Tâm kính là chỗ cất chứa đạo tâm, quá nhiều quả cầu ánh sáng bám vào trên tâm kính sẽ từ từ làm mất đi linh tính sáng bóng của tâm kính, cái gọi là lau đi đạo tâm lưu ngân, thật ra chính là thanh trừ mớ cầu ánh sáng trên tâm kính đi.
Trong quá trình thanh trừ, bảo tồn những quả cầu ánh sáng này được càng nhiều, thì trí nhớ của Chu Chu về Doãn Tử Chương sẽ được giữ lại càng nhiều.
Doãn Tử Chương dựa theo lời Đan Nghê cố gắng uyển chuyển đến gần phía trên mặt kính, cẩn thận từng li từng tí lần lượt xóa từng quả cầu trên mặt kính đi.
Thời gian nguyên thần li thể của hắn có hạn, loại chuyện như xâm nhập thức hải của người khác này tồn tại nguy cơ rất lớn với cả hai bên làm và nhận, có thể chỉ có lần này thôi, cho nên hắn phải nhanh chóng hành động.
Nhưng những quả cầu ánh sáng kia quá quan trọng với cả hắn và Chu Chu, hắn không buông được mà tùy ý tổn hại bất cứ cái nào, cho nên tốc độ tiến triển không thể gọi là nhanh, thường thường bên này hắn vừa phóng thích một quả cầu ra khỏi mặt kính, thì bên kia một quả khác lại bám trở lại.
Doãn Tử Chương âm thầm cắn răng, cẩn thận từng li từng tí mà buông lỏng “thân thể”, dải sáng nguyên thần của hắn trải rộng trên mặt kính, ép sát toàn bộ mặt kính, lúc này mới ngăn lại được mấy quả cầu quấy rối này.
Trải nguyên thần ra như vậy có thể mang tới nguy hiểm cho hắn, chỉ cần Chu Chu động niệm, một cái quả cầu nhỏ thật nhỏ cũng đủ xuyên thủng nguyên thần của hắn, nhưng thời gian cấp bách, hắn không còn quan tâm được nhiều như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, thấy một quả cầu cuối cùng rốt cục rời khỏi tâm kính bay về phía hư không, Doãn Tử Chương thầm nhẹ thở ra, muốn lui nguyên thần trở rời khỏi thức hải của Chu Chu.
Đúng lúc này, không gian truyền tới một trận bạo động, một đoàn vô số quang cầu màu xám chen chúc bay về phía tâm kính, tim Doãn Tử Chương run lên, nếu lúc này mà để những ý niệm đáng sợ kia nhiễm lên tâm kính của Chu Chu thì nguy rồi!
Hắn lập tức bất chấp khả năng nguyên thần của mình có thể bị trọng thương, cắn răng duy trì nguyên trạng, dùng nguyên thần của mình bao trùm bảo vệ tâm kính của Chu Chu.
Đang lúc hắn dàn trận sẵn sáng đón địch, bỗng nhiên một lực hút thật lớn truyền tới – nguyên thần của hắn quay về vị trí cũ rồi! Doãn Tử Chương kinh hãi, cố gắng muốn kiên trì thêm trong chốc lát, nhưng “thân thể” lại không chịu sự khống chế của hắn, hắn bị mạnh mẽ nhấc lên từ tâm kính, nhanh chóng bay về phía không trung.
“Chu Chu!” Hắn kiệt lực kêu to, đáng tiếc hiện giờ thậm chí hắn không thể phát ra một âm nào.
Một lần cuối cùng, hắn lờ mờ thấy tâm kính của Chu Chu bỗng nhiên phóng ra ánh hào quang, vô số quả cầu ánh sáng nhỏ thuộc về họ tập hợp lại tạo thành một mảng lưới sáng lớn trên không trung…
“Chu Chu!” Nguyên thần của Doãn Tử Chương đã trở lại thân thể, cảm giác mê muội mãnh liệt khiến hắn choáng váng ngã nhào trên đất, hắn gượng chống lên không chờ khôi phục liền nhào về phía Chu Chu.
Trịnh Quyền tiến lên đỡ lấy hắn, Đan Nghê nhảy dựng la lên: “Làm sao vậy?”
Doãn Tử Chương vội thuật lại những gì vừa thấy một lần. Đan Nghê cũng hết cách, chỉ có thể ôm chặt Chu Chu vào trong ngực, run giọng cầu khẩn: “Chu Chu. Muội hãy chịu đựng, ngàn vạn lần đừng để những thứ kia làm bẩn đạo tâm của muội.”
Hai mắt Chu Chu nhắm nghiền, không có chút phản ứng nào.
Doãn Tử Chương rất sợ đạo tâm của Chu Chu bị tổn thương, lại sợ những quả cầu thuộc về họ bị va chạm tổn hại, tâm tình thấp thỏm không yên mà canh giữ bên người Chu Chu, không dám rời đi nửa bước.
Ban đêm ba ngày sau, Doãn Tử Chương vẫn ngồi khoang chân bên giường Chu Chu như cũ, bỗng nhiên có cảm giác, thu công mở mắt ra xem, Chu Chu nằm trên giường mở đôi mắt to xinh đẹp đang nhìn hắn, ánh mắt mê mang, dáng vẻ mơ hồ như chưa tỉnh ngủ.
Doãn Tử Chương cảm giác tim mình bị treo lên, muốn biết tình hình Chu Chu lại sợ biết rõ.
Chu Chu ngiêng đầu một lát, rốt cục chậm chạp ngờ vực hỏi: “A Chương?”
Doãn Tử Chương như đang trong mơ, ngơ ngác nhìn Chu Chu không nói lời nào… Trong lòng chỉ còn tiếng hò hét: nàng còn nhớ rõ ta! Nàng còn nhớ rõ ta!
Chu Chu lại bị phản ứng kì quái của hắn dọa đến, theo thói quen đưa tay kéo tay áo của hắn nói: “A Chương! Huynh làm sao vậy?”
Doãn Tử Chương hít sâu một hơi, cười ha hả, vui vẻ ôm lấy Chu Chu mà nói: “Ta rất tốt! Ta rất tốt! Muội cuối cùng cũng tỉnh!”
Đan Nghê nghe thấy tiếng thì kéo Trịnh Quyền chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này liền mừng đến phát khóc.
Khi cảm xúc của mọi người bình thường lại, Đan Nghê hỏi tình trạng của Chu Chu, Chu Chu trầm lặng chốc lát, nói: “Ta đã nhớ hết, nhưng các ngươi yên tâm, ta không sao.”
Doãn Tử Chương vươn tay, hơi cứng ngắc mà nắm lấy tay Chu Chu, lòng bàn tay chạm vào tay ngọc thon thon mềm mại như Chu Chu của trước kia, nhưng da thịt tinh tế trắng nõn, lại khác trước hoàn toàn, Doãn Tử Chương không nhịn được mặt lại hiện vài nét quái dị.
Biết rất rõ thiếu nữ tuyệt trần trước mặt là Chu Chu, thế nhưng dáng vẻ chênh lệch quá nhiều, muốn hắn ở chung với nàng như trước, chỉ sợ hắn cần một thời gian thích ứng tương đối dài.
Chu Chu có chút sợ hãi với phản ứng của hắn, hình như A Chương ghét bỏ nàng…
Đan Nghê thấy dáng vẻ hai người không được tự nhiên, mặt hiện vẻ bất mãn mà trừng mắt nhìn Doãn Tử Chương nói: “Thế nào?! Ngươi có phải…” Có phải thấy được chuyện lúc trước của Chu Chu thì ghét bỏ nàng?
Những lời đằng sau nếu nói ra thì gây cho Chu Chu tổn thương quá lớn, cho nên nàng cắn răng nhịn không nói ra, nhưng ý tứ đằng sau đó mọi người ở đây đều hiểu.
Doãn Tử Chương lắc đầu, cười khổ nói thẳng: “Ta không quen dáng vẻ này của Chu Chu lắm.”
Chu Chu chưng vẻ mặt vô tội nhìn hắn, dáng vẻ của ta thì làm sao?!
Một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất trần ra vẻ đáng thương, ủy khuất vạn phần mà nhìn mình, Doãn Tử Chương cảm thấy như là mình đã làm chuyện gì đó xấu xa nhân thần cộng phẫn*… hắn luôn cảm thấy mỹ mạo hời hợt không trọng yếu, nhưng như bây giờ cảm thấy thật muốn mạng của hắn!
*người người, thần tiên đều căm giận.
Trịnh Quyền khi còn ở Đan tộc chưa bao giờ nhìn Chu Chu ở khoảng cách gần, hai người cũng chưa từng gặp mặt, về sau ở núi Ứng Bàng cũng đã quen với dáng vẻ thôn cô kém cỏi kia của Chu Chu, cho nên rất thấu hiểu cảm thụ của Doãn Tử Chương, Chu Chu ở trước mặt ngoài thần sắc ra, căn bản không tìm ra nửa điểm bóng dáng trong dĩ vãng.
Ông im lặng mà đưa qua một mặt kính thủy tinh, Chu Chu nhận lấy nhìn mà cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng được bỏ phong ấn cũng đã nhớ lại quá khứ, đương nhiên rõ ràng dáng vẻ của mình dài ngắn ra sao, nhưng bỗng nhiên thấy, cũng không nhịn được thất thố, khó trách thái độ cổ quái của Doãn Tử Chương với nàng, đây rõ ràng là như nàng biến thành người khác vậy.
Đan Nghê thấy chi tiết nhỏ này, sắc mặt mới dễ nhìn một chút, lấy ra Huyễn mị linh thạch hình hoa tai mà mấy ngày này đặc biệt luyện chế, đeo lên cổ Chu Chu, cười nói: “Về sau đeo cái này, người khác sẽ thấy khuôn mặt muội ý như trước.”
Hoa tai rơi vào trong cổ áo của Chu Chu rồi biến mất không thấy như kỳ tích, Trịnh Quyền và Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy trước mặt lóe một cái, thôn cô cực kỳ bình thường kia lại xuất hiện rồi.
Lúc này Doãn Tử Chương hoàn toàn thở ra, nắm chặt tay Chu Chu nói: “Vẫn là như vậy mới tốt.”
Đan Nghê hơi buồn cười lại có chút không cam lòng: “Chỗ nào tốt? Khác xa vạn dặm so với dáng vẻ thật của Chu Chu!”
Doãn Tử Chương không nói gì, muốn thích ứng với dáng vẻ vốn có của Chu Chu, có lẽ hắn cần một quãng thời gian tương đối dài, hơn nữa phải nói khuôn mặt kia quá đẹp, biết rõ là cùng một người, nhưng vẫn khiến hắn thấy toàn thân không được tự nhiên, hơi động một cái đều cảm thấy như tiết độc cái gì đó.