Chu Chu và Sa Hoài Đan trước đi đường vòng đến đảo Âm Dương đi đưa Băng Hinh Hải Liên. Từ lúc bọn họ rời khỏi đảo thì vừa vặn hết hai tháng.
Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục nhìn thấy Chu Chu thành công mang về Băng hinh Hải Liên, đương nhiên cực kỳ vui mừng, chẳng qua không thấy Doãn Tử Chương bên người Chu Chu cảm thấy hết sức kỳ quái.
Đi ra bên ngoài, cực ít thấy hai người kia chia nhau làm việc, địa phương có Chu Chu, phụ cận nhất định có Doãn Tử Chương.
Chu Chu không muốn họ vì chuyện này mà khổ sở áy náy, cho nên nói dối, nói Doãn Tử Chương có việc gấp chạy trước về Bảo hạm, dự tính sẽ trực tiếp quay lại đại lục Tấn Tiềm cùng với người Tam đại tông môn, không kịp đến nơi đây cáo biệt bọn họ.
Thạch Ánh Lục không nghi ngờ gì, mặc dù trong lòng Cơ U Cốc có chút hoài nghi, nhưng không có hỏi tới cặn kẽ, ngược lại nói là vừa mới nhận được tin tức tốt không lâu.
Đề Thiện Thượng hồi phái Thánh Trí nhất định bị vồ hụt rồi, bởi vì bên Vũ Quốc mới vừa chuẩn bị phái người đi phái Thánh Trí báo tin, thì đã thu đến được tin tức Chưởng môn Phù Ngọc tạm thời giải tán phái Thánh Trí, chỉ dẫn theo mấy vị trưởng lão cùng một nhóm đệ tử trọng yếu đi tới Vũ Quốc .
Hai ngày trước Cơ U Cốc đã nhận đưuọc tin tức xác thực, Vưu Thiên Nhận và Phù Ngọc hiện tại đã thuận lợi tới Vũ Quốc, hơn nữa tam đại tông môn đã phái người chuẩn bị tự mình hộ tống họ đến đảo Âm Dương.
Đúng như suy tính thì, dĩ nhiên Phù Ngọc tạm thời giải tán phái Thánh Trí vào lúc bọn hắn lên đường đi trước Bắc Hải, đây đúng là có suy tính trước.
Cơ U Cốc phỏng đoán nói: “Hơn phân nửa là Bảo sư huynh đã nói hậu quả mà chúng ta làm ra cho sư phụ và Chưởng môn biết, cho nên họ mới có quyết định như vậy, chúng ta trên ở đại hội trên lôi đài giết chết năm đệ tử tinh anh của Phồn Kiếm Tông, đã hoàn toàn đắc tội với Phồn Kiếm tông. Càng thêm nữa là chúng ta cùng Tam đại tông môn lại qua lại mật thiết. Đây là điều không thể giấu diếm. Liên minh Đan Quốc trả đũa là không thể tránh khỏi, cho nên Chưởng môn và sư phụ chuẩn bị trước một bước cũng không có gì kỳ quái.”
Chu Chu và Thạch Ánh Lục cũng không nhịn được lộ vẻ mặt xấu hổ, bọn họ bên ngoài túy ý xông loạn, gây thù chuốc oán, nhưng lại mang đến cho sư môn phiền toái lớn.
Cơ U Cốc xem bộ dáng của các muội liền biết các muội ấy đang suy nghĩ cái gì, cười nói: “Các muội không cần cảm thấy chính mình làm liên lụy sư môn, kỳ thật từ lúc Phồn Kiếm Tông liên tục hết sức bức bách, thì sư phụ và chưởng môn đã có ý muốn tạm thời giải tán phái Thánh Trí tạm lánh đi mũi nhọn. Trên đại lục Tấn Tiềm họa loạn buông xuống. Mặc dù Tam đại tông môn cố ý cùng quan hệ tốt với chúng ta, nhưng vẫn không thể luôn phụ thuộc.”
” Chúng ta lúc này chỉ là Tiểu tông môn, ở trong cuộc chiến sống mái giữa Vũ Quốc với Đan Quốc , chũng ta chỉ có thể là vật hi sinh. Không cần thiết để cho đệ tử môn hạ tìm cái chết vô nghĩa, chẳng thà nên chia nhau ra. Hơn nữa chúng ta sau lại có được đến tay bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, sư phụ bọn họ càng thêm cảm thấy hẳn là nên làm việc hết sức khiêm tốn. Không phá thì không xây được, chỉ cần lòng người vẫn còn, thời cơ chín muồi, phái Thánh Trí tùy thời có thể gây dựng lại.”
Nghe sư huynh nói như thế, Chu Chu và Thạch Ánh Lục quả nhiên cảm thấy tâm tình khá hơn một chút. Toàn thân thực lực phái Thánh Trí hiện tại quả thật quá yếu, thay vì tử thủ sơn môn, còn không bằng bảo toàn thực lực chân chính, tạm gác lại tương lai thời cuộc vững vàng lại tập hợp lại.
Chu Chu vội vã thay Doãn Tử Chương chuẩn bị chuyện cải tạo thân thể. lưu lại Băng Hinh Hải Liên, lại đưa công pháp bí tịch mà Long Thiệp Lan tặng phù hợp với Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục cho bọn họ rồi cáo biệt rời đi.
Trước khi chia tay Chu Chu lôi kéo Thạch Ánh Lục thấp giọng hỏi: “Tỷ và Nhị sư huynh đến tột cùng là như thế nào? Tỷ vẫn còn tức giận huynh ấy sao?”
Thạch Ánh Lục lắc lắc đầu nói:” Sao tỷ không tức huynh ấy kia chứ, huynh ấy vẫn cảm thấy ta dễ bị lừa gạt đi. Nhưng huynh ấy cũng rất đáng thương…..”
Đây chính là vẫn còn quan tâm Cơ U Cốc .
Chu Chu nghĩ đến mình và Doãn Tử Chương, còn nghĩ đến Liên Nhi và Long Thiệp Lan, không nhịn được khuyên nhủ: ” Sư tỷ lên hỏi xem nhị sư huynh rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Huynh ấy bắt đầu làm những việc không đúng. Nhưng những năm gần đây, hunh ấy có quá nhiều cơ hội hại tỷ, huynh ấy lại không động thủ. Nếu như tỷ có tình cảm với huynh ấy thì đừng có bỏ lỡ.”
Thạch Ánh Lục có chút hoang mang gật đầu, nàng còn chưa hiểu được cảm giác của mình đối với Cơ U Cốc là gì . Thái độ mấy ngày nay của Cơ U Cốc cũng rất kỳ quái, hình muốn bất hòa với nàng.
Nàng còn không có tức giận đâu, hắn đã lẩn mất rất xa rồi. Nếu như không phải có lòng tin với nhân phẩm của hắn, thì Thạch Ánh Lục cho rằng hắn cảm thấy nàng không có giá trị lợi dụng, cho lên không muốn để ý đến nàng.
Chuyện của Nhị sư huynh và Tam sư tỷ , chỉ có thể do chính họ giải quyết, cho nên Chu Chu không nói gì thêm nữa.
Hai ngày sau, Chu Chu cùng với Sa Hoài Đan rốt cuộc cũng trở lại trên Bảo hạm, mà phần lớn các đệ tử của Tam đại tông môn sau thời gian thí luyện cũng rối rít trở về, chuẩn bị lên đường về đại lục Tấn Tiềm.
Chu Chu đi trước gặp Lâm Chấn Kim, nói tất cả các chuyện một năm một mười rõ ràng, sau đó liền có vẻ mặt áy náy chờ đối phương trách mắng. Lâm Chấn Kim khiếp sợ khổ sở sau, phân ra một luồng thần thức tiến vào vòng tay đồng trên tay Chu Chu, cùng Doãn Tử Chương gặp mặt, hai cha con không biết nói cái gì.
Lâm Chấn Kim trái lại quay ra an ủi Chu Chu nói: “A Chương cam tâm tình nguyện hi sinh cũng muốn bảo vệ cháu, cháu cũng không cần vì thế mà xấu hổ. Đổi lại là cháu thì cháu cũng sẽ làm giống như hắn. Phải bảo trọng chính mình thật tốt, A Chương cải tạo thân thể còn phải dựa vào cháu.”
Chu Chu dùng sức gật đầu nói: “Cháu biết rồi, Lâm thúc thúc. Cháu sẽ không để thúc và A Chương thất vọng.”
Lâm Chấn Kim không muốn những người khác nhất là sư phụ của mình Đạo Quân Giáp Hỏa sinh ra oán khí với Chu Chu, cho nên thương nghị với nàng tạm thời giấu diếm chuyện này, đối ngoại nói Doãn Tử Chương ở lại đảo Âm Dương trợ giúp sư huynh sư tỷ đề phòng Đan Quốc lần nữa đột kích.
Những người khác mặc dù kì quái tại sao Chu Chu một mình quay trở về, nhưng Chu Chu hiện tại rõ ràng là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lại là Thánh nữ Đan tộc, chính là Đạo Quân Giáp Hỏa cũng không nghĩ ra mặt nghi ngờ nàng cái gì cả.
Bảo hạm ở trên Bắc Hải đi thêm mấy ngày , liền muốn rời khỏiphạm vi của Bắc Hải, Chu Chu vàSa Hoài Đan, Sa Hoài Nhân lưu luyến chia tay, chính thức bước lên đường về.
Phong cảnh của thành Sùng Vũ vẫn như trước, người Tam đại tông môn đang ở Bắc Hải cực khổ chém giết cũng đã hơn hai tháng, Bảo hạm mới vừa mới tới, liền tốp năm tốp ba khẩn cấp rời đi , Trúc Thủy Nhu cũng đảo qua khắp nơi, đứng trên boong thuyền nhìn chung quanh, tìm kiếm nóng ảnh của mẫu thân và đệ đệ.
Chu Chu nhìn một nhà ba người đoàn tụ ôm nhau thành một đoàn vui mừng vô hạn, trong lòng bỗng sinh ra mấy phần hâm mộ, lên đường thời điểm bên cạnh có A Chương, có sư huynh sư tỷ, bây giờ trở lại cũng chỉ có một mình.
Nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian để sầu não, liền theo Lâm Chấn Kim tiến cung đi gặp hoàng đế Vũ Quốc Lâm Thế Cung.
Vị cao cao tại thượng Đại trưởng lão đột nhiên thấy hình dáng của Chu Chu, cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi, đồng thời trong lòng không khỏi than thở, cháu trai của lão không những tư chất tốt mà ánh mắt lại càng tốt hơn!
Giai nhân tuyệt sắc như thế, chẳng những xuất thân cao quý hơn nữa tu vi và tu chất đều là thế gian khó gặp, có cô dâu tốt như thế này mà nó có thể có được trong tầm tay, ngay cả lão cũng phải hâm mộ.”
Nhưng chờ đến khi nghe Lâm Chấn Kim kể ra, thì lão cười không nổi được nữa.
Lâm Chấn Kim thật ra cũng không muốn nói ra chuyện này, nhưng muốn thay Doãn Tử Chương cải tạo lại thân thể, tẩm bổ thần hồn cần rất nhiều tài nguyên, dựa vào ông và Chu Chu đi thu thập, không biết lúc nào mới chuẩn bị thỏa đáng, hơn nữa trong đó có rất nhiều tài liệu trân quý ngay cả có linh thạch cũng không thấy được có thể mua được, nếu có Chiêu Thái tông toàn lực xuất thủ vậy thì không giống với lúc trước rồi.
Lâm Thế Cung trầm mặt hỏi tình huống của Doãn Tử Chương mấy lần, tình cờ ngẩng đầu liếc nhìn phương hướng cửa điện, bỗng nhiên chấn động toàn thân, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.