Đoàn người Thân Cẩu, trừ Doãn Tử Chương bên ngoài, những người còn lại đều có chút không bình tĩnh. Tuy nhiên bọn hắn phần lớn là người thường, nhưng cũng hiểu một số đạo lý. Trí nhớ của người tu tiên tốt hơn người phàm bình thường rất nhiều, chỉ cần là linh dược bọn họ nhìn qua cũng có thể ghi tạc trong lòng, vấn đề là thế gian linh dược đâu chỉ ngàn vạn, không có một quyển sách nào có thể ghi nhận đầy đủ tất cả ngoại hình, tính trạng của linh dược, hơn nữa đối với Luyện Đan Sư trẻ tuổi, gặp phải một ít linh dược không nhận biết là chuyện thường.
Mặc dù Chu Chu theo sư phụ Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh Trịnh Quyền, lại có thể tùy tiện xuất nhập thư phòng Trịnh Quyền xem tất cả tàng thư của ông, nhưng nàng vẫn là tiểu cô nương không có tu vi, trí nhớ còn kém hơn những Luyện Đan Sư khác một bậc, chớ đừng nói chi là nàng bái nhập sư môn vẫn chưa tới hai năm kia! Cho dù ngày ngày trong thư phòng đọc sách, có thể nhớ được ở bao nhiêu?
Về phần những người khác Cung Hàng, Thành Hiểu Thương, Kỷ Tiến cùng với bốn Luyện Đan Sư tham gia khảo hạch, càng không ôm hi vọng đối với nàng, tâm địa xấu chút thậm chí nhìn có chút hả hê, chờ bêu xấu nàng và Thân Cẩu.
Trong lòng Thân Cẩu cũng có chút bồn chồn, lúc đấy ông ủng hộ để cho Chu Chu tới tham gia khảo hạch trước hết, chính là muốn xác định thực lực chân chính của nàng, như vậy mình hướng sư phụ đề cử nàng, cũng có thể thêm mấy phần thực lực.
Chu Chu ghi nhớ tên gọi năm loại linh dược kia, đi vào khố phòng không lâu đã đi ra ngoài, giao bốn loại linh dược cho Cung Hàng.
Cung Hàng nửa tin nửa ngờ nhận lấy đặt lên bàn, để cho mấy người còn lại cùng nghiệm nhìn, thế nhưng toàn bộ đều đúng hết!
Kỷ Tiến giật mình không hiểu nhìn về Chu Chu nói: “Chu Chu cô nương, thời gian còn có rất nhiều, vì sao không tìm một loại cuối cùng ‘Thanh vi Thiên Nguyệt thảo’?”
Chu Chu buồn bực nói: “Trong khố phòng không có loại linh dược này.”
“Làm sao có thể?” Cung Hàng cau mày nói. Trong khoảng thời gian này không ít người tới tham gia chứng thực Luyện Đan Sư cấp hai, kho đặc biệt đề xuất sửa sang lại qua, một lần nữa thẩm tra đối chiếu mục lục, làm sao có thể có thiếu thuốc đây?
Luyện Đan Sư tìm ra năm loại linh dược khinh thường nói: “Ngươi căn bản là không nhận biết Thanh vi thiên nguyệt thảo đi. Ta rõ ràng nhớ được nó đang ở vị trí thứ năm đứng hàng số ba ở trung tâm tầng hai.”
Hắn thốt ra lời này, lập tức đưa tới ánh mắt kính nể của mấy người còn lại.
Thanh vi thiên nguyệt thảo là linh dược tam phẩm tương đối hiếm thấy, tác dụng duy nhất chính là luyện chế “Thiên Mục đan”, loại đan dược này bản thân sẽ thường gặp, tác dụng cũng không lớn, cho nên phần lớn trên sách linh dược cũng không có ghi tư liệu kỹ càng về nó.
Thành Hiểu Thương mời về tới vị Luyện Đan Sư này trong thời gian quy định tìm ra năm loại linh dược mình muốn tìm thì thôi, thậm chí ngay cả những dược vật khác trong khố phòng đều nhất nhất nhận được cũng nhớ rõ ràng vị trí, bác văn cường ký (*tinh thông đủ loại sách*) như vậy thật khó được.
Thành Hiểu Thương cũng có quanh vinh, ra vẻ tha thứ cười cười nói: “Tiểu cô nương tuổi còn trẻ, có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được bốn loại linh dược cũng rất không dễ dàng. Tiểu cô nương da mặt mỏng, Lý hiền chất không nên quá so đo.”
Ngụ ý là nhận định Chu Chu sai lầm rồi, Cung Hàng và Kỷ Tiến cười mà không nói, hiển nhiên cũng đồng ý lời của Thành Hiểu Thương cùng vị “Lý hiền chất” kia.
Doãn Tử Chương lạnh nhạt nói: ” Sư muội ta sẽ không nhận lầm, muốn sai cũng là các ngươi sai lầm rồi.” Hắn nói không to. Nhưng giọng nói như đinh chém sắt, thoáng một phát cắt đứt tiếng cười đùa của mấy người kia.
Chu Chu cắn cắn đôi môi, kiên trì nói: “Ta không có nhận lầm. Hắn nói một ít gốc cây kia không phải là Thanh vi Thiên Nguyệt thảo, là ‘Lục văn ngô công’.” Có chỗ dựa thì không có gì phải sợ, quan trọng là … Nàng thật không sai.
“Lý hiền chất” liếc Doãn Tử Chương, không cho là đúng nói: “Ngươi, một tu sĩ bình thường biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng là Luyện Đan Sư?”
Thân Cẩu thấy cục diện muốn cương rồi. Vội vàng nói: “Là phải hay không phải, lấy ra nhìn thì biết.”
Cung Hàng tự mình đi vào khố phòng. Ở vị trí thứ năm đứng hàng số ba ở trung tâm tầng hai, lấy một ít cành linh dược bị tranh cãi đưa đến trước mặt mọi người.
Thành Hiểu Thương, Kỷ Tiến, Thân Cẩu và ba Luyện Đan Sư còn lại cùng tiến lên trước nghiệm nhìn, càng xem thì sắc mặt Thành Hiểu Thương càng xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Cung Hàng ngẩng đầu hỏi Chu Chu nói: “Tại sao ngươi nói đây là ‘Lục văn ngô công’?”
Chu Chu đáp: “‘Lục văn ngô công’ và Thanh vi thiên nguyệt thảo hình dáng tướng mạo rất giống nhau, khác biệt là trên lá ‘Lục văn ngô công’ cây có lục vân tinh tế, hơn nữa trên cây mọc số cành là số lẻ, còn Thanh vi thiên Nguyệt thảo là số chẵn, hơn nữa mọc đối xứng nhau.”
Cung Hàng gật đầu lia lịa, nói: ” Kiến thức của Chu Chu cô nương thật uyên bác, là người quản lý kho thuốc sơ sót, xấu hổ xấu hổ!”
Ông ta nói như vậy tương đương thừa nhận Chu Chu đúng. “Lý hiền chất” kia xấu hổ đến da đỏ cả lên, nhưng hắn cũng là người lỗi lạc, hướng Chu Chu thở dài nói: “Tại hạ Lý Khôi. Mới vừa rồi lỡ lời mạo phạm, xin cô nương tha lỗi.”
Kỷ Tiến vẫn cảm thấy kỳ quái: “Chu Chu cô nương vào kho thuốc trong thời gian ngắn như vậy. Sao lại kết luận trong kho thuốc không có Thanh vi thiên nguyệt thảo?”
Chu Chu khó xử nhìn hắn nói: “Ta cảm thấy không có.”
Đây là trả lời kiểu gì? ! Kỷ Tiến nở nụ cười khổ.
Vì mục đích công bằng, Cung Hàng rút một loại linh dược khác để cho Chu Chu vào khố phòng đi tìm, Chu Chu bên này đi vào bên kia lấy ra dược, mấy vị ban giám khảo tạm thời thấy vậy, hoàn toàn nhìn Chu Chu với cặp mắt khác xưa.
Mặc dù tiểu nha đầu này lớn lên với một bộ dáng thôn cô xấu xí, có được bản lãnh phân biệt linh dược này, cũng đủ để làm cho người ta kính nể.
Đây không phải tìm linh dược. Quả thực giống như là có người trước đó đem thuốc tìm đến rồi đánh dấu để cho nàng đi lấy.
Hạng mục thi thứ hai chính là năng lực thần hồn cảm giác, khảo hạch vẫn tiến hành ở khố phòng linh dược, chỉ là lần này lấy đan dược làm đề thi.
Đám người Cung Hàng vào trong phòng đan dược, chọn lựa năm viên đan dược để vào trong bình ngọc đặc chế, sau đó giao cho năm người Chu Chu, muốn bọn họ lấy thần thức cảm giác trong đó đựng đan dược gì.
Chu Chu nhận được là bình ngọc do Thành Hiểu Thương đưa tới, vẻ mặt lão gia hỏa này âm hiểm cười, đoán chừng là mới vừa rồi đã mất mặt mũi, hiện tại có lòng muốn nhân cơ hội hòa nhau một trận, cũng không biết đan dược trong bình ngọc có cái gì cổ quái.
Những bình ngọc này, mỗi một bình có khắc phù văn làm trở ngại, nhiễu loạn thần thức thăm dò, muốn cảm giác chủng loại đặc tính đan dược trong đó cũng không dễ dàng, đây là khảo hạch Luyện Đan Sư nhị phẩm còn tương đối đơn giản, khảo hạch cấp bậc càng cao, loại phù văn này uy lực sẽ càng mạnh.
Lần này bốn Luyện Đan Sư khác biểu hiện cũng không coi là quá tốt, Lý Khôi và hai Luyện Đan Sư khác miễn cưỡng phân biệt ra ba viên đan dược trong đó, trong đó một Luyện Đan Sư Kỷ Tiến giới thiệu tương đối xuất sắc, cũng chỉ phân biệt ra bốn viên.
Đến phiên Chu Chu cầm lấy cái kia bình ngọc, nói: “Bên trong đều là phế đan . . .”
Đám người Cung Hàng rối rít nhìn về Thành Hiểu Thương, Cung Hàng: “Thành huynh này không hợp quy củ rồi?”
Phế đan dược tính rối loạn, thậm chí rất nhiều thành phần chủ yếu ở trong quá trình luyện chế cũng đã bị hủy hư, cho dù cầm ở trên tay phân biệt đều chưa hẳn có thể phân biệt được nó là loại đan dược gì, huống chi cách một bình ngọc đặc chế như vậy? Thành Hiểu Thương rõ ràng là có lòng làm khó.
Thành Hiểu Thương cũng rất ngạc nhiên, đúng là ông ta có chủ tâm trêu chọc, nhưng căn bản không nghĩ tới Chu Chu vừa cầm lên tay là có thể biết bên trong đều là phế đan. Đổi lại là ông ta bắt được một lọ đan dược như vậy, cũng không có thể kịp phản ứng nhanh như vậy, tiểu nha đầu này thật sự cảm giác được đan dược bên trong có vấn đề, hay là chẳng qua là từ biểu hiện của hắn đoán được đây?