân cũng không biết, hiện tại bỗng nhiên bị công khai vạch trần, cảm giác xấu hổ, oán hận, hối tiếc, khuất nhục đè nén nhiều năm thoáng cái đều xông thẳng lên đầu.
Nhất là vẻ mặt giật mình của Đạo Quân Thiên Chân và mấy trưởng lão Thái Hư cung khác càng khiến tâm tư hắn càng thêm rối loạn.
Đề Thiện Thượng đang cùng Doãn Tử Chương liên thủ cùng đánh Diễm Thí Thiên, cũng lớn tiếng phối hợp tiếp tục kích thích Đạo Quân Nhân Nghiêu: “A! Thì ra là hai tên bất nam bất nữ, sinh ra là yêu quái không phải lỗi của người, nhưng chạy ra ngoài dọa người, vậy hoàn toàn sai rồi!”
Bọn họ ngươi một lời ta một câu, càng nói càng khó nghe, tinh thần của Đạo Quân Nhân Nghiêu đại loạn, nhất thời thất thủ bị ngọc trâm của Đạo Quân Thiên Chân đâm trúng, trên cánh tay, trên vai, trên đùi đồng thời bị xuyên thủng, máu chảy thành dòng.