Chu Chu đúng là người rất sợ chết, nhưng nếu có người muốn bắt nạt nàng còn có A Chương nhà nàng… Hừ Hừ… nàng sẽ đốt bọn họ thành tro…Có thực lực đúng là chuyện tốt.
Chu Chu đưa tay ôm lấy eo Doãn Tử Chương, chôn mặt vào trong lòng ngực của hắn. A Chương đem tâm sự nói cho một mình nàng biết, thật tốt…
Từ trước tới giờ nàng rất sợ cùng người thân cận, kể cả là Doãn Tử Chương thì nàng vẫn sợ hãi, hai người ở gần nhau thời gian rất dài nàng mới từ từ thích ứng. Hơn nữa hai năm qua, thỉnh thoảng Doãn Tử Chương sẽ có chút động tác thân mật với nàng, vượt qua khoảng cách bình thường giữa sư huynh muội nhưng cũng không quá đáng, bắt đầu nàng có chút tránh né, nhiều cũng thành thói quen.
Có đôi khi nàng cảm thấy dường như Doãn Tử Chương cẩn thận ‘tiểu tâm dực dực’ quan sát phản ứng của nàng, nếu như nàng có tâm tư kháng cự, hắn sẽ dừng lại lui về, quan tâm như thế làm cho nàng cảm động.
Hai người đã cùng trải qua quá nhiều chuyện, nàng tin tưởng bất kể vì lý do gì Doãn Tử Chương cũng sẽ không làm thương tổn nàng, cũng từ từ bắt đầu có thói quen với hành động thân mật của hắn, thậm chí thích nhiệt độ, mùi hương của hắn, thích được hắn ôm vào lòng.
Tựa như hiện tại, hai người ở sát cạnh nhau, nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa an toàn, cơn ác mộng ngày trước tựa hồ cách nàng càng ngày càng xa.
Mùi hương trên người Doãn Tử Chương thanh thoát mang theo chút lành lạnh nhàn nhạt, làm tâm tình khổ sở của nàng lắng đọng xuống, chỉ còn một mảnh điềm tĩnh an bình.
Doãn Tử Chương nhìn Chu Chu giống con mèo nhỏ, mặt dựa vào ngực mình cọ tới cọ lui thì sâu trong thân thể nổi lên một trận nóng rực khó hiểu, hắn có chút không quen hừ nhẹ một tiếng nói: “Này, muội chiếm tiện nghi của ta đã đủ chưa?”
Người nào chiếm tiện nghi của hắn, thật là cái đồ bại hoại.
Chu Chu oán hận lau nước mắt nước mũi vào trên người hắn, đứng lên ôm Tiểu Trư chạy về phòng ngủ.
Qua mấy ngày, Trịnh Quyền đưa Chu Chu đi gặp Vưu Thiên Nhận, nói sau khi Chu Chu xuống núi, ông chuẩn bị bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.
Trải qua mấy năm điều trị, bệnh không tiện nói của ông đã hoàn toàn khang phục… Quan trọng hơn là bóng ma trong lòng cùng với ghen ghét đố kị tích tụ cũng hoàn toàn tiêu trừ, nếu như không phải vì lúc trước quá mức cầu tiến khiến cả người bị lưu lại tai họa ngầm thì mấy năm trước ông đã có thể đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, hiện tại hết thảy đã chuẩn bị tốt, khả năng thành công cũng gia tăng.
Nếu Trịnh Quyền kết anh thành công, sẽ trợ giúp được nhiều hơn cho phái Thánh Trí, Vưu Thiên Nhận tất nhiên vui mừng mong ông thành công,
Chu Chu cũng vì sư phụ mà cao hứng, nhưng ý nghĩ của nàng thì đơn thuần tục tằng hơn nhiều (Sư mương đã Kết Anh, nếu sư phụ không vội đuổi theo, sau này sẽ bị vợ quản nha.)
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, hai tháng đã qua, Tụ Bảo lâu đã dần dần chuẩn bị đủ số linh dược Chu Chu cần, phái người tới báo bọn họ đến lấy hàng, người của Tấn Bảo tông cũng đưa tới tin tức về Long Cốt Tinh La Bàn. Chu Chu đem những ‘lương thực tồn tại’ thu xếp ổn thỏa rồi cùng các sư huynh sư tỷ tiếp tục xuống núi.
Mấy huynh đệ bọn họ hiện tại là khách quý của Tụ Bảo lâu, vừa đến Phần Thành đã được Cừu Bảo Dương tự mình tiếp đãi.
Cừu Bảo Dương đưa những linh dược Chu Chu cần tới, Chu Chu cũng không khách khí, vừa kiểm tra tại chỗ, vừa nghe tin tức về Long Cốt Tinh La Bàn.
“Long Cốt Tinh La Bàn đã có tin tức nhưng không biết là tin xấu hay tin tốt.” Cừu Bảo Dương nói thẳng.
Đề Thiện Thượng trợn mắt trừng một cái rồi nói? “Ta nói Cừu lão huynh, ngươi nói chuyện thì không thể trực tiếp nói thẳng được sao?”
“Long Cốt Tinh La Bàn đang ở Thái gia, núi Phồn Kiếm” Cừu Bảo giương giọng nói.
“Núi Phồn Kiếm?Có quan hệ gì với Phồn Kiếm tông?”Đề Thiện Thượng phản ứng rất nhanh.
“Thái gia là một trong năm đại thế gia đứng đầu Phồn Kiếm tông.”
Môn phái Tu tiên và thế gia tu tiên quan hệ thiên ti vạn lũ (ngàn vạn ràng buộc), mỗi thành viên của gia tộc nếu vào môn phái, có khả năng có địa vị rồi sẽ lôi kéo những thành viên trong thân tộc vào tông môn, thứ nhất để dễ dàng chiếu cố, thứ hai là bồi dưỡng thế lực cho bản thân, dần dần tông môn tu tiên sẽ từ tự bị mấy tu sĩ đến từ các gia tộc lớn cùng khống chế, mà gia tộc bởi vì nhận được trợ lực của môn phái cũng từ từ phát triển thế lực, trở thành thế gia tu tiên hùng bá một phương.
Ở phái Thánh Trí, Chưởng môn thuộc Phù thị, trưởng lão Kinh Lệ ở núi Muội Viễn thuộc Kinh Thị, thậm chí Thạch thị của Thạch Ánh Lục cũng là thế gia tu tiên ở Tây nam (nhưng thực lực và số lượng tu sỹ của Phù thị và Kinh thị lớn hơn Thạch thị rất nhiều). Nếu như tương lai Thạch Ánh Lục trở thành Kết Đan trưởng lão thậm chí Nguyên Anh tổ sư của phái Thánh Trí thì địa vị của Thạch thị cũng sẽ được nâng cao rất nhiều.
Đế Thiện Thượng nghe lời của Cừu Bảo Dương thì sờ sờ cằm nói: “Nếu như là nhà khác thì thôi, chứ Phồn Kiếm tông thì… hừ hừ! Cừu lão huynh a, nếu như nghe nói Thái Gia bị mất đồ gì trọng yếu… ngươi hiểu…”
Cừu Bảo Dương nghiêm túc nói: “Thái gia mất đồ? Đó là bọn họ quá không cẩn thận, khiến người thương nhớ, đáng tiếc ta đây là người ngoài, muốn cái gì cũng không thể giúp.” Này rõ ràng chính là hứa hẹn sẽ vì bọn họ giữ bí mật.
Đề Thiện Thượng thấy hắn ‘thức thời’ thì hết sức hài lòng, khen: “Cừu lão huynh quả nhiên là người tốt hiểu lý lẽ nha.”
“Khách khí khách khí!’ Cừu Bảo Dương thật tâm vui mừng khi thấy quan hệ của phái Thánh Trí và Phồn Kiếm tông càng lúc càng xa cách, nghe Đề Thiện Thượng định xuống tay với người của Phồn Kiếm tông thì vui vẻ còn không kịp, sao có thể đi mật báo?
Núi Phồn Kiếm nằm ở giữa đại lục Tấn Tiềm, mấy huynh đệ tỷ muội thương lượng xong thì quyết định chia làm hai đường, ba người Đề Thiện Thượng, Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc sẽ trực tiếp chạy tới núi Phồn Kiếm, còn Chu Chu và Doãn Tử Chương có Bát Vân Toa tốc độ khá nhanh sẽ đi trước đến núi Điểm Phượng gặp gỡ Yêu Hồ, rồi mới đi đến núi Phồn Kiếm hội họp với đám người Đề Thiện Thượng.
Ở ngọn núi thứ tư trong dãy núi Điểm Phượng, nơi có Hoàng Lăng đã không còn bọn Huyết nhạn, nhưng Thiết Trảo Ma Điêu đã bay trở lại. Từ xa Chu Chu cảm giác được sát khí ngất trời của Thiết Trảo Ma Điêu thì vội vàng bảo Doãn Tử Chương hạ Bát Vân Toa xuống, hai người đi bộ tới,
Đi tới ngọn núi phụ cận, Chu Chu có chút trợn tròn mắt, rất nhiều Thiết Trảo Ma Điêu quanh quẩn trên đỉnh núi, tùy tiện một hai con vươn cánh cũng phủ rợp hai trượng, mỏ nhọn móng sắc lòe lòe ánh sáng xanh.
Thỉnh thoảng có mấy con Thiết Trảo Ma Điêu săn những con mồi lớn như heo rừng, sơn dương, trực tiếp ở giữa không trung xé xác con mồi làm đôi ném vào trong động cho chim con ăn, tình cảnh ngập tràn máu tanh khiến Chu Chu nhìn thấy mà sợ run.
Bị một lũ hung điêu cản trở thế này, sao bọn họ có thể vào thăm người a.
Doãn Tử Chương thấy tình cảnh như thế cũng cảm thấy da đầu tê dại, những thứ súc sinh hung mãnh vô cùng này mà xông lên một loạt thì kể cả Tu sĩ đã Kết Đan cũng chỉ có nước xoay người chạy trốn.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Chu: “Chúng ta tận lực tới gần chân núi, sau đó muội đưa Tiểu Trư cho ta, ta chọn một sơn động cho Tiểu Trư phóng hỏa, tốc độ của ta tương đối nhanh, cho dù Thiết Trảo Ma Điêu có phát tác cũng có thể núp kịp.
Yêu hồ pháp lực cao cường, có thể dễ dàng cảm giác được các loại biến hóa và dị trạng trên núi, chỉ cần hắn biết hai người tới, tất có biện pháp đón bọn họ vào Hoàng Lăng gặp mặt.
Chu Chu cảm thấy đây là biện pháp tốt, cho nên đưa Tiểu Trư cho Doãn Tử Chương, mặc dù Yêu Hồ chưa từng thấy Tiểu Trư, nhưng có thể nhận ra Doãn Tử Chương, nàng cũng không muốn đi đến trước nhà của bằng hữu mà ngay cả cửa cũng không thể vào được.