Tư Đồ A Đại trên đường chạy về Đan quốc, tin hai đệ đệ của mình và Phùng Tiên Cao đã bỏ mạng truyền đến trong tai Thái tử Đan quốc, điểm sáng trên hồn bài của họ gần như là dập tắt cùng một lúc, cung nhân chịu trách nhiệm trông coi hồn bài báo cáo cho Thái tử Đông cung trước tiên.
Thái tử điện hạ đang lười biếng chỉ dạy phương pháp tu luyện cho ái thiếp Diễm Cơ mới nạp, nghe thủ hạ bẩm báo xong, hắn cũng chỉ tùy tiện nhướn mày nói: “Ngay cả người bổn cung phái ra mà cũng dám ra tay sát hại, chẳng lẽ lại là những tên Đan tộc không biết điều sao? Thật là càng ngày càng thú vị, đi gọi Trì Tha Diệu và Thái tử phi đến đây gặp ta. . . . . . . . .”
Trì Tha Diệu nhanh chóng đi đến, không lâu sau Thái tử phi Đan Phượng cũng đi đến, Thái tử giống như không nhìn thấy bọn họ, vẫn ôm lấy Diễm Cơ thân mật trêu đùa như trước.
Đan Phượng không đổi sắc mặt nhìn màn hoang đường này không nói một lời, Trì Tha Diệu cúi đầu, không dám nhìn thêm, đường đường là một Luyện Đan Sư thất phẩm mà đi vào Đông cung liền cung kính ngoan hiền hèn mọn như bọn thái giám nô tỳ.
“Chuyện của huynh đệ Tư Đồ và Phùng Tiên Cao, các ngươi có ý kiến gì không?” Bàn tay của Thái tử suồng sã đưa vào trong vạt áo Diễm Cơ thăm dò ngực nàng, không quá để ý hỏi.
Diễm Cơ bị hắn xoa nắn thì mị nhãn như tơ, vừa cười vừa thở gấp, tiếng ngâm nga khẽ triền miên vô hạn truyền vào trong tai làm cho người ta cảm thấy ngay cả xương cũng mềm ra. Nàng len lén nghiêng đầu nhìn Đan Phượng đứng dưới bậc một cái, trong lòng không nhịn được nổi lên mấy phần đắc ý——–Thái tử phi thì sao? Không được Thái tử yêu thương thì cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi.
Nàng được Thái tử ban cho linh đan, lại tự mình chỉ dạy tu luyện, không lâu nữa nàng sẽ có cơ hội tấn cấp Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó nàng cũng muốn nhìn xem Thái tử phi phế vật vẫn cứ dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ không tiến triển này có thể diện gì mà tiếp tục làm nữ chủ nhân Đông cung chứ!
Nàng càng nghĩ càng đắc ý, tiếng rên rỉ càng thêm phóng đãng, ánh mắt vô tình nhìn về phía Đan Phượng càng thêm khiêu khích hung hăng. Đan Phượng tất nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, có điều nàng vẫn giống như người gỗ không phản ứng gì, làm cho Diễm Cơ mong muốn nhìn thấy dáng vẻ chán nản chật vật của nàng đành phải thất vọng.
“A!” Diễm Cơ đột nhiên cảm thấy đau đớn trước ngực, vội vàng mở mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Thái tử.
“Chuyên tâm một chút, mỹ nhân của ta. Các ngươi đều câm rồi sao? Sao không nói chuyện?” Thái tử mỉm cười hỏi.
“Người ra tay. . . . . . . . Có thể là những trưởng lão chủ chốt của Đan tộc đang lưu vong bên ngoài.” Trì Tha Diệu nhìn Đan Phượng một cái, chần chừ nói.
Hai người bọn họ là phản đồ của Đan tộc, mà Đan Phượng đã từng là mầm mống tinh anh được Đan tộc coi trọng, là tỷ tỷ ruột của thiếu nữ thiên tài được tất cả Đan tộc coi là hy vọng để phục hưng Đan tộc.
Từ nhỏ bọn họ đã vì bản thân mình mà phản bội Đan tộc, đuổi giết hãm hại từng đồng bào thân hữu, khi đối mặt với người Đan tộc, thậm chí chỉ là khi nhắc tới Đan tộc, bọn họ vốn không khỏi có chút chột dạ.
Đan Phượng nhíu nhíu mày nhẹ giọng nói: “Cũng có thể là người Tây Phương Ngũ Quốc. . . . . . . .”
“Bổn cung không muốn nghe cái gì mà có thể hay không thể! Trì Tha Diệu, lúc trước ngươi nói lợi dụng hội thi Luyện Đan Sư của Tây Phương Ngũ Quốc, có thể giúp thế lực Đan quốc thâm nhập vào trong Tây Phương Ngũ Quốc, trong mấy năm sẽ nắm giữ được hội quán Luyện Đan Sư của bọn họ, bổn cung cho ngươi cơ hội, hiện giờ hao binh tổn tướng, thậm chí cả người ra tay là ai cũng không biết. Bổn cung nhắc nhở ngươi, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với vị trí của ngươi, một người vô dụng vốn không cần phải tiếp tục giữ lại làm gì.” Giọng điệu nói chuyện của Thái tử rất bình thản, thậm chí có thể nói là ôn hòa, có điều sự cảnh cáo và mất kiên nhẫn trong đó thì đủ để cho Trì Tha Diệu rụng tim.
Nếu như hắn không thể lấy lại sự tín nhiệm của Thái tử dành cho hắn, đợi chờ hắn không chỉ là thất thế, mà là hủy diệt hoàn toàn! Hắn biết quá nhiều bí mật của Thái tử, một khi Thái tử không còn muốn dùng hắn nữa, thì nhất định sẽ giết hắn, không để cho hắn có bất kỳ cơ hội phản bội nào.
Sau khi Trì Tha Diệu mất hồn lạc phách lui ra ngoài, Thái tử vỗ mông Diễm Cơ, mập mờ cười nói: “Đến tẩm điện, chờ ta. . . . . . . . .”
Diễm Cơ vẻ mặt hờn dỗi sửa lại vạt áo mỏng manh, sửa sang lại đầu tóc rối bời, giống như làn gió bước từng bước về phía tẩm điện.
“Vài loại Thiên Hỏa còn lại cũng đã có tin tức rồi chứ?” Thái tử đột nhiên hỏi.
Đan Phượng hít một hơi thật sâu nói: “Huyết Trì Yêu Hỏa rất có thể ở sâu trong núi Vạn Yêu phía Đông Bắc, truyền thuyết kể rằng nơi đó có một hồ Niết Bàn, đại yêu trong núi Vạn Yêu lúc sắp tọa hóa (ngồi chết) cũng sẽ nhảy xuống hồ tự tử. Có người nói rằng những đại yêu kia hy vọng có thể mượn niết bàn để chuyển sang kiếp khác, cũng có người nói rằng là để thông qua hiến tế để trấn áp yêu ma dưới đáy hồ. Căn cứ vào những manh mối của thám tử thiếp phái đi thám thính, Huyết Trì Yêu Hỏa có khả năng nhất là đang ẩn nấp sâu dưới đáy hồ.”
“Núi Vạn Yêu phải không? Việc này không nên chậm trễ, đợi chuyện Vũ quốc có kết quả. Bổn cung sẽ lên đường đi trước.” Tia hưng phấn trong mắt Thái tử chợt lóe lên rồi biến mất, mỉm cười đi xuống bậc thang đưa tay ra ôm lấy eo nhỏ của Đan Phượng, lại bị nàng lách người tránh đi.
Tu vi của hai người chênh lệch khá nhiều, nếu như Thái tử thật sự ra tay, Đan Phượng tất nhiên sẽ không thể tránh thoát. Có điều Thái tử cũng không có ý cưỡng cầu, chỉ ngả ngớn nói: “Thái tử phi của ta, chẳng lẽ đang ghen sao?”
Đan Phượng cười lạnh nói: “Muốn ăn dấm chua cũng không ăn của một người chết. Nàng ta sắp Kết Anh rồi đi? Ha ha, thật đúng là phải chúc mừng nàng.”
“Đúng là Đan Phượng của ta hiểu rõ ta nhất, nàng chậm chạp không Kết Anh, chẳng lẽ là sợ ta “ăn” mất nàng sao?”
Đan Phượng mở mắt nhìn hắn, trong mắt đều là sự buồn bã, nhưng không nói gì.
“Phượng Nhi ngốc của ta, nàng không giống với họ, ta sao lại có thể đối xử với nàng như vậy được chứ?” Thái tử cười dịu dàng ôm nàng trong ngực, khẽ xoa vai an ủi nàng.
Lòng phòng bị vừa mới được dựng lên của Đan Phượng, lại một lần nữa bị sự dịu dàng giả dối này dễ dàng phá vỡ.
“Ngươi không nỡ để ta chết, bởi vì ta là tỷ tỷ ruột của “nàng”, khi cần thiết có thể dùng ta để thay cho mạng của nàng, hay là bởi vì có một chút tình cảm với ta?” Đan Phượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi mấy lời này, lựa chọn lừa mình dối người.
Nhìn Thái tử không chút quyến luyến lại xoay người rời đi, Đan Phượng ngã ngồi trên mặt đất, nhẹ giọng cười nhẹ.
Trong tiếng cười không có nửa phần hân hoan vui sướng, so với khóc còn thê lương sầu thảm hơn.
Nàng còn nhớ rõ ánh mắt đắc ý vui mừng của Diễm Cơ kia trước khi rời đi, nữ nhân ngu ngốc kia được Trì Tha Diệu đưa tới Đông cung chưa đầy một năm, tự cho là được Thái tử sủng ái thì một bước lên trời, dựa vào đan dược và bí pháp mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ Kết Đan trung kỳ trùng tiến hậu kỳ, sắp sửa có thể Kết Anh.
Đáng tiếc nàng ta không biết, ngày nàng ta thành công chính là ngày chết của nàng ta! Loại nữ nhân bị biến thành lô dỉnh như nàng ta không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng.
Năm đó, vị muội muội thiên tài của nàng cũng suýt nữa thì bị biến thành một trong số những lô đỉnh của Thái tử, muội muội của nàng so với những nữ nhân tự cho mình là giỏi này thì giỏi hơn rất nhiều, dung mạo. . . . . . . . . cũng xinh đẹp hơn nhiều, Thái tử không nỡ để nàng ấy chết, mới khiến cho nàng có cơ hội bỏ trốn.
Những người khác sẽ không may mắn được như vậy!
Nữ nhân kia vừa rồi còn cười đến là sung sướng đắc ý a! Thật đúng là không biết sống chết!
Thật ra thì nàng so với họ còn đáng buồn hơn, biết rõ là con đường chết, nhưng vẫn cứ cố chấp.